......Tôi đã định che giấu chuyện bản thân đang buồn phiền.
Nhưng coi bộ công sức che giấu đã công cốc rồi thì phải.
Không chỉ Kurumizawa-san đã để ý thấy, cả Shii-chan dường như cũng đã đoán ra.
「Ngoan nào ngoan nào...... Tớ sẽ xoa đầu cậu, nên là phấn chấn lên đi」
Thế rồi Shii-chan nhướn người lên, đưa tay xoa đầu mà như vò tóc tôi.
Cử động tay và giọng điệu vô cùng dịu dàng của cô ấy khiến mắt tôi bỗng nhiên nhòe đi.
「......Tớ xin lỗi」
「Hửm? Sao cậu lại xin lỗi......?」
Tôi áy náy vì đã khiến Shii-chan phải quan tâm lo lắng.
Đó là lý do tôi xin lỗi, nhưng cô ấy nghe xong liền cười nhẹ rồi vờ như chưa nghe.
「Không lẽ cậu xin lỗi vì đang buồn lòng? Ái chà, Koutarou-kun vẫn hay bận lòng đủ chuyện như mọi khi nhỉ...... Tớ không để bụng đâu, cậu đừng lo」
Shii-chan vẫn ngây thơ đáng yêu như mọi ngày.
Một con người không quá quan tâm và cũng không lo lắng cho tôi quá mức cần thiết.
「Tớ không biết Koutarou-kun buồn lòng vì chuyện gì...... Tớ chưa chắc sẽ hiểu cho dù cậu có nói, và đầu óc tớ cũng không đủ thông minh để giải quyết giùm cậu. Vậy nên tớ vốn đã không định nghe rồi」
Nhưng dù vậy, Shii-chan cũng không phải là không quan tâm.
Cô ấy thật ra vẫn suy nghĩ cho tôi nhiều lắm.
Nhưng thế là sao đây?
Tôi cứ có cảm giác sự dí dỏm của Shii-chan có hơi lạc quẻ, nhưng bù lại, nó vẫn đáng yêu nên tính ra cũng không có gì sai.
「Vậy nên vào những lúc khó khăn, tớ nghĩ cậu nên để bản thân được nghỉ. Tớ sẽ ở bên cho đến khi cậu hồi phục. Ta hãy cùng nhau, dừng lại và nghỉ ngơi đi? Cậu chớ lo, đã có tớ ở đây giúp cậu phấn chấn lên rồi mà」
Shii-chan đã chấp nhận khía cạnh mong manh và phiền phức của tôi.
Cô ấy yêu tôi dù nắm được không chỉ điểm mạnh mà cả điểm yếu của tôi.
Không chịu nổi sự dịu dàng này...... tôi bỗng dưng muốn khóc.
「......Cảm ơn cậu」
「Cảm ơn gì chứ. Tớ lúc nào cũng được Koutarou-kun cứu giúp mà...... Cậu đừng bận tâm. Dù cậu có khiến tớ gặp nhiều rắc rối cũng không sao, vì chúng ta...... là 『người yêu』 của nhau rồi, chẳng phải sao?」
Tôi chắc chắn sẽ buồn phiền như này vào những thời điểm khó khăn đau khổ.
Bởi dù sao, tôi cũng không phải một người mạnh mẽ có thể hiên ngang xử lý mọi việc. Cứ phải quan tâm mỗi lần như vậy ắt sẽ mệt lắm.
Quan tâm ở đây là người ta ấy, không phải tôi.
Nếu người ta thấy tôi buồn phiền, tôi chắc một ngày họ cũng sẽ mệt mỏi tới mức chẳng buồn nói nữa.
Nhưng Shii-chan thì không như thế.
Dù tôi có buồn phiền, cô ấy vẫn sẽ không ngần ngại mà quan tâm tôi.
Không chỉ coi chuyện đó như chuyện thường ngày, cô ấy còn cùng tôi nghỉ ngơi nữa.
Tôi thực sự rất biết ơn điều đó.
......Từ tận đáy lòng, tôi rất mừng vì đã gặp được Shii-chan.
Chưa bao giờ tôi nghĩ, bản thân tôi lại có thể gặp được một cô gái quan tâm mình nhiều đến như vậy.
「Á! Nhìn kìa Koutarou-kun...... Pháo hoa nhiều quá!」
Có lẽ thời điểm kết thúc của lễ hội đã đến.
Số lượng và cường độ pháo hoa càng lúc càng tăng như muốn nói rằng đã đến lúc bế mạc.
Shii-chan đã hoàn toàn bị pháo hoa làm cho say đắm. Cô ấy ngước mặt lên, thích thú nhìn bầu trời đêm.
......Tạ hơn trời. Nhờ vậy mà Shii-chan không thấy được những giọt nước mắt đang rơi của tôi.
Dù hơi áy náy, nhưng tôi lúc này chẳng thấy rõ được pháo hoa nữa rồi.
À không...... Tôi thậm chí còn chẳng cần áy náy về chuyện đó.
Chỉ cần lần tới lại đi ngắm pháo hoa là được.
Vì từ giờ trở đi, chúng tôi có thể tạo kỷ niệm bất cứ khi nào mà――
Và câu chuyện đã đi đến hồi kết.
Sau bao nhiêu lâu, kết thúc cũng đã đến với câu chuyện romcom của nhân vật nền và nữ chính rồi――