Trans + edit: Fui. Nghiêm cấm mang bản dịch lên những trang khác ngoài hako.
______________________________________________________________________________
Sinh nhật lần thứ tám là một ngày mà tôi không bao giờ quên được.
Đó là ngày mà nỗi bất hạnh ập xuống đầu tôi.
Trong chuyến đi cùng với gia đình mình, chúng tôi đã bị bọn cướp tấn công, cha mẹ và em gái tôi đã bị giết. Cho dù tôi có gào khóc hay vùng vẫy thế nào đi nữa thì cũng chẳng có gì thay đổi cả. Tôi cảm thấy bất lực vì không thể làm được gì.
Tôi đã được anh hùng bóng tối cứu sống khi ông ấy tình cờ đi ngang qua và tiêu diệt bọn cướp, lúc đó trong lòng tôi đã không còn gì cả, giống như là linh hồn tôi đã ra đi cùng với gia đình mình.
Sau đó đã có khá nhiều chuyện xảy ra, và tôi trở thành đệ tử của anh hùng bóng tối.
Ông ấy nhận ra rằng tôi có tài năng cho ma thuật, tôi đã kế thừa vị trí của anh hùng bóng tối ở tuổi 12, và đã sống với tư cách là một anh hùng cho đến ngày hôm nay, khi tôi đã 25 tuổi.
Không phải tất cả mọi chuyện đều xấu.
Có những lúc tôi đã tìm thấy hạnh phúc.
Nhưng vì lý do nào đó, nó luôn trượt khỏi ngón tay của tôi giống như cát.
Tôi cảm thấy thật ngu ngốc vì nghĩ rằng cuối cùng mình cũng đã nắm được hạnh phúc sau khi gặp ba cô gái đó.
Nếu như số phận là có thật, thì có lẽ tôi đã được sinh ra dưới một ngôi sao xấu.
Trước mắt tôi là một khu rừng tăm tối và ẩm ướt. Tiếng kêu của một con chim ma quái vang lên, nhưng tôi lại ngồi xuống mà còn chẳng quan tâm đến việc kiểm tra xung quanh mình.
Tôi chỉ cảm thấy thật trống rỗng.
“Lúc nào cũng như vậy cả, phải không nhỉ…?”
Yêu một ai đó, chỉ để cho họ ra đi trước tôi, và tin tưởng một ai đó, chỉ để cho họ phản bội tôi. Và việc đó cứ liên tục lặp đi lặp lại. Tôi đã từng cảm thấy tuyệt vọng, nghĩ rằng nếu như mình trở nên mạnh hơn và cứu thế giới này, thì sẽ có thể thay đổi được điều gì đó.
Nhưng lý do duy nhất giữ cho tôi tiến về phía trước đã hoàn toàn biến mất khỏi trái tim tôi.
Tôi đặt chiếc mặt nạ đã từng là biểu tượng của anh hùng bóng tối xuống đất. Bởi vì tôi đã mất đi chiếc nhẫn của mình nên tôi đã không còn là một anh hùng nữa.
“Ugh…aaaaahh…”
Những ký ức ở cùng với những thành viên trong đội hiện lên trong tâm trí tôi.
Ba năm – Những cảnh tượng khi chúng tôi cười nói bên nhau cứ thế hiện lên trong đầu tôi.
Lúc đó tôi đã rất vui… Nếu như tất cả chỉ là dối trá, thì tôi không thể tin tưởng bất kỳ ai được nữa.
Từ nãy đến giờ tiếng kêu gào của tôi vẫn không dứt.
Tôi khóc òa lên như một đứa trẻ.
Một khu rừng tăm tối và ma quái như thế này rất hợp với một anh hùng bị phản bội như tôi.
Khi đã bình tĩnh lại, tôi yếu ớt đứng lên. Sau khi khóc xong, tâm trí của tôi đã trở nên rõ ràng hơn một chút.
Tôi bước đi trong khu rừng mà không có một vũ khí hay trang bị nào trên người. Nếu như đây thực sự là Khu Rừng Đen, thì chắc là tôi đang ở trên một lục địa khác.
“Dang ra nào, [Hắc Dực].”
Đây là một kỹ thuật giúp tạo ra một đôi cánh có màu đen tuyền, nhưng nó chỉ có thể dang rộng ở sau lưng tôi mà không bay lên được. Có lẽ là do sức mạnh của tôi đã bị lấy đi.
Tôi không thể bay, nhưng vẫn có thể sử dụng nó để chiến đấu.
Sau khi đi được 5 phút, một con orge xuất hiện trước mặt tôi. Trong thực tế thì nó là một high ogre, một loài có thứ hạng cao.
“Hm, con này có vẻ khá mạnh.”
Đặc điểm nhận dạng của lũ orge này là mái tóc đỏ xen lẫn với tóc trắng của chúng. Đụng phải một con quái vật như thế này trên đường, chắc đây thực sự là Khu Rừng Đen rồi.
*Rầm rầm rầm*
Con ogre hùng hổ lao lên. Trông thì khá ấn tượng đấy. Nhưng lại quá đơn giản.
Tôi dang rộng đôi cánh của mình và bắn ra những cái lông màu đen vào người nó.
“Augh…”
Ngay sau khi những chiếc lông cắm vào người con orge, những mảng da thịt xung quanh chiếc lông bắt đầu thối rữa ngay lập tức. Chỉ một hoặc hai chiếc lông thì nó vẫn có thể sống được, nhưng quá mười chiếc lông thì nó sẽ cầm chắc cái chết.
Cả người con ogre thối rữa ra trước khi nó có thể đến được chỗ tôi đang đứng.
Tôi sẽ không chọn một cái chết như thế này.
Để cuộc đời mình kết thúc trong tay của một con quái vật không hề có chút phẩm giá nào thì thật quá thê thảm.
*Phì*
Lần này là một con bò chiến có ba mắt. Nó là một loài mà tôi chưa bao giờ thấy trước đây.
Bởi vì nó bắt đầu lao lên nên tôi bắn những chiếc lông đen về phía nó giống như đã làm với con high ogre, nhưng những chiếc lông đó bị văng ra khi tới sát người nó.
“Một lá chắn vật lý sao…?”
Tôi cảm thấy ngạc nhiên vì con quái vật này có trí thông minh. Nhưng tại sao nó vẫn tiếp tục lao vào tôi với lớp lá chắn đó chứ? Thế thì những cái sừng đó dùng để làm gì?
Câu hỏi của tôi đã được giải đáp ngay lập tức. Nó hủy đi lớp lá chắn ngay trước lúc đâm vào người tôi.
“Nó tạo ra một lớp lá chắn khi mình đứng cách xa nó sao. Con quái vật này khá tinh quái nhỉ. Nhưng vẫn chưa đủ đâu.”
Tôi lặn xuống cái bóng của bản thân mình và trồi lên từ cái bóng của con quái vật. Kỹ thuật này có tên là [Kết Bóng].
Tôi đấm vào đầu của con quái vật. Và thế là nó chết ngay lập tức.
Tốc độ của tôi đã bị giảm đi, và cú đấm của tôi cũng không còn nhiều lực nữa. Sức mạnh của tôi đã bị suy yếu khá nhiều.
Trong tình trạng hiện tại, tôi có thể phải dùng hết sức để chiến đấu và sẽ bị hạ gục.
Suy đoán của tôi đã trở thành sự thật.
Vài giờ sau trận chiến với con bò, bản năng của tôi đã phản ứng lại trước một con cáo trắng đang từ từ xuất hiện trước mặt mình.
…Tôi sẽ bị nó hạ gục mất thôi.
Có những trận chiến đã được định đoạt ngay trước khi nó bắt đầu. Đây là một trong số đó. Nếu như tôi vẫn còn đủ sức mạnh của mình thì tôi sẽ thắng được, nhưng chỉ với 10% sức mạnh còn lại thì chiến thắng là điều bất khả thi.
Nó to và đẹp hơn một con cáo bình thường. Cả người nó được bao phủ trong một bộ lông trắng mịn như tuyết, và khuôn mặt của nó cũng tỏa ra cảm giác của một sinh vật có trí khôn.
“Ngươi có hiểu được lời ta nói không?”
『Ta có thể giao tiếp được với con người.』
“Ngươi phát âm tốt đấy nhỉ.”
『Ta đã từng chơi đùa với một vài con người khi họ vào khu rừng này trước đây.』
“Ngươi sẽ không ăn thịt ta chứ?”
『Tất nhiên là không.』
Nó không hề tỏ ra thù địch với tôi. Phiền phức rồi đây.
Sau đó cả hai chúng tôi chỉ im lặng nhìn nhau.
Khi tôi mở miệng mình ra, con cáo cũng làm y như vậy trong cùng một thời điểm.
“–Liệu ngươi có thể giết ta không?”
『–Xin ngươi hãy giết ta đi.』
Con cáo trắng trở nên ngơ ngác, nhưng có lẽ vẻ mặt của tôi lúc này cũng giống như nó.
“Ngươi vừa mới xin ta giết ngươi sao?”
『Ừ. Và ngươi cũng vừa mới...』
“Ừ, ta cũng vậy.”
『Trùng hợp thật đấy.』
“Phụt.”
Nó nói chuyện giống như ông già sống cạnh nhà tôi từ rất lâu trước đây, vì thế tôi bất chợt bật cười.
『Aaah, tại sao ngươi lại cười thế?』
“Xin lỗi nhé. Ngươi thật sự rất giống với một con người. Và ngươi cũng có vẻ khá thông minh nữa.”
『Ngay cả một con cáo cũng biết xấu hổ đấy nhé.』
Cái cách nó vung vẩy đuôi từ bên này sang bên kia khá là đáng yêu. Tôi không biết liệu bản chất của nó có gần giống với một con chó hơn là một con cáo hay không.
“Ta muốn nói chuyện với ngươi một chút. Được chứ?”
『Ta cũng vậy. Nếu thế thì hãy để ta đốt cái thứ đó trước đã, sẽ nhanh thôi.』
Sau khi nó nhẹ nhàng nói ra những lời đó, con cáo trắng mở to mắt. Bỗng nhiên có tiếng kêu gào thê thảm vang lên từ sau lưng tôi. Tôi quay lại và thấy một con goblin rất nhỏ bị thiêu cháy trên mặt đất bởi một ngọn lửa đột nhiên xuất hiện.
“Ta đã quá tập trung vào ngươi, nên ta đã không để ý đến nó…”
『Cái lũ chibilin này rất giỏi tiếp cận người khác từ phía sau.』
“Một con chibilin à.”
『Giờ thì, hãy đến một nơi nào đó để chúng ta có thể thoải mái nói chuyện nào. Đi theo ta.』
Con cáo trắng quay lưng về phía tôi. Nó thật sự muốn chết sao?
Bởi vì chúng tôi cùng hội cùng thuyền. Nên tôi đã theo sau nó mà không hề tỏ ra cảnh giác.
Chúng tôi đi đến một nơi có thể dễ dàng quan sát ở xung quanh hơn.
Con cáo trắng ngồi xuống giống như một con chó và bắt đầu nói.
『Ta tên là Hakuko. Ngươi có thể gọi ta là Haku. Ta là một con cáo đực.』
“Shion. Ta đã từng là một anh hùng, nếu như ngươi hiểu được đó là gì.”
『Đương nhiên là ta biết. Ta có khá nhiều kiến thức về con người. Dù sao thì ta cũng đã sống tới 300 năm rồi mà.』
Ông ta có một tính cách khá hoạt bát.
Điều đó khiến cho tôi thắc mắc hơn về cái lý do muốn chết của ông ta.
『Liệu có ổn không nếu như ta kể câu chuyện về cuộc đời mình trước?』
“Cứ kể đi.”
『Ta từng chu du khắp nơi cùng với gia đình mình, sau đó chúng ta đã định cư tại khu rừng này. Chúng ta đã có một cuộc sống yên bình trong một khoảng thời gian… nhưng cha mẹ ta đã qua đời. Nàng cáo mà ta đem lòng yêu cũng đã chết. Con cái của ta cũng vậy. Và cuối cùng, những đứa cháu của ta cũng đi theo họ luôn.』
“Gia đình ngươi bị lũ quái vật giết sao?”
『Không, họ chết vì tuổi già. Ta là một loài biến thể.』
Loài biến thể là những con quái vật đã trải qua một sự thay đổi đột ngột nào đó và thường có tuổi thọ dài hơn bình thường.
『Tuổi thọ trung bình của một con cáo trắng là khoảng 50 năm. Nhưng ta đã sống tới 300 năm và vẫn tràn đầy sức sống. Ta không muốn phải chịu đựng nỗi cô đơn này thêm nữa. Phải nhìn những người mà ngươi yêu quý chết đi là…hả? Tại sao ngươi lại khóc thế Shion?』
“Hic… T-Ta không có k-khóc.”
『Ngươi đang khóc nức nở đấy thôi!? Nước mắt đang chảy trên mặt ngươi kìa!』
“Đó chỉ là, nước m-muối mà thôi…”
『Eww, ta chưa từng nghe có người nào lại viện ra một cái cớ như thế đấy.』
Một người đàn ông trưởng thành như tôi định sẽ khóc bao nhiêu lần trong một ngày đây. Thật là mất mặt. Nhưng tôi lại hoàn toàn đồng cảm với ông ta.
“Ta hiểu ngươi cảm thấy thế nào. Ta cũng đã mất đi gia đình của mình, và người mà ta yêu quý…”
『Ồ, vậy sao. Lần này hãy để ta nghe câu chuyện của ngươi nào.』
“Ta nên bắt đầu kể từ đâu đây –“
Tôi kể cho ông ta nghe những chuyện đã xảy ra trước khi tôi trở thành anh hùng bóng tối. Những chuyện xảy ra sau đó. Và tất cả những chuyện đã xảy ra cho đến ngày hôm nay. Tôi kể cho ông ta mọi thứ. Haku bắt đầu khóc thút thít từ cái lúc mà tôi kể về thời thơ ấu của mình.
“Phần nào trong thời thơ ấu của ta là buồn nhất?”
『Cái phần mà ông già sống cạnh nhà ngươi chết, người mà ngươi nói là giống ta ấy.』
“Vậy sao.”
『Chà, ngươi cũng khổ thật nhỉ. Cái lũ anh hùng độc ác đó…Ngươi không định báo thù sao?』
Tôi lắc đầu mình trước câu hỏi đó.
“Ta không quan tâm đến chuyện đó nữa. Ta không muốn sống thêm nữa.”
『Ta hiểu rồi. Vậy thì..ngươi có muốn chết…cùng với ta không?』
“Nếu như ngươi muốn thì được thôi.”
『Ta rất sẵn lòng. Hai người chết chung thì vẫn tốt hơn là chết một mình. Mà ta cũng chẳng phải con người. He he he.』
“Giọng cười của ngươi lạ quá đấy.”
Nhưng tính cách của Haku đã khiến tôi cảm thấy thoải mái hơn. Bây giờ nghĩ lại thì, đây là lần đầu tiên mà tôi có thể kể lại quá khứ của mình một cách suôn sẻ thế này.
『Vậy thì, ngươi có nghĩ rằng bây giờ là lúc chúng ta nên chết không?』
“Ta lúc nào cũng sẵn sàng để chết.”
Chúng tôi đứng lên và đối mặt nhau.
Tôi hít một hơi thật sâu và thở ra để làm dịu lòng mình.
Tôi không tưởng tượng được là cuộc đời mình lại kết thúc như thế này.
Thật ngạc nhiên là chuyện này cũng không quá tệ –