Bầu không khí như đông cứng lại vì lời nói của tôi.
“ Ý… ý cậu là gì khi nói bỏ học?”
“ Lời sao ý vậy.”
Có lẽ vì không xử lí được những gì tôi nói, Alma hỏi.
Ruli trông cũng khựng lại rồi.
Đúng thật là chuyện này có hơi quá đột ngột.
Ngay từ ban đầu, tôi đã dự định bỏ học một khi đăng kí ở Guild xong.
Dẫu vậy, tình huống lúc đó tệ đến mức nhân loại sẽ bị quét sạch nếu như tôi để họ tự thân vận động nên tôi đã phải tạm thời nán lại một lúc.
Nhưng, một khi rào chắn trở nên mạnh mẽ và ổn định, và một môi trường thích hợp cho việc dạy ma thuật được thiết lập, sự lo lắng đó cũng bằng thừa.
“ Ummm…. Nhảy lớp?”
“ Không, chắc nó sẽ thuộc dạng như là ngưng học. Không phải như là tớ đến trường này với dự định tốt nghiệp.”
Ruli và Alma nghĩ ngợi khi nghe điều đó.
“ Nhắc mới nhớ, tớ chưa bao giờ nghĩ là mình thấy các giáo viên dạy Mathi-kun cái gì…”
“ Hay nói đúng hơn, những giáo viên mới là người được dạy.”
Đúng thật, không có nhiều thứ để tôi học.
Có lẽ họ đã có thể dạy cho tôi thêm về thường thức của thế giới hiện tại, nhưng tôi đã nắm được gần hết lẽ thường của thế giới rồi, nên cũng chẳng có gì để học từ họ nữa.
Tôi thấy thầy hiệu trưởng trong khi đang nói chuyện.
Vừa đúng lúc, hãy thảo luận việc này với thầy ấy.
“ Mu, Mathias-kun. Thầy thấy em đang đi đến đây… em cần gì à?”
Hiệu trưởng bắt chuyện trước khi tôi tiếp cận thầy ấy.
Vào thẳng điểm chính luôn nhỉ.
“ Vâng. Em định–”
“ Aa. Về việc nghỉ học của em hử. Em sẽ rời trường một khi rào chắn hoàn thành đúng chứ?”
…Thật sự là vào thẳng điểm chính luôn à.
Đừng nói là thầy ta đã dự đoán được việc này trước rồi.
Mà tôi không nhớ là thầy ấy có biểu hiện gì dẫn đến việc này.
Thầy hiệu trưởng lại lên tiếng trong khi tôi đang nghĩ thế.
“ Nhìn từ gương mặt của em, có vẻ như thầy đã đánh trúng tim đen rồi… Thầy đoán điều đó cũng là tự nhiên thôi. Những giáo viên trường ta chỉ được dạy bởi Mathias và chưa bao giờ là bên đi dạy cả. Thầy đúng là một hiệu trưởng thất bại.”
Em không nghĩ là thầy cần hạ thấp mình đến thế đâu.
…Hãy giúp đỡ thầy ấy một tí nào.
“ Điều đó không đúng. Những giáo viên ở đây đã dạy em về lẽ thường. Nhờ họ, em đã trở thành một người đàn ông với một thường thức thông thường tuyệt hảo.”
Khi nghe những gì tôi nói, mặt của thầy hiệu trưởng còn trở nên nghiêm trọng hơn.
“….Thầy thật sự là một thằng thất bại không thể dạy được gì.”
Nhưng tại sao.
Những thầy cô trong trường này đã dạy tôi về lẽ thường rất tốt.
Không nghi ngờ gì là ngôi trường đã hoàn thành nhiệm vụ của mình.
Thầy hiệu trưởng lại tiếp lời trong khi tôi đang nghĩ.
“ Nhưng thầy không định để Mathias nghỉ học. Vì đã dự đoán trước được trường hợp này nên thầy đã nghĩ ra lựa chọn tốt nhất.”
“ …Thầy đang nói là thầy sẽ giam em lại sao?”
Sẽ rắc rối lắm nếu mọi chuyện đi đến mức đó.
Tôi đã gây dựng một mối liên kết với đất nước này đến mức tôi có thể dễ dàng gặp hiệu trưởng và nhà vua.
Nếu tôi dùng vũ lực để thoát ra khỏi trường và đối đầu với họ–
“ Không, không phải thế. Nhưng thầy muốn em ở lại trường trên danh nghĩa, chỉ trong giấy tờ thôi.”
“ Trên danh nghĩa?”
“ Ừ. Nếu chúng ta làm thế, học viện sẽ có thể tự do thay đổi để giáo dục tốt hơn khi dùng những thành tựu của Mathias để chống lưng, và được đối xử như học sinh của học viện hoàng gia sẽ tiện cho em nếu cần gì từ thầy và đất nước. Thầy nghĩ đó là một lựa chọn có lợi cho cả hai ta.”
Nói cách khác, họ sẽ hỗ trợ cho tôi nếu như tôi cho họ mượn tên của mình à.
Không phải là một phi vụ tồi.
“ Em xin chấp nhận lời đề nghị đó.”