Shinchou Yuusha: Kono Yuusha ga Ore Tueee Kuse ni Shinchou Sugiru

trở lại

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

"Có chuyện gì vậy, Rista-sama?"

"Huh?!"

Tôi trở lại bình thường sau khi nghe thấy giọng nói của Uno. Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, tôi đã nhìn thấy hình ảnh của Nina trong tâm trí mình. Là do tôi tưởng tượng chăng? Nhưng ảo cảnh chân thực như vậy dường như vượt xa trí tưởng tượng của tôi!

"Oh, um… Tôi đã nhìn thấy hình ảnh của một cô gái đang khóc trong tâm trí tôi khi nãy."

"Ngài có kỹ năng Thẩm Định phải không? Ngài có chắc là mình không sử dụng nó trong vô thức chứ?"

"Nó không giống như lúc tôi sử dụng Thẩm Định. Đây là lần đầu tiên tôi... Chờ đã."

Tôi đã từng trải qua một tình huống tương tự như này trước đây. Khi tôi ở Ixphoria và đang nói chuyện với Nữ hoàng Carmilla - mẹ của tôi ở kiếp trước, bà đã cho tôi xem một con búp bê. Nhưng khi chạm vào nó, trong đầu tôi chợt hiện ra những ký ức về kiếp trước của mình.

Sau khi giải thích điều này với Uno, cô ấy gật đầu với vẻ mặt nghiêm túc.

"Có vẻ như Demon Mode đã giúp tinh chỉnh lại kỹ năng của ngài. Ngài rất có thể đã học được kỹ năng cấp cao nhất của Thẩm Định."

"Kỹ năng cấp cao nhất của Thẩm Định ư!? Nghiêm túc sao!?"

"Một năng lực mạnh mẽ giúp ngài hình dung và đọc những ký ức còn sót lại bên trong các đồ vật — Tôi tin rằng đó là sức mạnh mới của ngài đó, Rista-sama."

"N-Nó chả phải giống với phép tâm linh sao!? Tôi đã làm được!! Thật là ngầu!!"

"Có vẻ nó giống với một năng lực chuyên biệt hơn là một kỹ năng. Có thể là do sóng não thần thánh của các vị thần khiến ngài có thể hình dung những ký ức còn sót lại bên trong một đồ vật. Ngay cả khi sử dụng chiêu thức của Joker thì cũng sẽ không dễ dàng bắt chước được nó."

Seiya có thể sao chép được năng lực độc nhất của tôi - phép thuật chữa trị! Nhưng chừng nào còn sức mạnh này, tôi sẽ không còn vô dụng nữa!

Trong khi tôi mừng thầm và nhảy cẫng lên vì sung sướng, Uno vừa cười vừa nói:

“Hãy để tôi đặt tên cho năng lực đặc biệt mới này là Peeping Rista.”

"Nó nghe như thể tôi là một tên tội phạm vậy, cảm ơn cô rất nhiều!! Cảm ơn vì đã làm tôi tụt mood."

"T-Tôi rất xin lỗi. Chắc là tôi cần rèn luyện thêm kỹ năng đặt tên của mình..."

"D-Dù sao thì tôi sẽ nghĩ tên cho nó sau. Ngay bây giờ, tôi muốn biết thêm về việc tại sao Nina lại đang khóc."

"Thế ngài thử kích hoạt lại chiêu thức đó xem sao? Ngài có thể sẽ hiểu được nguyên nhân."

Tôi gật đầu, sau đó nắm lấy hoa ép và nhắm mắt lại. Tôi liên kết các giác quan của mình với món đồ trên tay, giống như lúc tôi sử dụng Thẩm Định. Không lâu sau, lại có một hình ảnh Nina đang khóc hiện lên. Cô ấy liên tục gọi tên cha của mình trong một căn phòng tối và khóc không ngừng. Nhưng...

"...Ngài có tìm ra được gì không, Rista-sama?"

"Không... Tôi có thể nhìn thấy cô ấy rõ ràng, nhưng vẫn không biết tại sao cô ấy lại khóc nữa."

Tôi nhăn mặt lại vì thất vọng và gần như đã từ bỏ. Nhưng Uno nhìn vào mắt tôi với vẻ rất nghiêm túc.

"Mặc dù rất hiếm nhưng vẫn có một số người có khả năng đọc được những ký ức sót lại trong các đồ vật. Nhưng, Rista-sama, ngài là một nữ thần. Ngài có thể vượt xa hơn thế."

"Ý cô là sao?"

"Nếu Rista-sama thực sự muốn biết chuyện gì đã xảy ra thì ngài có thể đọc được cảm xúc của người đó từ những ký ức còn sót lại. Hoặc thậm chí còn có thể hình dung trải nghiệm quá khứ của họ."

"Đ-Đó có phải là ý của cô khi nói "vượt xa hơn thế" không?"

"Phải. Tôi chắc chắn Rista-sama có thể làm được. Nhìn trộm qua cửa sổ của trái tim họ."

Tôi bắt đầu cảm thấy mình giống tội phạm hơn khi cô ấy nói như vậy. Nhưng trái ngược với cảm xúc lẫn lộn của tôi, Uno nắm chặt tay trước ngực vì phấn khích.

"Đã đến lúc rồi, Rista-sama! Hãy khuếch đại sức mạnh nữ thần bên trong ngài!"

"Đ-Được rồi! Tôi sẽ thử!"

Tôi cầm bông hoa ép bằng cả hai tay và tập trung hết sức vào nó.

“Mn... Mn...!”

"Ngài cần nghiêm túc hơn!"

“Okay... Hi-yaaaaaa!”

"‘Hi-ya’ là sao?! Ngài phải làm điều đó mạnh mẽ hơn! Ngày càng mạnh mẽ hơn! Cho đến khi ngài muốn nôn ra máu và — ọeeee!"

“E-er...rrraaahhhhhh!!”

Tôi siết chặt bông hoa ép và gần như hoàn toàn bóp nát nó. Ô-Ôi không! Tôi đang rặn mạnh đến nỗi cảm giác như có thứ gì đó sắp phọt ra khỏi mông mình! Nhưng tôi phải cố gắng hết sức! Rista, ngươi có thể làm được! Tìm ra nguyên nhân khiến Nina khóc nhiều như vậy! Ahhhhhhhhh! Tỏa sáng đi, sức mạnh nữ thần của ta! Moon Plasma Power! Burst Up! Nhân danh mặt trăng, ta sẽ nhìn trộm ngươiiiiii!

Tôi tiếp tục bùng cháy như thể sắp nôn ra máu đến nơi rồi. Đột nhiên, tôi không còn nghe thấy giọng nói của Uno nữa và một cảnh tượng khác hiện lên trong tâm trí tôi.

Khu vực này cũng mờ mịt không kém, nhưng trước mặt tôi là một viên tinh thể đen kịt khổng lồ. Đó là viên đá phong ấn ma thuật - nơi Lucifer Crow bị phong ấn. Tôi cũng có thể nhìn thấy những người khác xung quanh viên đá như: những linh mục quỷ, Rosalie đang mặc áo choàng, Chaos Machina, và...

"Cha... Không... Xin đừng..."

Tôi có thể nghe thấy giọng của Nina. Nina đang giữ lấy tay của cha mình và nước mắt đang lăn dài trên khuôn mặt cả hai người. Tuy nhiên, cha cô vẫn can đảm nói:

"Nina, đến lượt của cha rồi. Ai đó phải làm việc này."

Nina im lặng, nhưng Chaos Makina nói thay.

"Phải, Ninaaa. Ông ấy đã được chọn một cách công bằng, thế nên không có gì phải bàn nữa. Không có gì, không có gì, không có gìiiiiii!"

"...Anh đã nói lời tạm biệt xong chưa?"

Cha của Nina gật đầu chắc chắn với Rosalie. Tiếp đó, Rosalie chậm rãi rút thanh kiếm ra khỏi vỏ.

"Tôi sẽ không để cái chết của anh thành vô ích. Điều này sẽ đưa chúng ta tiến gần hơn một bước tới sự thức tỉnh của Lucifer Crow."

"Chính xáccc. Hòa bình cuối cùng sẽ trở lại với thế giới này."

Cha của Nina cúi người trước viên đá phong ấn ma thuật và hạ thấp đầu xuống. Rosalie giơ kiếm lên cao.

"Cha!! Khônggggggg!!"

Rosalie vung kiếm không thương tiếc khi Nina hét lên. Ý thức của tôi đã trở lại thực tại sau khi nghe thấy âm thanh khủng khiếp đã lấy đi một mạng người.

"...Ngài ổn chứ, Rista-sama?"

Tôi bắt đầu run rẩy dữ dội đến mức còn không cả trả lời được tiếng gọi đầy quan tâm của Uno.

T-T-Tôi phải nói với Seiya!!

-

Cách nhà của Uno không quá xa, có một đồng cỏ cực kỳ rộng lớn rải rác những loài thực vật kỳ dị và cỏ dại. Tôi biết rằng Seiya và Cerceus đang tập luyện ở đó nên chạy nhanh nhất có thể. Cuối cùng, tôi thấy Seiya đang dựa vào một cái cây gần đó.

"Ah…! Seiya!"

Trong lúc chạy vội, tôi gần như suýt ngã vì đống rác trên mặt đất. Đó là Cerceus đã bất tỉnh trên bãi cỏ. Nhưng bây giờ điều đó không quan trọng.

"Seiya, tệ rồi!! Rosalie đang hy sinh con người để hồi sinh Lucifer Crow!!"

Tuy nhiên, Seiya thậm chí còn không chớp mắt.

"Và làm sao cô biết được?"

"Đó là nhờ Demon Mode của tôi! Tôi đọc được những ký ức còn sót lại từ bông hoa ép mà Nina đã tặng chúng ta!"

Tôi khua tay và cố gắng giải thích khi vẫn còn trong hình dạng của quỷ, nhưng Seiya vẫn tỏ vẻ nghi ngờ.

"Cô có chắc là mình không tưởng tượng ra chứ?"

"Tôi không có tưởng tượng gì cả! Năng lực Thẩm Định của tôi đã được nâng cao! Giờ đây tôi có thể trải nghiệm lại cảm xúc và quá khứ của mọi người từ một đồ vật nhất định của họ! Điều này không có gì phải nghi ngờ nữa! Uno đã nói vậy!"

"Hmm. Nếu điều đó là sự thật thì tôi sẽ không gọi cô là ả đàn bà thảo dược nữa mà thay vào đó sẽ gọi là ‘ả đàn bà tinh cầu’."

"Tôi không quan tâm ông gọi là gì!"

Bởi vì ngay lúc này, ưu tiên hàng đầu của tôi là triệu hồi cổng dịch chuyển đến Geabrande Biến Dạng. Đầu tiên, tôi muốn gặp Rosalie và xác nhận những gì tôi đã thấy. Tuy nhiên, Seiya vẫn ngồi trong bóng râm và không có dấu hiệu di chuyển.

"Ngay cả khi những gì cô thấy là sự thật thì cũng không có gì phải ngạc nhiên."

"Gì chứ!?"

"Khi Rosalie và những con quỷ đang thảo luận trước viên đã phong ấn ma thuật, họ nói rằng Lucifer Crowe sắp thức tỉnh và họ chỉ cần khoảng ‘một trăm’ nữa. Sẽ là quá lâu nếu họ đề cập đến số ngày. Vì vậy, tôi nghĩ rằng đó có thể là số lượng hy sinh."

"Ô-Ông đã biết rồi ư?! Thế thì tại sao ông không làm gì cả…!?"

"Geabrande này là một ảo ảnh bị bóp méo do Merseys tạo ra. Ngay cả khi Lucifer Crowe thức tỉnh và đánh bại Mash thì cuối cùng mọi người cũng sẽ được cứu, đúng không? Miễn là nó xảy ra thì ai là người cứu thế giới này có thực sự là vấn đề không?"

"Tôi hiểu điều đó, nhưng...!"

Trong khi nói chuyện với Seiya, Cerceus tỉnh dậy và lườm tôi.

"Cô biết không, bị dẫm lên rất là đau đó, Rista! Còn một lời xin lỗi thì sao?!"

"Đó là lỗi của ông khi chợp mắt trên một cánh đồng như vậy!"

"Tôi không có chợp mắt!! Tôi gần như đã chết vì buổi tập luyện của cậu ta!!"

"Tập luyện... Ồ đúng rồi! Seiya, ông đã hoàn thành buổi luyện tập của mình chưa?"

Quay lại nhìn Seiya, tôi thấy cậu ấy đang viết gì đó trên mảnh giấy rơm trong khi vẫn ngồi dưới gốc cây.

"Uh. Ông đang làm gì đấy?"

"Tôi đang tận dụng thời gian rảnh của mình để mô phỏng khoảnh khắc anh hùng thiêng liêng bất ngờ tấn công."

"O-Oh. Tôi đoán điều đó cũng quan trọng, nhưng ‘thời gian rảnh’ sao? Điều đó có nghĩa là buổi tập luyện của ông đã kết thúc phải không?"

Khi vội vàng hỏi Seiya, Cerceus bỗng nhiên nhìn tôi với ánh mắt khinh bỉ.

"Tại sao cô lại vội vàng như thế? Seiya đã nói với cô rồi. Thế giới đó là một ảo ảnh."

"Tôi không quan tâm! Tôi chỉ không muốn nhìn những người tôi yêu thương chết đi! Cerceus, ông cũng là một vị thần mà đúng không?! Chắc chắn, ông cũng cảm thấy như vậy!"

"Hmm… Ừm, tôi thực sự không thích nhìn thấy mọi người chết đi ngay cả khi họ là ảo ảnh."

"Đúng rồi chứ?! Vậy đi thôi nào! Có lẽ Rosalie đang hy sinh nhiều người dân ở thị trấn hơn khi chúng ta đang nói chuyện!"

Tôi hướng mắt về phía Seiya và chờ đợi cậu ấy nói cụm từ đặc trưng của mình.

"Perfectly..."

Seiya dừng lại, sau đó bắt đầu lấy ấm trà ra và rót vào chén khi vẫn ngồi trong bóng râm.

"Cái...?! Tại sao ông dừng lại?! Không phải ông đang định nói Perfectly Ready sao!?"

"Ừm. Perfectly..."

Thế nhưng Seiya lại đưa chiếc chén lên miệng và nhấp hai ngụm trà.

"...Ready."

"Đừng có nói ngắt quãng!! Tại sao ông lại nhấp trà giữa chừng chứ?!"

Tôi bực mình đẩy lưng Cerceus về phía trước.

"Ông cũng vậy, Cerceus!! Chuẩn bị đi thôi!!"

"Ehh. Tôi cũng phải đi sao?"

"Tất nhiên là ông cũng phải đi! Seiya, ông cũng — ông vẫn còn uống trà ư!? Ugh! Đứng dậy và đi thôiiiiiiii!!"

Mặc dù lo lắng về cách hành động thậm chí còn thờ ơ hơn bình thường của Seiya, nhưng tôi vẫn thúc giục cả hai phải đi cùng cho đến khi chúng tôi quay trở lại Geabrande Biến Dạng.

Cánh cổng dẫn thẳng đến nơi ẩn náu của Rosalie. Mặc dù bị giới hạn nơi có thể dịch chuyển đến trong thế giới biến dạng này, tôi vẫn có thể tự do mở cổng đến những nơi mà tôi từng đi qua. Sau khi đến nơi, tôi bắt đầu tìm kiếm Rosalie để hỏi cô ấy về những hy sinh của con người. Nhưng khi nhìn xung quanh thì chả có một bóng người huống chi là Rosalie.

"Hm? Tại sao ở đằng kia lại ồn ào vậy?"

Cerceus lẩm bẩm. Tôi nhìn thấy một đám đông lớn ở đằng xa. Có vẻ như cả con người và ác quỷ đều tập trung tại đó.

"Chúng ta hãy tới đó!"

Con phố chính rất náo nhiệt và thật kinh ngạc khi có biết bao nhiêu là con người và ác quỷ tụ tập ở đó. Thị trấn Igle vốn lạnh giá mà giờ lại sôi nổi và ồn ào. Ngay sau đó, từ giữa dòng người đứng hai bên, một đoàn quân quỷ mặc áo giáp vạm vỡ đang đi vào.

"Quỷ Kiếm đã trở lại!"

"Người hùng của chúng ta đã khải hoàn!"

Những con quỷ và con người nắm tay nhau cùng vui mừng. Hầu hết những người lính quỷ đều bị thương. Có vẻ như một vài người trong số họ thậm chí đã bị giết bởi những long nhân. Tuy vậy, họ vẫn giữ nụ cười trên môi. Khi một con quỷ sáu tay xuất hiện trên đường phố, người dân và lũ quỷ càng hét lớn hơn.

"Eraser-sama!! Eraser-sama đã trở lại!!"

"Eraser-sama muôn năm!! Quỷ Kiếm muôn năm!!"

Tôi giật mình và vỗ vai Seiya.

"N-Này! Tên kia không phải là một trong Tứ Đại Thiên Vương sao...?!"

"Ừm. Mặc dù kẻ này là một trong Tứ Đại Thiên Vương, nhưng tôi nhớ rằng Đại Tướng Quân đã tiêu diệt hắn ta khá dễ dàng. Và có vẻ hắn được coi như một anh hùng trong thế giới này. Xem ra các chỉ số của hắn cũng đã được cải thiện."

Ngay cả một con hung ác có thể tự do sử dụng một loạt các loại vũ khí bằng sáu tay của mình cũng nhiệt liệt đáp lại những tràng pháo tay và lời khen ngợi của người dân mà không hề do dự. Cerceus chợt lẩm bẩm:

"Ngay cả một con quỷ đáng sợ như thế cũng đang sống hòa thuận với loài người."

"Ừm, cảm giác thật kỳ lạ... Ugh! Không có thời gian cho việc này! Chúng ta phải đi tìm Rosalie!"

Tôi bắt đầu hỏi những người dân đang vỗ tay về vị trí của Rosalie cho đến khi có ai đó nói rằng cô ấy đang đứng sau tòa nhà cất giữ viên đá phong ấn ma thuật. Khi qua đó, chúng tôi thấy Rosalie đang cầu nguyện trước một hàng bia mộ.

"Rosalie... Thì ra cô đang ở đây..."

Khi tôi gọi, cô ấy đứng dậy và từ từ quay lại.

"Eraser đã trở lại sau chiến thắng trong cuộc trinh thám. Vì vậy, tôi đến đây để thông báo cho những linh hồn của những người đã khuất."

"Đó có phải là cách cô chuộc lỗi không?"

"Cô đang nói cái gì vậy?"

"Tôi biết cô là cô đang hy sinh người dân thị trấn để hồi sinh Lucifer Crow!"

"...Không hổ danh là một nữ thần. Có vẻ như tôi không thể giấu cô điều gì được."

Mặc dù chúng tôi đã biết sự thật khủng khiếp này, nhưng có vẻ Rosalie cũng không chút dao động. Ngược lại, cô ấy nhìn tôi với ánh mắt sắc sảo khiến tôi bối rối.

"Để hồi sinh Lucifer Crow, cần một lượng lớn sinh lực được gọi là ‘mana’. Tuy nhiên, mana từ quỷ và rồng yếu hơn nhiều so với của con người. Bất kể chúng tôi cố gắng tiêu diệt những con rồng nhiều như thế nào, thì cũng sẽ phải mất vài thập kỷ để hồi sinh ngài ấy. Vì vậy, cứ vài tháng một lần, chúng tôi bốc thăm chọn một người từ cư dân thị trấn một cách công bằng để làm vật hy sinh tiếp theo."

Rosalie hướng ánh mắt đến hàng tá bia mộ. Tôi lạnh cả sống lưng khi thấy ánh mắt hoàn toàn vô cảm của cô ấy.

"Đ-Đừng nói với tôi rằng những ngôi mộ này đều là...!"

Cô ấy đã hy sinh mạng sống của những người này vì mục đích của mình... Cô ấy giống như Long Mẫu Vĩ đại vậy! Người này không phải là Rosalie mà tôi biết! Mọi người sẽ thay đổi nhiều như vậy nếu môi trường và vị trí của họ thay đổi sao?

"S-Seiya! Hãy nói điều gì đó đi!"

Nhưng Seiya cũng cư xử như không có gì sai trái, giống như Rosalie.

"Có vấn đề gì sao? Thế giới này dù sao cũng chỉ là ảo ảnh. Tôi còn muốn khen cô ấy đã làm rất tốt."

Seiya vỗ vai Rosalie. Vì một số lý do kỳ lạ nào đó, Cerceus cũng bắt chước Seiya và giơ ngón tay cái lên với Rosalie cùng một nụ cười rạng rỡ… Hai người này bị làm sao vậy!?

Rosalie gật đầu nhẹ Seiya.

"Cảm ơn cậu đã hiểu. Tôi không có lựa chọn nào khác ngoài việc hy sinh một vài người vì những điều tốt đẹp hơn."

"Những điều tốt đẹp hơn cái mông của tôi ấy! Điều này là hoàn toàn sai lầm! Tôi sẽ không để cô giết thêm bất kỳ người nào nữa!"

"Chúng tôi không cần phải hy sinh thêm nữa. Eraser đã giết hơn một trăm long nhân trong cuộc trinh thám lần này. Mặc dù điều đó chỉ tương đương với một vài mạng người, nhưng nó vẫn đủ để phá vỡ hoàn toàn viên đá phong ấn ma thuật đã bị nứt. Lucifer Crow sẽ thức tỉnh một khi các linh mục quỷ hoàn thành nghi lễ truyền mana."

"Hồi sinh Lucifer Crow... Cô có chắc đó là một ý kiến hay không? Rosalie, điều gì sẽ xảy ra nếu những con quỷ chỉ đang lợi dụng cô?"

"Tôi phải giải thích bao nhiêu lần nữa đây? Mối quan hệ giữa con người và ác quỷ trong thập kỷ qua đã trở nên sâu sắc hơn cả máu mủ. Chaos Makina và tôi đã vào sinh ra tử cùng nhau và đánh bại lũ long nhân vô số lần."

Đúng lúc này, Chaos Makina xuất hiện từ phía bên kia và vẫy tay với Rosalie một cách trìu mến.

"Nhanh lên, Công chúa! Nghi thức sẽ sớm bắt đầu!"

"Được rồi. Đi nào."

Rosalie vui vẻ đáp lại bằng một nụ cười. Nhìn bóng lưng họ cùng nhau sánh bước, tôi cảm thấy một mối quan hệ tin cậy lẫn nhau thực sự đã được thiết lập giữa hai người họ.

Trong tòa nhà lớn bằng đá nơi đặt phong ấn ma thuật, những người lính của Quỷ Kiếm, cả Eraser, Flashika và các thành viên cấp cap khác của liên minh Nhân-Quỷ đã tập hợp lại. Rosalie trang trọng tuyên bố:

"Hôm nay, mục tiêu hồi sinh Lucifer Crowe được mong đợi từ lâu của chúng ta đã sắp thành hiện thực. Tuy nhiên, trước khi bắt đầu nghi lễ, chúng ta hãy bày tỏ lòng biết ơn của mình trong lời cầu nguyện tới Quỷ Kiếm, người đã giết nhiều con rồng và thu thập được lượng mana cần thiết... Và tới những người đã hy sinh bản thân để đẩy nhanh quá trình hồi sinh."

Cả quỷ và người đều nhắm mắt lại trong sự tôn kính và im lặng một lúc. Cuối cùng, Rosalie cũng mở mắt.

"Bây giờ, chúng ta hãy bắt đầu nghi lễ."

Khi nhìn thấy tín hiệu của Rosalie, các linh mục quỷ bao quanh viên đá phong ấn ma thuật. Họ nhìn lên trời và dang rộng hai tay. Họ dường như đang sử dụng ma thuật để thu thập sinh lực từ những con rồng bị Eraser giết và sau đó họ sẽ rót chúng vào viên đá.

…Tuy nhiên, ngay khi các linh mục quỷ bắt đầu làm phép, cánh cửa của tòa nhà bằng đá mở ra với một tiếng động lớn. Ánh mắt của mọi người đều nhìn qua, đứng đó là một con quỷ với đầy vết thương. Đó là một người lính của Quỷ Kiếm đã trở về sau chuyến trinh thám.

"Cút ra. Chúng ta đang ở giữa nghi lễ đó." Eraser yêu cầu với giọng nghiêm nghị.

Tuy nhiên, người lính dường như không nghe thấy và bước tới gần chúng tôi với những bước đi loạng choạng.

"Heh-heh-ho-ho-ho... Ha-ha...ha..."

Ngay sau khi người lính quỷ thốt ra một tiếng cười quái dị, Seiya lập tức phóng nhanh về phía trước và vung thanh kiếm vẫn còn trong vỏ, đánh bật con quỷ trở lại lối vào!

"S-Seiya!? Chuyện gì vậy!?"

"Im lặng và lùi lại."

Những con quỷ xung quanh chúng tôi trừng mắt nhìn Seiya. Cũng không có gì là lạ, vì dù sao thì một đồng loại của họ vừa bị tấn công mà không hề báo trước. Mặt khác, Seiya vẫn không rời mắt khỏi con quỷ dù chỉ một giây. Người lính quỷ từ từ đứng dậy và cười với giọng bị bóp nghẹt. Khoảnh khắc tiếp theo, cơ thể hắn chói lóa và nổ tung với một âm thanh mãnh liệt!

"Gì vậy!?"

Cerceus la hét còn to hơn cả những người khác. Sau đó Chaos Makina nói lớn:

"C-Con quỷ đó gắn thuốc nổ vào người à? Chuyện gì đang xảy ra vậy, Eraser! Hắn là lính của anh phải không?"

"Những người lính của tôi sẽ không bao giờ phản bội chúng ta!"

Trong khi họ đang tranh cãi, Rosalie mở to mắt và nhìn chằm chằm vào Seiya.

"Làm thế nào cậu biết rằng người lính đó nguy hiểm?"

...Ch-Chắc chắn! Nếu Seiya không nhận ra điều đó, tất cả chúng tôi sẽ bị cuốn vào vụ nổ! Nhưng làm thế nào cậu ta lại biết được?

Seiya đáp lại với đôi mắt sắc bén:

"Sẽ không có người tử tế nào đột nhiên bước tới với một nụ cười ngu ngốc ‘Heh-heh-ho-ho-ho... Ha-ha...ha…’ cả. Thế nên, tôi quyết định tấn công trước."

"Huh?! ...O-oh! Vậy đó là cách cậu phát hiện ra nó!"

Rosalie có vẻ ngạc nhiên nhưng tôi không trách cô ấy được! Như thường lệ, trực giác của Seiya nằm ngoài thế giới này! Và loại người nào lại đi dùng vũ khí đánh ai đó chỉ vì họ cười quái dị chứ?! Nhưng dù thế nào, mọi người đều đã được cứu nhờ sự nhanh trí của Seiya!

Rosalie hét lớn để thay đổi tâm trạng.

"Tăng cường canh gác ở lối vào! Không ai khác được tiến vào nơi này! Không có thời gian để lãng phí đâu! Tiếp tục nghi thức đi!"

Có lẽ có điều gì đó khủng khiếp đang xảy ra ngay bên ngoài tòa nhà. Nhưng ngay cả thế, Rosalie vẫn ưu tiên nạp mana vào viên đá phong ấn ma thuật hơn tất cả.

Truyện Chữ Hay