“...N-Ngươi là cái thứ gì thế?”
Một con quỷ ngạc nhiên nói khi tôi hiện hình trong khi đang giết con quỷ thứ 3.
“Tên này là Mathias! Tản ra như kế hoạch mau--”
Có vẻ như một trong số chúng biết mặt thằng này rồi. Tôi phát động [Shrinking Ground] khi thấy con quỷ đó cố gắng chỉ dẫn cho đồng bọn.
“Whaa, hắn ta biến m--”
Con quỷ la lên thất kinh khi thấy tôi bỗng dưng biến mất. Có vẻ như bọn chúng đã mất dấu tôi rồi. Có thể dễ dàng phá vỡ tác dụng của [Shrinking Ground] bằng cách nhìn sự phản ứng mana xung quanh …. nhưng bọn quỷ thời nay không biết cách áp dụng nó trong chiến đấu.
Vì thế tôi tốt bụng xuất hiện trước bọn chúng để chúng không mất dấu mình nữa.
“..Eh?!”
Tôi vung ngang kiếm của mình lên con quỷ trong lúc nó vẫn còn không biết chuyện gì đang xảy ra và kêu lên một cách ngu ngốc. Chưa kịp phản ứng gì thì đầu của nó đã lìa khỏi cổ và rơi xuống đất rồi. Còn lại mười tên.
Sẽ rắc rối để kiểm soát đám này đây. Tiêu diệt tên cầm đầu của chúng là nguyên tắc cơ bản khi xử lí một đội như thế này.
“H-Hắn ta có thể ẩn thân!”
“Làm thế nào chúng ta có thể chiến đấu với một tên như thế chứ--”
Thét lên khi thấy đòn của tôi vừa nãy, bọn quỷ đã hoàn toàn mất đi khả năng giữ bình tĩnh chiến đấu của mình. Trông như thể chúng có thể bỏ chạy bất kì lúc nào vậy.
...Nếu để xổng bọn chúng thì rất rắc rối. Nếu tất cả bọn quỷ cùng sử dụng [Fullpower Flight] một lúc thì một tên sẽ có thể trốn thoát, vì Đại Rào Chắn của thủ đô vẫn chưa hoạt động.
Ok. Cho bọn chúng một gợi ý nào.
Khi tôi nghĩ thế, tôi luôn có cảm giác mình luôn dùng ám chiêu mỗi khi đối đầu với bọn quỷ vậy.
“Vô dụng thôi, bọn mi không có cơ hội chống lại ta khi còn trong rào chắn đâu!” (Kahoh: cảm giác main mới là kẻ ác chứ ko phải bọn quỷ, tội nghiệp các em)
Sau khi nói thế, tôi điều chỉnh mana của tôi sao trông như được phát ra từ rào chắn.
Nếu như tôi phải nói thì đúng là một vở kịch dở tệ.
“Rào chắn-- Ta hiểu rồi! Hắn ta làm mình biến mất bằng cách điều khiển Rào chắn! Phá hủy--”
Tuy nhiên có vẻ như bọn chúng đã cắn câu rồi. Lũ quỷ bắn ra một lượng mana lớn vào một điểm.
Đây là kĩ thuật gọi là [Mana Saturation] dùng để phá huỷ các loại rào chắn đơn giản. Với một tiếng nứt vỡ, có vẻ như một thứ gì đó sau lưng tôi đã bị phá hủy.
Yup, đúng như dự đoán. Giết cả bọn một cách màu mè và ảnh hưởng tâm lí nhất là cách tốt nhất để lấy đi khả năng bình tĩnh phân tích chiến trận của chúng.
“Bọn ngu! Lá chắn chiến đấu không thể dễ dàng bị phá huỷ bởi mana như thế được!”
Tất nhiên kẻ ngu ở đây là bọn quỷ. Lá chắn chúng tôi tạo nên không yếu đến mức có thể bị phá huỷ bởi cái cấp độ [Mana Saturation] này được. Âm thanh phát ra lúc nãy chỉ là ma thuật của tôi để lừa chúng thôi.
“Eh!? Sao hắn ta có thể biến m--”
Trong khi nghĩ thế tôi phát động [Shrinking Ground] một lần nữa và tiêu diệt tên quỷ đang ra lệnh cho bọn khác. Sẵn tiện thì tôi cũng sát luôn hai tên ở gần đó. Còn lại bảy tên.
...Cũng đã đến lúc để giả vờ như [Shrinking Ground] không có tác dụng nữa rồi. Vì bọn chúng sẽ làm hết mọi cách để trốn thoát nếu bị dồn vào chân tường.
Và rồi tôi hiên ngang dùng ma thuật rào chắn dưới chân làm bệ đỡ để chạy đến chỗ con quỷ.
“Ahhh! Ta thấy hắn! Ta có thể thấy hắn! Giờ chúng ta có thể--GUAAAAAAA!!!!”
Khi con quỷ thấy tôi lao đến, nó sung sướng hét lên, vung thanh kiếm được cường hóa bằng ma pháp và cùng lúc đó bắn một ma thuật vào tôi.
Tôi yểm [Steel Slash] và [Mana Strike] lên kiếm rồi chém con quỷ cùng với thanh kiếm đang định đỡ đòn.
Yup. Thanh kiếm mới cực kì bén.
Lần này, nó thậm chí còn có cơ hội để hét lên tiếng cuối cùng trong đời vì tôi đã cắt vào phần thân thay vì cổ.
“Qua...Quái vật!”
Thấy thế, những tên còn lại lui về trong khi sợ hãi hét lên.
Dù sao thì tôi cũng là con người mà, sao bọn chúng lại đi gọi như thế chứ....(Kahoh: chú ko phải là quái vật thì là gì?)