Đôi tai của Shiho nghe được 『cá tính』 của con người.
Chuyện phân biệt những âm thanh tùy theo tính cách là có thể đối với cô.
Thính giác nhạy bén dị thường đã đem lại cho cô một khả năng cảm nhận siêu việt như giác quan thứ sáu.
Chỉ bằng việc lắng nghe âm thanh, cô thậm chí còn nắm được con người họ dù mới là lần đầu gặp mặt―― chuyện đáng lẽ phải thế.
「Ờmmm, này...... cô có sao không?」
Từ cậu thanh niên gọi cô trông đầy lo lắng, Shiho không nghe được gì cả.
『Không có』
Ở cậu ta cô chỉ thấy yên tĩnh.
Và do vậy, cô bối rối vì không thể nghe ra cậu ta đang cảm thấy thế nào.
「......Là gạ gẫm à?」
Cô bấn loạn.
Và sự bấn loạn khiến cô vô ý thốt ra những gì mình đang nghĩ.
「――――――Eh?」
Ngay sau đó, Shiho lại lần nữa tỏ ra dao động.
Bởi mấy chuyện như 『vô ý』 là chưa từng có kể từ khi cha sinh mẹ đẻ đến giờ.
「K-không phải gạ gẫm...... Xin lỗi nhé, tôi không có ý gì kỳ cục đâu. Tại trông cô sao sao nên tôi không bỏ mặc được ấy mà」
Vẫn không có âm thanh gì.
Tất nhiên là cậu ta đang nói nên chính xác thì không phải là không có âm thanh.
Vấn đề là là thính giác nhạy bén của Shiho lại chẳng nghe được gì.
「Ờm, cô không phải là không khỏe nhỉ?」
「......Ừ, đúng vậy」
Shiho thỏ thẻ khi trong lòng vẫn còn đang hoang mang.
Cô không biết lý do là gì. Nhưng hiện tại khi không thể dựa vào thính giác của mình, cô bất luận thế nào cũng không được mất cảnh giác vì bản thân vẫn chưa biết người ta ra sao.
Cô thăm dò động thái của cậu thanh niên.
Nếu cậu ta có hành động khả nghi nào, cô sẽ ngay lập tức bỏ chạy.
Trong mắt cô...... à không, trong tai cô, cậu ta dị thường đến vậy đấy.
Người bình thường sẽ thấy không hề thoải mái nếu bị cảnh giác một cách không cần thiết như này.
Ấy vậy mà cậu ta vẫn giữ được im lặng.
「Ra vậy. Thế thì, tốt rồi...... Xin lỗi vì đột nhiên lại gọi nhé. Cô không sao là được rồi」
Người con trai cười nhẹ lòng rồi dời mắt khỏi Shiho.
Rồi cứ thế, cậu ta bước ngang qua Shiho rồi rời đi.
Shiho nín lặng.
(......Không phải, gạ gẫm sao?)
Khi gọi cô, hầu hết những kẻ khác giới đều có mục đích ẩn giấu.
Kể cả lần này, Shiho đinh ninh cậu ta cũng như vậy thôi.
Ấy vậy mà trước vẻ đẹp tuyệt sắc của Shiho, người con trai lại không chút hứng thú.
Nếu đã định tiếp cận Shiho, cuộc nói chuyện sẽ không bao giờ kết thúc chóng vánh đến như này.
"Cậu ta sẽ cố tiếp tục chủ đề bằng cách nào đấy" là suy nghĩ áp đặt của cô.
Nhưng người con trai đó lại làm mặt an tâm ngay giây phút biết được Shiho không bị gì.
Điều đó có nghĩa là――
(Cậu ấy, chỉ là lo cho mình thôi?)
――Cảm giác trong lòng chính là biểu cảm ngoài mặt.
Cô còn lo cậu ta có những ham muốn nào đó nhưng không, sự thật là không có cái nào.
Cậu ta chỉ là một người đi ngang qua, thấy tình trạng Shiho kỳ lạ nên lo lắng mà gọi.
Ngay khi nhận ra điều đó, theo phản xạ―― Shiho lập tức chạy đi.
(......Không được)
Trực giác cô mách bảo.
Nó nói cô không được để lỡ cuộc gặp gỡ này.
(Chờ đã......)
Shiho vội vàng, nhưng vì đôi giày cao gót được mang cho tại văn phòng mà chân cô không di chuyển đàng hoàng được.
Người con trai vẫn còn ở trong tầm mắt cô, chỉ có điều khoảng cách vẫn chưa thu hẹp...... Và nếu cô để mất dấu, khả năng rất cao là cả hai sẽ không bao giờ gặp lại nữa.
Khoảnh khắc có suy nghĩ này, cô vô thức thốt lên.
「――Cứu với」
Âm lượng giọng nói chỉ suýt soát đến được tai Shiho.
Còn với những người đang qua lại xung quanh, giọng cô nhỏ đến mức chẳng một ai nghe được.
「............a」
Nhưng người con trai quay lại.
Và sau đó, cậu ta tức tốc chạy tới trông rất là hốt hoảng, rồi―― đưa tay ra với Shiho.
「C-cô có sao không thế!?」
Nghe thấy cậu ta nói vậy, Shiho cuối cùng cũng nhận ra mình đã ngã xuống.
Phần tay và đầu gối vừa chà xuống mặt đường đang nóng bừng.
Nhưng cơn đau thì lại không thấy đâu.
「M-may quá......」
Thay vì đau, cô hiện đang rất hạnh phúc vì đã không để mất dấu người con trai này――