“Không phải 30% doanh thu là bình thường cho những nguyên liệu ở mức độ này sao?”
Đúng là giá cả sẽ cao hơn nếu vật liệu mạnh hơn và dễ xử lý. Tuy nhiên, đống nguyên liệu này không thực sự quá mạnh (Nếu chúng tôi có thể tin tưởng nhân viên của Guild) và chỉ có học viên ở nơi này mới có thể xử lý. Nếu các nguyên liệu khó xử lý hơn, sẽ dễ hiểu hơn khi khó chốt được giá cuối.
“Đống nguyên liệu đó chưa từng bao giờ xuất hiện trên thị trường nên chúng không có giá cả thị trường chung… Kể cả thế. 30% thì hơi lố quá. Ta vẫn biết điều đó dù không phải là một thương gia.”
“Vậy thầy muốn bao nhiêu đây?”
“Được rồi… em thấy 80% thì như thế nào. Xem xét cho đến những gì trước đó, nó có lẽ vẫn hơi thấp, nhưng thầy không thực sự hiểu rõ lắm về giá cả thị trường.Thầy chắc chắn nó sẽ còn cao hơn nếu em không ngại đợi chúng được định giá...”
80%!
Nâng hơi bị cao đó… Nhưng nó đến từ người hiệu trưởng có nhiều kinh nghiệm trải đời này, tôi đoán giá cả của nó trên thị trường cũng thế thôi.
Mà sao cũng được tôi không có vấn đề gì về việc nhận thêm vì ý định đầu tiên của tôi là chỉ bán chúng với giá khoảng 30% thôi mà. Rốt cuộc thì chúng ta không thể đem đống lỉnh kỉnh này đi khắp nơi được đúng không.
“Không, em ổn với 80%. Đổi lại, làm ơn hãy lấy chúng khỏi em nhanh nhất có thể được không.”
“Thầy hiểu rồi, chúng ta sẽ đem chúng đến kho chứa của nhà trường ngay lập tức. Chúng ta cần phải đặc biệt chăm sóc chúng không?”
“Thầy có thể giữ chúng như với những nguyên liệu thường.”
Chúng có lẽ dễ xử lý hơn những con quái vật bình thường vì độ mạnh của nó. Ngay từ đầu, những học viên bình thường không thể xử lý được những nguyên liệu cần đặc biệt để chăm sóc.
“Như vậy sao… Thầy cảm thấy chúng ta như đang vứt một đống vàng đi vậy… chúng ta có nên giao số tiền thu được cho em ngay không khi chúng ta bán được chúng không?”
“Em nghĩ điều đó sẽ hơi khó đó. Em giờ phải đến thành phố hầm ngục.”
Tình huống thật là thú vị… ý tôi là cuộc chiến đã kết thúc và tôi được cho phép nghỉ ở trường. Tôi không còn lý do gì mà để ở lại thủ đô nữa. Kể cả có bận bịu với con Dragon Vein thì sau khi biết có một thành phố được xây ngay phía trên hầm ngục thì nó đã thôi thúc tôi tới đó.
Chắc sẽ không mất quá nhiều thời gian để tới đó nếu tôi bảo Iris chở hoặc là chạy tới đó, thế nhưng tôi không vội vã để kiếm tiền đến thế. Tôi hoàn toàn có thể lấy lại nó khi tôi trở lại từ thủ đô.
“Thành phố hầm ngục sao… Thầy hiểu rồi. Vậy em thực sự sẽ rời khỏi thủ đô… Được rồi. Thầy sẽ chuyển số tiền vào guild để cất giữ. Thầy cũng đã chuẩn bị học bổng mà chúng ta đã nói lúc trước. Đức vua cũng đã cho phép điều đó.”
Thầy hiệu trưởng lấy ra một giấy chứng nhận đã đóng dấu từ ngăn bàn. Tài liệu nói về việc tôi đã đăng ký vào trường với tư cách là [học sinh được nhận học bổng đặc biệt] và tôi không buộc phải tham gia khóa học nào.
“Nhân tiện đây, thầy cũng đã chuẩn bị luôn ba cái như này… Có ai muốn chúng không? Dù không thể so bằng được với Mathias… Thế nhưng ta tin rằng ba em ở đây xứng đáng nhận được [học sinh được nhận học bổng đặc biệt]. Vì thế tôi sẵn sàng viết tên các em lên nếu các em muốn.”
Thầy hiệu trưởng lấy ra ba tờ chứng nhận
Nội dung thì giống như cái của tôi , chỉ khác là không có tên người nào được viết trên đó cả. Thầy ấy chuẩn bị khá là kĩ đấy chứ… Để Iris sang một bên thì tôi tự hỏi còn hai người kia thì sao. (trans: ý chỉ Alma và Ruli)
Dù sao thì tôi đoán mình không nên nói gì cả. Họ nên tự lựa chọn những quyết định những việc quan trọng như thế này.
“Em đồng ý!”
Người nói trước không ngờ đến lại là Ruli.
“Ruli… Em có chắc là muốn rời khỏi trường không?”
“Vâng! Em xin lỗi thầy hiệu trưởng khi nói thế này, nhưng em nghĩ mình sẽ học được ma thuật cường hoá tốt hơn nếu em đi theo Mathias-kun hơn là ở lại trường!”
Tôi hiểu rồi…
Nghĩ lại thì, Ruli đến vì học phép thuật cường hoá. Tôi có thể hiểu được cô ấy đã trải qua những gì từ lúc đó.
“Thầy đồng ý. Từ lúc đầu, những thứ được dạy trong trường từ trước đến nay đều là từ kiểu ma thuật của Mathias bây giờ.”
Thầy hiệu trưởng cũng hiểu cho cô ấy.
“Em tất nhiên cũng sẽ đi thưa thầy.”
“Em vừa mới nhập học không được bao lâu thế nhưng liệu có ổn không nếu em đi?”
Hai người kia cũng tuyên bố muốn tham gia. Và thầy hiệu trưởng cũng viết tên của hai người lên tài liệu.
“Nhân tiện đây các em không bắt buộc phải đến các lớp học thế nhưng các em cũng không bị cấm tham gia. Nếu các em thích các em có thể đến bất cứ khi nào các muốn.”
Thầy hiệu trưởng đóng dấu những tờ chứng nhận trong khi nói thế. Và cuối cùng thì, có vẻ như tôi sẽ chuẩn bị đến thành phố hầm ngục với đội của mình.