Đã khoảng 30 phút trôi qua từ khi chúng tôi bắt đầu mài.Cái vuốt rồng mà tôi đã dàn phẳng ra đã thành hình sớm hơn mong đợi.
“ Khó- Khó thật…”
Ruli đang có một quãng thời gian khó khăn.Cô ấy đang nhìn chỗ vấy mực của tấm ván với một cảm xúc khó tả.
“Nhưng nó đã phẳng hẳn ra rồi mà…”
“Đúng thật nhưng cậu biết đấy… Tớ đã làm nó phẳng đến xuống mức này một lúc trước và cảm thấy như từ lúc đó chả cải thiện được gì cả.”
Mà, kể cả nếu như dùng rào chắn để hỗ trợ, bản thân mỗi người vẫn phải tự mài nó.
Phải luyện tập vài năm mới có thể thực hiện chính xác phương pháp này.Lần đầu thì như thế cũng phải thôi.
“Sau khi tiến xa đến đó, chỉ cần xử lí thêm một chút nữa là được rồi. Cho tớ mượn một chút.”
“Ukm!”
Tôi mài tấm ván mithril Ruli đưa một vài chỗ.
Rồi để nó lên cái rào chắn—giờ thì mực đã có thể dính lên toàn bộ bề mặt tấm ván.
Nó là bằng chứng cho việc là không có chỗ lồi lõm nào.
“Trong-trong một lần thử!?”
“Đó là do Ruli đã xử lí đa số phần lồi lõm. Và về những chi tiết nhỏ như thế này… Mà, đó chỉ là do kinh nghiệm thôi.”
“Nhưng tớ cảm thấy như mình sẽ chẳng thể làm được thế thậm chí là sau một thập kỉ rèn luyện…”
“Tớ không nghĩ là sẽ lâu đến thế chỉ để tạo hình cho mấy tấm ván này đâu.”
Trước giờ tôi đã để ý thấy Ruli có thiên phú trong ma thuật dạng chế tạo.
Cả về mặt ma pháp lẫn tay nghề thủ công.
Và khả năng cao là cũng không có nhiều người làm tấm ván phẳng được như Ruli trong lần đầu của mình khi dùng phương pháp này.
Sự khác biệt đóng vai trò lớn ở đây chính là động lực.
Tôi thích đánh đấm hơn sản xuất là ra thứ gì đó, nhiều đến mức tôi còn tự hóa kiếp chính mình.
Mà dù sao đi nữa, mọi chuyện cũng đang tiến triển tốt đẹp.
“Sau đó hãy chuyển đến tấm ván tiếp theo.”
Tôi lấy ra một tấm ván mithril khác
.Bọn tôi cần phải xử lí 5 tấm như thế này.
…Nói gì thì nói, không như vuốt rồng, xử lí mithril khá đơn giản.Bởi vì Ruli đã tạo được hình dạng thô, tôi chỉ cần mài lại vài chỗ để có được hình thù mong muốn.
“U-ummm…..”
Trong khi tôi đang mài tấm bảng mithril, Ruli mở lời.
“Hửm? Cậu cần gì à?”
Tôi đưa mắt sang nhìn Ruli trong khi vẫn đang tiếp tục mài.
Thấy thế, biểu cảm của cô ấy như là đang nhìn một hiện tượng kì bí vậy.
“Tớ đã nghĩ về chuyện này được một lúc rồi… Làm sao mà Mathi-kun có thể mài phẳng những tấm ván mà không sử dụng rào chắn? … Cậu đã dùng một loại ma thuật khác nữa à?”
Ruli chuyển ánh nhìn từ tấm ván sang cái rào chắn mà tôi đã kích hoạt ban đầu.
À. Việc đó hử.
Đúng thật, tôi chỉ làm phẳng bằng ma pháp rào chắn một lần vào lúc đầu để minh họa cho Ruli.
Nhưng tôi không dùng một ma thuật cụ thể nào cả.
Thật ra, có tồn tại một phương pháp tiện lợi hơn.
Đó là—
“Kinh nghiệm.”
“Đ-đó cũng là kinh nghiệm sao!? Cậu có thể học cách làm những chi tiết nhỏ xíu này chỉ với kinh nghiệm?!”
“Ừ. Nhưng tớ nghĩ Ruli cũng sẽ làm được sớm thôi.”
“Thế thì nó sẽ tốn của tớ bao nhiêu thế kỉ vậy….”
Ừ thì…
Tôi chắc là cũng được khoảng 30 năm kể từ ngày tôi bắt đầu làm cái này cho đến lúc tôi có thể hoàn thành xong mà không cần hỗ trợ.
Nhưng khả năng cao là Ruli sẽ làm được như thế này nhanh hơn nhiều.
Dù vậy tôi vẫn không chắc là sẽ mất bao lâu.
“Được rồi, xong.”
Tôi đã hoàn thành việc tạo hình cho 5 tấm ván trong lúc nói nhảm.
Không có vết nứt mẻ nào trên những tấm ván làm từ mithril và vuốt rồng.
Chỉ sau khi đánh bóng lên thì 5 tấm ván này có thể hoạt động như là một thanh kiếm.
“Bây giờ đến công đoạn cuối cùng. Đặt thần chú này lên trước đi.”
“Được rồi!”
Vuốt rồng thì được đặt [Steel Slash], [Sharpen], [Impact Blade], và [Wear Proof].
Những tấm ván mithril bên trong thì được yểm [Mana Strike], [Impact Blade], [Hardness Reinforcement], và [Heatproof Reinforcement].Còn lớp bên ngoài thì được phù phép [Hardness Reinforcement], [Toughness Reinforcement], [Heatproof Reinforcement], và [Impact Blade].
Cứ thế theo sự chỉ dẫn của tôi, ma thuật được phù phép lên hết cái này đến cái khác.
Và sau những lớp phù phép cuối cùng, [Binding] và [Union], năm tấm ván hợp lại thành một—thanh kiếm đã hoàn tất.
“…Yup. Được làm khá tốt đấy.”
Tôi nâng thanh kiếm lên và kiểm tra.Mức độ hoàn thiện cao đến mức bạn sẽ không đoán nổi đây là lần đầu tiên của cô ấy.
“Vậy đây là một thanh kiếm được phù phép 20 lớp.. C-cậu để tớ cầm nó một chút được chứ!?”
“Chắc rồi.”
Ruli lấy thanh kiếm ra và thử chém một cái xác của quái vật gần đó (mà Alma và Iris đã giết trong thời gian rảnh giữa lúc mà thanh kiếm đang được chế tạo).
Con quái bị chẻ làm đôi chỉ với một cú vung – Nhưng Ruli cảm giác như là không hiểu được điều gì đó.
“…Huh? Nó bén thật nhưng… lại bình thường hơn tớ nghĩ….”
Tôi đoán đó chỉ là lẽ tự nhiên với cách mà cô ấy chém hồi nãy.
Dù sao thì bạn cũng không thể dùng cái này như một thanh kiếm bình thường.
“Đưa tớ cầm một chút.”
“Ừ-ừ.”
Tôi nhận lại thanh kiếm từ Ruli—và truyền mana vào.
Rồi năm hòn ma thạch được đính trên cán kiếm đồng loạt phát sáng.
Và cứ như thế, tôi vung dọc thanh kiếm—rồi bức tường dungeon phía trước bị chém làm đôi.
Yup. Hiệu quả vượt mong đợi.
“C-cậu đã làm gì hồi nãy thế?”
“Truyền mana vào thanh kiếm.”
“…..Mana?”
“Ừ. Ma thuật được phù phép trong cái này chỉ có thể phát huy sức mạnh thật sự khi người dùng bơm mana vào. Nó sẽ không mạnh đến thế nếu như đánh chay với kích cỡ của những hòn ma thạch này.”
Tôi chỉ vào những hòn ma thạch được đính trên cán kiếm.
Khi bạn tạo ra một thanh kiếm từ nhiều tấm ván, bạn cần số lượng ma thạch bằng với số lớp của thanh kiếm.
Vì thế không thể dùng ma thạch quá lớn được.
“Đ-đừng nói là, đó… một thanh kiếm có cùng cơ chế với cây [Ma giáo Gae Bolg] !?”
“…Gei Bolk?”
Ruli bỗng trở nên phấn khích sau khi nghe tôi giải thích về thanh kiếm.
Nhưng mà, Gei Bolk à, chưa bao giờ nghe đến.
Tôi tự hỏi ai đã làm ra được một vũ khí như thế mà mình không hay.
“K…không đời nào, cậu không biết Gae Bolg!? Là Gae Bolg đó đấy cậu biết không?”
“Tớ không chắc ‘đó’ có nghĩa là gì nữa….”
“Đó là cây giáo mạnh nhất có thể biến hình khi cậu truyền mana vào nó!”
Thứ như thế có tồn tại à.
Mà tôi nghĩ là khiến cây giáo biến hình khá kém hiệu quả.…
Hmm? Khoan đã.
“Có khi nào nó trông như thế này không?”
Tôi di chuyển đống cát trên mặt đất và biến nó thành hình cây giáo.
Một cây giáo được tạo hình sơ sài, chả biết có ra hình giáo hay không nữa.
“Ukm, đúng thế! Vậy là cậu cũng có biết về nó!”
Ruli chỉ vào nó tỏ vẻ nhẹ nhõm.
À. Tôi biết cây giáo này.
Nó là một cục rác tôi lỡ tay làm khi bị ảnh hưởng bởi sự căng thẳng và mệt mỏi sau 30 đêm không ngủ.
Dù cho rõ ràng là mang hai cây giáo bình thường còn mạnh hơn việc phù phép một cách không cần thiết với một câu thần chú để làm nó biến hình.
Tôi tưởng là mình đã thủ tiêu đống phế liệu đó như là một phần quá khứ tăm tối…
Tại sao nó vẫn còn tồn tại chứ.
Không. Chuyện nó tồn tại thì cũng chả sao. Tôi thật sự không muốn thừa nhận, nhưng ổn thôi.
Nhưng có một khúc mà tôi không thể ngó lơ trong câu nói của Ruli.
Tôi hỏi lại để đảm bảo là mình không nghe nhầm.
“Ruli, cậu nói như thể Gae Bolg là cây giáo mạnh nhất vậy….”
“Cậu không nghe nhầm chứ? Câu chuyện về người anh hùng vĩ đại Iriast-sama kết liễu những con quỷ bằng Gae Bolg… Nổi tiếng mà phải chứ?”
…Chết tiệt.