Trans + edit: Fui. Nghiêm cấm mang bản dịch lên những trang khác ngoài hako.
______________________________________________________________________________
Hoàng tử Sarius, Ririnrara và thị trưởng Tornado ngồi quanh một cái bàn.
Có hai tên lính high-elf đứng sau lưng hoàng tử. Trên những gương mặt elf thanh thoát đó có vô số vết sẹo và vết bỏng, như thể đang hùng hồn nói lên rằng họ là chiến binh kỳ cựu đã từng vào sinh ra tử qua vô số trận hải chiến.
“Giờ thì, ông mang tin tốt gì đến cho ta đây?” (Sarius)
Giọng nói của hoàng tử có vẻ thân thiện, nhưng ánh mắt của anh ta dán chặt vào thị trưởng giống như đang nhìn một kẻ xấc xược dám cả gan đặt chân vào địa bàn của mình.
Thị trưởng khẽ nhíu mày vì cảm thấy khó chịu, nhưng vẫn giữ vững nụ cười trên mặt.
“Chuyện là, chúng tôi vấp phải sự phản đối quyết liệt từ nhà thờ. Dù sao thì đây cũng là một yêu cầu chưa từng có tiền lệ. Hy vọng hoàng tử có thể hiểu cho chúng tôi. Hiện tại, chúng tôi vẫn đang cố gắng thuyết phục giám mục. Hôm nay tôi đến đây là để xin hoàng tử cho thêm thời gian, chúng tôi chắc chắn sẽ cho hoàng tử một câu trả lời thỏa đáng. Thực tế thì giám mục đã hiểu được hoàn cảnh của hoàng tử, nhưng ông ta cần phải tỏ ra phản đối ở ngoài mặt để giữ thể diện cho nhà thờ. Thế nên cũng không có vấn đề gì cả. Chỉ cần cho chúng tôi thêm thời gian thì mọi chuyện sẽ được giải quyết ổn thỏa. Chính quyền Zoltan thực sự muốn hỗ trợ hoàng tử bằng mọi giá.” (Tornado)
Nói xong, thị trưởng lấy ra một chiếc khăn mùi xoa lau mồ hôi trên trán mình.
Lúc thị trưởng đang nói giữa chừng, nụ cười trên gương mặt hoàng tử biến mất, sau đó anh ta nhìn chằm chằm thị trưởng bằng ánh mắt vô cảm.
Trước áp lực tỏa ra từ hoàng tử, tim của thị trưởng đập nhanh đến mức khiến lồng ngực ông ta trở nên đau nhói, nhưng thị trưởng vẫn cố cắn môi và không để lộ bất kỳ sơ hở nào.
“Ta hiểu rồi, vậy là nhà thờ chống đối việc này.” (Sarius)
“Chúng tôi vẫn đang cố gắng thuyết phục họ.” (Tornado)
Những ngón tay của hoàng tử gõ lên mặt bàn tạo ra tiếng lộp bộp.
Trông anh ta có vẻ tức giận ra mặt.
Ruti cảm thấy có chút tò mò trong lúc quan sát hoàng tử.
‘Chắc chắn anh ta cũng đã đoán được mọi chuyện sẽ thành ra thế này. Nếu chỉ xét về tầm ảnh hưởng, giáo hội nắm giữ quyền lực lớn nhất trên lục địa Avalon. Không có lý do gì mà Sarius, một vị hoàng tử đã ở trong giới chính trị nhiều năm, lại không thể hiểu được điều này.’
Từ bên dưới chiếc mũ giáp, ánh mắt của Ruti vẫn tiếp tục dán chặt vào hoàng tử.
‘…Thật không tài nào hiểu được.’
Ngay từ đầu, Ruti vốn đã rất dở trong việc thấu hiểu cảm xúc người khác. Cô ấy không thể đoán được suy nghĩ của người đối diện. Ruti nhăn mặt và thốt lên một tiếng “Hừm”.
Do ảnh hưởng từ gia hộ anh hùng, dù đã lớn nhưng Ruti vẫn không thể hiểu được một số cảm xúc của con người, chẳng hạn như lúc cô ấy khiến cho Tise cảm thấy bị đe dọa, Ruti thiếu khả năng thấu cảm trầm trọng. Hay cũng có thể nói là lối suy nghĩ của Ruti khác hẳn với người bình thường.
Hơn nữa, bởi vì Ruti hoàn toàn không quan tâm đến bất kỳ ai khác ngoài anh trai mình, và Red lúc nào cũng đứng ra giải quyết các vấn đề liên quan đến ngoại giao do cần phải có sự tinh nhạy, cho nên mãi đến gần đây cô ấy mới thực sự nhận ra mình thiếu kỹ năng giao tiếp.
‘Thật may là mình vẫn có thể giao tiếp bình thường với Onii-chan.’
Kể từ khi bỏ làm anh hùng và quyết định sống tại Zoltan, Ruti cũng nhận thức được rằng cô ấy cần phải cải thiện kỹ năng giao tiếp, nhưng khổ một nỗi là Ruti vẫn còn đang đắm chìm trong cảm giác hạnh phúc do Red là người duy nhất có thể thấu hiểu cô ấy, và thế là bây giờ Ruti đùn đẩy việc đó cho Tise.
‘Rồi rồi, biết rồi mà.’
Hiểu ý cô bạn thân của mình, Tise nở một nụ cười khổ rồi thay Ruti quan sát hoàng tử.
‘Anh ta đang tỏ ra mất kiên nhẫn.’
Điều đó không có nghĩa rằng hoàng tử là kiểu người thiếu khả năng kiểm soát cảm xúc của bản thân. Thậm chí ngay cả bây giờ, anh ta vẫn đang cố giữ hình ảnh bề ngoài của mình và biểu lộ vẻ khó chịu để đe dọa đối phương. Mặc dù không phải là một chuyên gia trong việc đàm phán nhưng thân là hoàng tử, anh ta vẫn có một khả năng ngoại giao nhất định. Đó là tất cả những gì Tise phân tích được.
‘Nói cách khác, người hoàng tử đang muốn tìm có vai trò rất quan trọng, hơn nữa, thời gian cho việc tìm kiếm cũng có giới hạn.’
Chỉ với chừng đó thông tin và đối chiếu với những lời Red đã nói hôm qua, Tise dường như đã hiểu rõ vấn đề hơn rất nhiều.
Bây giờ việc còn lại là xác thực những thông tin đó để đảm bảo tính chính xác…
‘…..!’
Bỗng nhiên, một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng Tise.
Ririnrara từ nãy đến giờ vẫn đang ngồi im bỗng dưng trừng mắt nhìn Tise bằng con mắt trái.
‘Đột nhiên tỏa ra sát khí về phía mình. Quả nhiên là cựu hải tặc có khác. Nhưng cũng có khả năng hiện giờ cô ta vẫn đang làm công việc của hải tặc.’
Nếu phải so sánh, Tise cảm thấy luồng sát khí đó không hề giống với một thanh kiếm sắc bén được mài dũa cẩn thận, mà giống với một lưỡi kiếm nhuốm máu đã cướp đi vô số mạng sống hơn.
‘Thế này vẫn chưa là gì, lần đầu gặp Ruti-sama còn đáng sợ hơn nhiều.’
Nhớ lại khoảnh khắc đó, miệng Tise vô thức nhếch lên tạo thành một nụ cười mỉm.
Nhận ra biểu cảm của mình vừa thay đổi, Tise lập tức lấy lại sự tập trung.
Trong khi đó, cuộc nói chuyện dường như cũng đã đi đến hồi kết.
Cho dù hoàng tử có mất kiên nhẫn đến mấy đi nữa, thì anh ta cũng không nào giơ cao nắm đấm và sử dùng quyền lực của quốc gia ở đây được. Sự phản đối của nhà thờ vốn đã nằm trong dự tính, việc chính quyền Zoltan đưa ra lời đề nghị rằng họ sẽ thuyết phục nhà thờ có thể được xem là một hành động cực kỳ nhượng bộ rồi.
Ririnrara cũng chấp nhận cho thị trưởng thêm 13 ngày nữa, đó sẽ là thời hạn tối thiểu cho buổi đàm phán tiếp theo, hoàng tử Sarius buộc phải chấp nhận lời đề nghị của thị trưởng dù không đành lòng.
Hiện tại thì Zoltan đã có thêm thời gian cho việc tìm người, đúng như Ruti đã dự tính.
Khi họ sắp sửa rời khỏi con thuyền chiến Veronia, một cái bóng nhỏ xíu nhảy lên lưng Tise.
“Giỏi lắm.” (Tise)
Tise cảm ơn người bạn đồng hành bé nhỏ đáng tin cậy của mình vừa mới trở về sau khi đi dò xét bên trong con thuyền một mình.
Ugeuge-san khẽ lắc cả hai cánh tay như muốn nói lên rằng việc này cũng dễ thôi mà.
____________________________________________________________
Trong không gian vang lên âm thanh của thứ gì đó va chạm với mặt sàn gỗ.
Nữ hải tặc high-elf Ririnrara không ngừng đi qua đi lại trong căn buồng của mình.
“Rốt cuộc con nhóc đó là ai thế nhỉ?” (Ririnrara)
Nhờ sở hữu gia hộ『Hải tặc』, Ririnrara có thể được xem là một thiên tài trong giới hải tặc. Cô ta rời khỏi khu vực sinh sống của tộc high-elf, lập ra một đội gồm những tên tội phạm sở hữu gia hộ có tiềm năng từ khắp mọi nơi trên lục địa, đặt dấu chân của mình lên ba vương quốc Lugundo, Veronia, Avalonia và làm nên tên tuổi bằng những giai thoại đẫm máu.
Trên chiến trường, cô ta tự hào rằng gia hộ của mình có sức mạnh đứng thứ hai trong vương quốc Veronia, chỉ sau vua hải tặc Geyserik.
Kỹ năng “Ấn tượng mạnh” của Ririnrara có thể khiến đối phương sợ hãi đến mức đánh mất lý trí bằng cách tỏa ra sát khí để đe dọa.
Cô ta cho rằng không một người nào ở cái vùng biên cương hẻo lánh Zoltan này có tinh thần đủ mạnh để chịu đựng kỹ năng đó nhưng…
“Con nhóc đó, không những hoàn toàn bình thường sau khi tiếp nhận kỹ năng của mình, nó thậm chí còn mỉm cười nữa.” (Ririnrara)
Cô gái trẻ làm vệ sĩ cho thị trưởng đó đã chống trả được đòn tấn công tinh thần của Ririnrara. Cô ta đành phải tâm phục khẩu phục mặc dù không muốn thừa nhận kẻ thù, tiếng thở dài của Ririnrara xen lẫn cảm giác tủi nhục lẫn sự khâm phục.
“Đừng xem thường đất nước này. Nụ cười đó ắt hẳn mang ý nghĩa như thế.” (Ririnrara)
Cộng thêm việc thị trưởng lên kế hoạch kéo dài thời gian, cô ta buộc phải thừa nhận Zoltan không phải là một đối thủ dễ chơi như họ vẫn nghĩ. Ririnrara cảm thấy rằng mình cần phải tìm hiểu những người hùng của Zoltan để có thể đối phó với họ.
“Mình thật thiếu thận trọng khi không tìm hiểu những người sống ở đây đang sở hữu kho báu gì. Đúng là một nỗi hổ thẹn đối với cái danh hải tặc.” (Ririnrara)
Khóe miệng Ririnrara giãn ra. Một nụ cười tàn độc hiện lên trên gương mặt của nữ hải tặc, mặc dù gần đây nụ cười đó rất hiếm khi xuất hiện.
“Được lắm!” (Ririnrara)
Ririnrara thì thầm bằng giọng đe dọa và bắt đầu nghĩ đến việc giao nhiệm vụ cho những thuộc hạ mà mình đã mang theo.