╔❃═❃═✡◦●°☪°●◦✡═❃═❃╗
꧁༺
Dịch: AkaNeko
༻꧂
╚❃═❃═✡◦●°☪°●◦✡═❃═❃╝
~~~*~~~
Ta đã điên cuồng tìm cách để xóa đi những ngờ vực của Olivia trong một thời gian dài sau đó… nhưng tất cả những nỗ lực rồi cũng trở thành công cốc. Nụ cười của cô ấy càng ngày càng rộng ra thêm từng centimet, song hành cùng một bầu không khí cực kì bạo lực xung quanh bản thân, thực sự kêu lên rằng, Tên này chính là Ma Vương, đúng chứ? Mình có nên trừng phạt cậu ta không nhỉ? Mình nghĩ là mình nên.
Và rồi, giờ ăn trưa cũng điểm, theo sau đó là tiết học cuối cùng trong ngày, diễn ra tại một hầm ngục dưới lòng đất.
Khu vực này được bao bọc bởi một lượng ma tố dày đặc khiến cho không gian bên trong liên tục sản sinh và duy trì một số lượng ma vật nhất định ở bất cứ thời gian nào. Một mặt, những hầm ngục dưới lòng đất là một nơi cực kì nguy hiểm—mặt khác, chúng lại như một mỏ tài nguyên vô tận chứa đầy các bộ phận ma vật quý báu. Những người chuyên lùng sục chúng nhằm kiếm tiền và sẵn sàng nhận hợp đồng để thực hiện thường được gọi là “Hầm Ngục Thám Hiểm Giả”.
Bởi học viện luôn chủ trương thực hiện chính sách giáo dục toàn diện cho học sinh, nên bọn ta phải nhồi nhét thêm vào đầu vô số các môn học khác mà hoàn toàn chả liên quan gì đến ma thuật, không như những trung tâm giáo dục khác. Kết quả là, các tốt nghiệp sinh của học viện thường rẽ ra rất nhiều nhánh nghề nghiệp sau đó—bao gồm cả những Hầm Ngục Thám Hiểm Giả nổi tiếng.
Đến giờ thì ta đã khá quen với khu vực này. Với bồn bề là các bức tường bằng đá, hầm ngục được bao phủ bởi một lớp rêu phát sáng mờ nhạt, và không khí thì se se lạnh, ngay lập tức khiến cho bất kì ai bước chân vào phải sởn gai ốc. Bọn ta đứng chờ ở lối vào khi giọng nói của thầy giáo vang vọng khắp xung quanh.
“Mọi người, hãy bình tĩnhhhh, được chứ? Tầng tiếp theo chả có gì đáng ghê gớmmmm đâu,” thầy trấn an bằng một tông giọng từ tốn, đánh bay mọi bất an tới từ những người nghe.
Vẻ ngoài của thầy cực kì hòa nhã và thanh tao, đúng như mong đợi ở một hobbit (halfling)[note24164], song đừng để điều đó đánh lừa bạn. Dựa theo lời đồn, thì có vẻ trước đây thầy đã từng là một mạo hiểm giả rất lừng lẫy.
…Không quá bất ngờ, Oliva đứng lặng lẽ ở cạnh bên, cùng cặp tai và đuôi ngoe nguẩy qua lại khi cổ nhìn ta mỉm cười. Ôi, ta sẽ làm bất cứ điều gì để chộp lấy cái điệu cười ấy ra khỏi mặt cô ấy.
“Đây là buổi học đầu tiên giữa chúng ta, nên thầy nghĩ là mình sẽ làm mọi thứ đơn giảnnnn và dễ dàng thôi,” thầy ấy bình luận trước khi ra dấu cho bọn ta đi theo nhằm hướng dẫn cho cả lớp cách săn và tháo dỡ ma vật.
“Giờ thìiiii, tới lúc cho bài tập rồi. Các em hãy đi xuống phíaaaa dưới tầng ba và hạ gục một con Hắc Lang cho thầy. Đem bộ lông của nó về đây để thầy kiểm tra chất lượng. Và sau đó thầy sẽ chấm điểm cho các em, rõ chưaaaaa?” thầy ấy gần như há mồm ra hết cỡ… và rồi giải phóng một tiếng thét cực kì lớn. “Được rồiiiii, các em hãy chia ra thành những nhóm ba người đi nào. Bài tập này sẽ được thực hiện theo hình thức tổ độiiiiii.”
Khỏi cần phải nói, cụm từ tổ đội chắc chắn là một thứ chả mấy hấp dẫn khi bạn là một con sói đơn độc cả. Ta từ chối việc hồi tưởng lại những vụ việc liên quan đến cụm từ này. Ý mình là, cứ sống mãi trong quá khứ làm gì cơ chứ? Quan trọng nhất vẫn là hiện tại.
“Ard! Xin hãy gia nhập tổ đội của tớ!”
“Này! Tớ cũng muốn làm việc chung với cậu ấy nữa!”
Dù gì thì cũng chả có hại khi tận hưởng cái hiện thực này, nơi mà tất thảy đám bạn đồng học đều thực sự muốn chung đội với ta. Bọn họ cứ nháo nhào thành đám đông lao về phía Ireena và ta ngay khi giáo viên vừa dứt lời. Trong lúc đang tự hỏi làm sao để phản ứng lại với tình huống lạ lẫm này, ngoài việc cười trừ cho có lệ—bỗng một cô gái đang đứng lẻ loi một mình đã lọt vào tầm mắt ta.
Đó chính là nàng succubus xinh đẹp tên Ginny, người đã bị bắt nạt bởi Elrado. Đùa nghịch cùng lọn tóc màu đào rủ trên vai, cô ấy lúng túng nhìn ngó xung quanh, cảnh tượng này đã ngay lập tức khiến ta nhớ lại quãng thời gian học đường ở kiếp trước của mình: Chưa ai từng mời ai trong số hai bọn ta về đội của họ, cho dù là vậy thì bọn ta cũng chả có đủ can đảm để mở lời. Kết quả là, bọn ta cuối cùng đều đơn độc một mình.
Cặp mắt xanh nước biển của cô ấy bắt đầu tuôn rơi giọt lệ, có vẻ như là do quá xấu hổ bởi tình trạng của bản thân, và ta cũng không thể nào cứ để yên như vậy. Xin lỗi đám đông xung quanh mình, ta cố gắng tiến từng bước về phía cô ấy.
“Này, Ginny! Hãy tới đây và gia nhập tổ đội của tớ đi!” Ireena đề nghị.
Nhỏ thậm chí đã tiếp cận nàng succubus trước cả ta, gọi lớn tới Ginny bằng một tông giọng tràn đầy nghị lực và mến yêu. Giống như những học sinh khác, cặp mắt của Ginny trố lên vì kinh ngạc cho tới khi cô ấy có thể mấp máy đôi môi run rẩy của mình thành những lời có nghĩa.
“M-mình sao? Thật hả…?” cô ấy hỏi một cách do dự, cùng hai bàn tay nắm chặt trước bầu ngực đầy quyến rũ của bản thân.
Ireena đã phá tan đi sự ngờ vực đang hiện diện trong cô ấy. “Tất nhiên! Ard cũng không phản đối đâu, đúng chứ?!”
Ta khẽ mỉm cười. “Tất nhiên rồi, Ireena.”
Điều này đã xác nhận rằng: Đứa con gái của ta là tuyệt nhất—tốt bụng và ngập tràn với tình thương mến yêu. Ta không thể kiềm được mà tự hỏi chuyện gì sẽ xảy ra nếu ta gặp nhỏ ở kiếp trước của bản thân.
Mà, cũng chẳng có ích gì khi nghĩ về chuyện đó lúc này cả. Bọn ta chào đón Ginny gia nhập tổ đội và bắt đầu thực hiện việc tìm kiếm.
~~~*~~~
Không gian bên trong mê cung cực kì lạnh lẽo, khiến cho hai đứa con gái run cầm cập lên từng tiếng trong bộ đồng phục ngắn tũn của bản thân, mặc dù sẽ là không chính xác khi nói rằng nguyên nhân của cơn rét chỉ hoàn toàn gây ra bởi nhiệt độ. Mà chính là do sự tồn tại của một luồng âm khí đặc biệt dị thường đang lởn vởn bên trong mê cung, đánh thức lên nỗi sợ hãi nguyên thủy của nhân loại, và ép buộc cơ thể phải run rẩy trong vô thức.
Kế bên ta, Ginny đang thực sự cọ sát cặp núi đôi của bản thân lên nhau khi cô ấy ôm ấp thân mình lại bằng đôi tay, cùng ánh mắt liên tục đảo qua lại trong sợ hãi. Cặp đùi trắng nõn nà, mềm mại của cô ấy hoàn toàn được phô bày một cách đầy táo bạo và cực kì quyến rũ trải lên tận trên vùng kín… thứ đã tự nhiên châm ngòi lên một dục vọng sâu thẳm bên trong khiến cho ta như muốn chiếm lấy cô ấy—đây quả là đặc điểm đã làm nên thương hiệu của succubus. Tuy nói thế, song rõ ràng là ta không thể nào cứ làm vậy được.
Mặt khác, Ireena bé bỏng của ta thì lại đang nhí nhảnh ca hát khi nhỏ tung tăng bước đi.
“Ard! A chính là Ác Ma Tuyệt Trảm! ♪ R nghĩa là Rén Không Một Ai! ♪ Còn D là Đả Phá Kẻ Thù! ♪” Ireena ngân vang, gan dạ tiến lên phía trước, vung vẩy cánh tay qua lại, và nhâm nhi một điệu nhạc khá kì lạ. Bầu ngực đầy đặn khẽ đung đưa mỗi lần nhỏ vung tay đều nhịp với giọng hát lệch tông của mình.
Có vẻ như cả hai bọn ta đều đã quá quen thuộc với quang cảnh rùng rợn xung quanh mình. Suy cho cùng thì, cũng là do bọn ta thường xuyên lui tới cái hầm ngục ở quê nhà của bản thân.
Ngay khi đang tiến bước, thì bỗng một bầy quái vật đúng với yêu cầu bài tập xuất hiện ngay trước mặt bọn ta: Hắc Lang. Những ma thú đen huyền này sở hữu chiều cao chưa tới một merel tính từ bả vai, chầm chậm di chuyển trong một bầy với số lượng mười con. Ginny bị bất ngờ tới mức thốt ra một tiếng thét gần như không thành tiếng, ngồi bệt xuống đất và co ro trong sợ hãi.
Ta mỉm cười trước cái khung cảnh trước mặt. “Sẽ ổn thôi, Ginny. Bọn tớ có thể xử lý lũ quái vật này—một cách dễ dàng.”
Búng ngón tay, ta tạo dựng hàng loạt các mẫu hình với chức năng như ma pháp trận xung quanh bầy Hắc Lang và từ đó giải phóng ra một trận dông lửa. Chúng còn không tài nào trụ nổi quá ba giây trước khi cháy thành đống than đen xì.
BẠN VỪA HẠ GỤC BẦY HẮC LANG! Một cửa sổ thông báo trong suốt màu xám hiện lên trước mặt bọn ta.
Có thể nói đích xác rằng các hầm ngục chính là một thế giới tách biệt với bên ngoài. Đôi khi bạn sẽ thực sự cảm thấy như vậy, xét đến cách mà chúng vận hành bằng những luật lệ khác biệt và dường như tồn tại cả một hệ thống riêng của mình. Ô cửa sổ thông báo này chỉ là một trong những yếu tố độc nhất của hầm ngục khiến chúng như đang chơi đùa với các khái niệm cơ bản ngoài đời thực. Chúng hiện ra ở một thời điểm nhất định: Theo sau việc hạ gục một con quái vật hoặc đạt được các vật phẩm từ rương báu chỉ là một số những ví dụ thông thường. Lý do cho sự tồn tại của chúng vẫn đang bị che mờ trong bí ẩn, song không thể nói là bản thân có chút bận tâm nào, nên ta cũng chẳng dự định đi tìm hiểu chuyện này trong tương lai làm gì cả.
“Chỉ một chiêu đã hạ gục cả bầy Hắc Lang…! A-Ard, cậu thật đáng kinh ngạc…!”
“Heh-heh-heh! Nếu chỉ có từng này mà đã sốc, thì cậu hãy cứ chờ đi. Đây chính là chàng trai đã đánh bại một con Thượng Cổ Lang khi cậu ấy mới chỉ…chờ chút…mười hai tuổi thôi đó!”
“Cái gìiiiii?! Một con Thượng Cổ Lang khi chỉ mới mười hai tuổi!”
Trong khi lắng nghe cuộc trò chuyện giữa bọn họ, ta kiểm tra lại tàn tích của đám quái vật trước mặt mình với đôi tay khoanh trước ngực. Ta đã làm quá trớn rồi. Chả còn lại gì ngoài tro tàn cả. Bọn ta sẽ không thể nào đem bộ lông của chúng về nếu cứ thế này. Thiệt tình là quá khó cho ta để nhẹ tay với bất cứ thứ gì.
“T-tớ rất vinh dự khi chúng ta ở chung một đội. Hai cậu rất tuyệt vời, thật đấy. N-nhưng… hai cậu có chắc là muốn một người như tớ ở trong đội chứ? …Ý tớ là, tất cả những gì tớ làm chỉ là trở thành gánh nặng cho cả đội…,” Ginny lí nhí.
Hmpm. Dường như thiếu nữ này có xu hướng tự hạ thấp bản thân mình, dù rằng ta đã biết ai chính là thủ phạm. Cô ấy có lẽ đã hình thành thói quen này sau khi hứng chịu sự bắt nạt của Elrado từ thuở thơ bé.
Ta có thể hiểu được. Sau cùng thì, ta cũng đã phải chịu đựng những lời gièm pha trong quãng thời gian học đường ở kiếp cũ của mình, hàng ngàn năm về trước. Giả dụ như bị gọi là “thằng đàn bà” chỉ vì tính khí có phần hơi nhu mì và bị ném rác vào người trong một thời gian dài dằng dặc. Hoặc là cái lần ta đánh mất gia đình và nhà cửa, khi một vài người đã hoàn toàn phá nát chiếc giường tạm bợ của ta trên đường phố. Ta vẫn còn nhớ những lời chế nhạo của chúng, “Không có chỗ nào ở đây cho mày ngủ đâu”…và tất thảy những trải nghiệm từ tuổi thơ này đã tích tụ đến cực hạn và góp phần hình thành lên một phức cảm tự ti từ ta. Dù cho là sau đó ta đã được cứu rỗi bởi người bạn thanh mai trúc mã của mình, Olivia, song có vẻ như Ginny thì lại vẫn chưa tìm thấy vị cứu tinh của cô ấy—cho đến lúc này.
“Ginny, nếu cậu không phiền, thì tớ có thể hướng dẫn cậu cách sử dụng ma pháp. Nghe ổn chứ?”
“Hả? Ý-ý cậu là cậu sẽ dạy ma pháp cho tớ sao?”
“Chính xác. Tuy có hơi thiếu kinh nghiệm, nhưng mong là tri thức của tớ vẫn đủ để khiến cậu có thêm chút tự tin.”
Tự tin chuyển thành sức mạnh, dù là ít hay nhiều. Ta đã quyết định rằng sẽ giúp Ginny rắn rỏi hơn và bơm cho cô ấy một ít tự tôn mà cô ấy cần.
“…Tớ sẽ chẳng bao giờ có thể trở nên mạnh mẽ. Điều đó là chắc chắn.” Với cặp mắt hướng xuống, che khuất đi bởi mái tóc của cô ấy. Song ta lại có thể biết rằng chúng đang tràn ngập với nỗi thống khổ và mặc cảm nô lệ.
“Không. Cậu có thể trở nên mạnh mẽ. Dám chắc đấy. Tớ thề,” ta tuyên bố một cách hùng cường nhất có thể.
Ginny bẽn lẽn ngẩng mặt lên và liếc nhìn ta. “T-tại sao? Và sao lại là tớ chứ…? Tớ… So với cậu, chả khác gì một hòn sỏi giữa vệ đường, phải không…?”
“Nghe này, Ginny. Trên thế giới này, hoàn toàn không có thứ gì như vậy. Mỗi cá nhân trong chúng ta chính là một thực thể độc nhất, sống một cách trọn vẹn cả cuộc đời, và bao gồm cả cậu nữa đấy. Chỉ là chưa đến lúc cậu tỏa sáng thôi… ý tớ là, cậu rất muốn được thành công, đúng không?”
“…Nghe như thể…một lời nhạc từ bản ballad anh hùng nào đó vậy…” Ginny chùng mắt xuống thêm lần nữa và lẩm bẩm một cách rời rạc.
Ngay khi ta đang lo lắng rằng chuyện này chỉ như công cốc, thì cô ấy bỗng ngẩng đầu lên với một tiếng vút.
“T-tớ rất sẵn lòng!”
Trong đôi mắt cô ấy, ta có thể thấy được một ý chí chiến đấu bỏng cháy sẵn sàng nói lời chào tạm biệt quá khứ.
Và cứ như vậy, ta đã quyết định sẽ trở thành gia sư cho cô bé succubus buồn bã và đáng yêu này.