╔═════✡◦●°☪°●◦✡═════╗
♢♢------Trans & Edit---------♢♢
♦♦----------AkaNeko------------♦♦
╚═════✡°●◦☪◦●°✡═════╝
~~~*~~~
Từng bước chân cất lên cùng cái bụng cồn cào trong lo lắng… khi rốt cuộc ta cũng đã tới được một sân vận động rộng rãi nơi mà giáo viên đã sắp xếp để ta có thể giải quyết mọi chuyện với Elrado. Từ đằng xa, Olivia, Ireena, và đám bạn đồng học đang dõi theo khoảnh khắc này của bọn ta.
“Whoa, whoa, whoa.”
“Gã đó đi đời nhà ma chắc rồi.”
“Elrado là một thần đồng, người trẻ tuổi nhất trong lịch sử nhận được danh hiệu Đệ Tứ Cách cơ mà.”
“Chả có gì khiến tao ngạc nhiên nếu hắn ta còn vượt qua cả hai Đại Pháp Sư và Nam Tước Anh Hùng.”
Trong khi những khán giả vẫn đang tám chuyện với nhau, thì đám quý tộc lại hướng ánh mắt nhọn hoắt đầy thương hại về phía ta, còn Elrado thì quăng cho ta một tiếng gầm gừ đầy gian ác—ý ta là, nụ cười. Dù sao thì, nó khiến cho cái khuôn mặt bò sát của hắn dường như càng thâm độc thêm gấp năm lần bình thường.
“Có vẻ may mắn không đứng về phía mày rồi, công tử bột à. Nếu Olivia-sama không có mặt, thì mày hẳn đã thoát khỏi chuyện này một cách bình an vô sự,” hắn chế giễu, cùng ánh nhìn như thể ta tự nguyện làm một con chuột bạch. Sự thượng đẳng là thứ duy nhất còn đọng lại trên cặp mắt của hắn lúc này.
Mà, đoán là ta cũng đã mong đợi hắn đối xử như vậy với mình. Suy cho cùng thì, tên nhãi này là một thiên tài với biệt danh “đứa con của thần linh,” còn ta chỉ là một anh nông dân tầm thường nhất trên thế giới. Song… có gì đó kì lạ trong tất cả chuyện này—nói chính xác thì, dường như hắn ta không hề trông ấn tượng tới mức để có thể được gọi bằng cái tên “đứa con của thần linh” hoặc tựa tựa như vậy. Dù sao thì, ta cũng sẽ phải quan sát kĩ đối thủ để đánh giá kỹ năng của hắn.
“Mà, hãy kết thúc chuyện này—nhận lấy và mau chết đi,” Elrado gầm lên, hướng bàn tay phải của bản thân về phía trước.
Một ma pháp trận bắt đầu vật chất hóa ngay trước mặt hắn, liên tục bắn ra nhiều tia chớp nhỏ: Thiểm Điện Công Kích Thuật (Lightning Shot), một ma pháp công kích sơ cấp. Tuy to mồm, nhưng dường như hắn lại chỉ muốn thử ta trước khi thực hiện bất cứ động thái quan trọng nào.
Rốt cục thì ma pháp này cũng chả phải thứ lớn lao gì. Ta niệm Chướng Bích Thuật (Wall), một ma pháp bình thường của riêng mình, triệu hoán lên ma pháp trận nhằm cho phép một màng chắn trong suốt ngay lập tức thành hình xung quanh và đẩy lui Thiểm Điện Công Kích Thuật của hắn.
Mấy ngón đòn này hoàn toàn không có gì mới mẻ đối với ta.
“K-không thể tin được là Elrado vừa sử dụng Thiểm Điện Bạo Phát Thuật (Lightning Burst) mà không cần tới niệm chú...!”
“Nhưng Ard cũng không hề kém cạnh gì! Cậu ta vừa gọi ra Đại Chướng Bích Thuật (Mega Wall)! Một cách vô niệm…!”
“Geez, phải là mình thì chắc giờ này đã tan thành tro bụi rồi…! Đẳng cấp của bọn họ quả thật vượt ngoài tầm với của nhân loại…!
Hả? Chờ đã. Mấy cái phản ứng đấy là sao cơ chứ? Đừng nói rằng là bọn họ bị sốc chỉ vì mình không niệm bất cứ chú thuật nào. Và còn, Thiểm Điện Bạo Phát Thuật? Đại Chướng Bích Thuật? Tại sao ai ai cũng nhầm lẫn ma pháp của bọn ta với những ma pháp trung cấp vậy?
“Ha! Tốt lắm, tốt lắm. Sau cùng thì mày cũng có tí tố chất đấy chứ, cho dù chỉ là một thằng con trai đần độn của hai Đại Pháp Sư. Thôi được rồi. Tao sẽ rút lại cái biệt danh ‘công tử bột’ lúc nãy đã gán cho mày.
“…Um, bộ có thứ gì trong cuộc trao đổi chiêu thức vừa nãy ấn tượng tới mức khiến mày đổi ý à?”
“Hmph. Đừng có quá thư thả như thế. Nếu mày nghĩ là tao đã dùng hết sức mình thì mày lầm to rồi.”
“Đúng như tao đoán. Với khả năng của mày, thì màn dạo đầu vừa nãy có lẽ hơi yếu sinh lý một chút đấy.”
“…Tốt nhất là mày nên coi chừng cái mồm của mình!”
Whoa. Tại sao hắn lại giận cá chém thớt lên ta như thế chứ? Ta chả nói gì sai cả. Ý ta là, dăm ba cái ma pháp bé nhỏ này chắc chắn không là gì so với đứa con của thần linh rồi.
Khuôn mặt của Elrado ngập tràn trong thịnh nộ khi hắn tung ra đòn tấn công thứ hai của mình—Nhiệt Diễm Thuật, lại là một ma pháp công kích sơ cấp khác… Geez, mồm mép múa may là thế, nhưng hắn vẫn cứ thích thăm dò ta. Sử dụng tới Chướng Bích Thuật, ta hoàn toàn chặn đứng lại nỗ lực của hắn.
“Huh. Tao ngạc nhiên là mày vẫn còn đứng vững trên hai bàn chân sau khi nếm mùi Đại Nhiệt Diễm Thuật (Mega Flare) của tao cơ đấy.”
“Sao chứ? Đại Nhiệt Diễm Thuật?”
…Nghiêm túc đấy, tên đực rựa này đang nói cái éo gì vậy? Chắc hẳn hắn phải biết là Đại Nhiệt Diễm Thuật là một ma pháp trung cấp, đúng chứ? Ý ta là, ma pháp đấy tồn tại chữ Đại ở trong là có lý do cả. Nó hoàn toàn nằm ở đẳng cấp khác so với Nhiệt Diễm Thuật nhỏ bé của ngươi đấy… Từ đấy suy ra, hắn đang khoác lác với toàn dân thiên hạ để khiến mọi người nghĩ rằng những đòn tấn công tầm thường của hắn là các loại ma pháp xịn xò. Con trai gia đình quý tộc danh giá ư, bàn tọa ta nè. Đúng đấy, hẳn là vậy rồi. Hoàn toàn không có bất cứ lời giải thích nào hợp lý hơn được nữa.
“Heh. Tao đang rất phấn khích đây. Đã từ rất lâu rồi tao mới lại được tung hết sức mình…!”
“…Thế này chỉ khiến mày càng thêm lố bịch thôi, mày biết chứ?”
“Hở? Mày đang xàm ngôn cái gì thế, thằng đần?”
“Nghe chưa rõ à? Còn không mau tháo cái mặt nạ giả dối ấy ra. Mọi lời đồn thổi về “đứa con của thần linh” từ trước tới nay đều là tin vịt—tất cả chỉ để nâng bi cái tôi của mày lên. Tao dám cá là mày đã van nài cha mẹ mình lan truyền cái lời đồn nhảm này ra ngoài xã hội.”
“…Sao cơ?”
Trúng phóc tim đen. Gân xanh bắt đầu nổi đầy trên thái dương của Elrado.
“Mà, cũng phải thôi. Bình tĩnh lại đi. Tao có thể hiểu được nguồn gốc của mọi chuyện. Bởi chính tao cũng đã trải qua cái giai đoạn ấy, mày biết mà. Giả dụ như gọi một vài ma pháp sơ cấp bằng mấy cái tên xấu hổ—cho dù là chúng có tên tuổi đàng hoàng. Đều là hai thằng con trai như nhau, chúng ta chắc chắn sẽ có những lúc mà bản thân muốn cảm thấy mạnh mẽ hơn. Nhưng, thật sự đấy. Tự cho mình là đứa con của thần linh ư? Lố bịch quá rồi. Ngoài ra, mày còn không thật sự xứng đáng với cái tên đó. Xét tới trí tuệ, thì mày chả hơn kém gì đứa con của một cặp cha mẹ tầm—”
“Mày chết chắc rồiiiiiiiii!” Elrado bật lại, điều đó có nghĩa là ta đã đúng.
Tạ ơn chúa, ta đã quá ngu ngốc khi nghĩ là bản thân cần phải cẩn thận.
“Chúc mừng, thằng khốn! Mày là kẻ đầu tiên có thể khiến tao sôi máu đến mức này đấy!”
“Là vậy sao? Mà, trùng hợp thay. Tao cũng chưa từng gặp một thằng mất não nào tự tay phủ nhận đi cái danh hiệu không xứng đáng của mình. Đoán là chuyện gì cũng có lần đầu của nó cả.”
“Khốn kiếppppppppppppp!” Elrado điên tiết, cùng bộ mặt như thể ác quỷ khi hắn phát động ma pháp của mình.
Từ góc nhìn của ta, ma pháp ấy chẳng khác gì trò trẻ con—một màn tiêu khiển rẻ tiền và vô nghĩa. Trong nháy mắt, ta đã bị bao vây bởi vô số ma pháp trận của hắn khi chúng hiện ra từ mọi hướng. Hắn đang dự định bắn ra hàng loạt Nhiệt Diễm Thuật cùng một lúc đây mà. Thiệt tình, chả ấn tượng tẹo nào. Ý ta là, hắn đang đối xử với ta giống trẻ con vậy, tung ra ma pháp này như thể nó là tuyệt kỹ kết liễu của bản thân.
Dù sao thì, ta dựng lên một Chướng Bích Thuật khác khi ngọn lửa gần chạm tới và vô hiệu hóa đòn tấn công của hắn bằng tấm màn mỏng màu đồng bao phủ hoàn toàn cơ thể từ đầu tới chân. Chuyện nhỏ. Ít nhất là đối với ta.
“Hả…?! L-làm thế nào…?!”
“C-cậu ta vừa chống đỡ một ma pháp đặc biệt từ dòng họ Công Tước Burks! Cự Cấp Nhiệt Diễm Thuật (Giga Flare)?!”
Hở? Cự Cấp Nhiệt Diễm Thuật? Mấy người gọi đó là Cự Cấp Nhiệt Diễm Thuật ư?
“Đừng nói là ngay cả đến Cự Cấp Nhiệt Diễm Thuật cũng vô dụng…?! S-sao lại như thế được, đùa đấy à!"
Ờm, ta ghét khi phải gián đoạn ngươi, song thứ ngươi vừa tung ra chỉ là một đống Nhiệt Diễm Thuật bình thường. Đừng có ở đó la làng lên cho mọi người biết đòn tấn công hạng bét ấy của mình là một ma pháp cao cấp chứ…
Ngoài ra, thân là đấng sáng tạo của những ma pháp được cấp nguồn bởi cổ ngữ. Ta hoàn toàn thất vọng bởi hành động của hắn, chắc chắn rồi. Thật lòng một cách tội lỗi mà nói thì ma pháp này chả có chút gì gọi là đặc sắc cả.
“…Elrado. Mày đã phạm phải một sai lầm chết người.”
“Huh?! Mày là cái quái gì—?”
“Có vẻ như mày không biết hàng xịn là như thế nào. Thế thì cho phép tao khiến mày sáng mắt ra bằng một Cự Cấp Nhiệt Diễm Thuật đích thực,” ta tuyên bố, mường tượng lên một ma pháp trận trong tâm nhãn của mình.Ngập tràn bởi ma lực, một trận đồ với mười lớp merel xuất hiện dưới chân Elrado, giải phóng cơn bão lửa xé toạc mặt đất.
“Whoaaaaa?!”
“M-ma pháp gì thế này?! Mình vẫn có thể cảm nhận được hơi nóng cho dù đứng ở tận đây.”
“Eeeeeeeeeek!”
Một ngọn lửa địa ngục đỏ thẫm xoắn tít, điên cuồng gầm rú: Chính là nó, đây mới đúng là Cự Cấp Nhiệt Diễm Thuật. Bán kính sát thương nhỏ và tập trung, khiến cho nó trở thành một trong những ma pháp công kích đơn mục tiêu mạnh mẽ nhất.
Elrado đã kịp xoay xở niệm Chướng Bích Thuật trước đó—tuy là từng đấy sẽ chẳng giúp ích gì cho hắn. Cự Cấp Nhiệt Diễm Thuật sẽ xé nát lớp phòng thủ mỏng manh ấy mà không để lại thậm chí cả tro bụi đằng sau, có nghĩa là ta không còn cách nào khác ngoài buộc phải niệm một ma pháp phòng ngự trung cấp lên người hắn. Tất cả năm lớp merel, và trong khi vẫn duy trì điều khiển Cự Cấp Nhiệt Diễm Thuật. Song thậm chí là như vậy cũng không đủ để che chắn hắn khỏi sức nóng từ nhiệt lượng được sinh ra.
Khi chú thuật cuối cùng cũng đốt hết lượng ma lực cấp phát, hiệu lực của ma pháp ngay lập tức tiêu tán, để lại cơ thể đã cháy đen ngòm của Elrado gục ngã xuống mặt đất.
“Wh-whoa… C-cậu ta chết rồi ư…?”
“Tất nhiên rồi. Dù sao thì gã cũng đã dám khinh thường con trai của hai Đại Pháp Sư mà.”
“Gieo gió thì gặt bão thôi.”
Sai. Elrado chưa chầu ông bà đâu. Ta đã đảm bảo rằng hắn không thể chết. Tại sao ta lại phải tước đi mạng sống kẻ khác một cách vô nghĩa chứ? Đó không phải phương châm của ta. Và ngoài ra, nó sẽ còn phiền phức hơn khi một thường dân như ta động tay động chân lên một người thừa kế quý tộc.
…Dù là trường hợp nào thì, tại sao mọi người lại hốt hoảng như gà hóc dây thun thế nhỉ? Ý ta là, đương nhiên hắn có hơi trầy trượt một tí, song ai cũng có thể chữa cho hắn mà, dễ dàng luôn ấy chứ.
Khi ta niệm Trị Liệu Thuật, một trong những ma pháp sơ cấp khác, toàn bộ cơ thể của hắn bắt đầu được bao phủ bởi một ma pháp trận lớn.
“Ah...?! K-không phải là mình vừa chết rồi ư…?!”
Đúng hơn là ngươi chỉ mém chết thôi, chàng trai.
Với ánh mắt tròn xoe kinh ngạc, Elrado tiếp tục ấp a ấp úng lẩm bẩm một cách vô thức—trong khi khỏa thân. Mà, không phải là ta không thể giúp hắn lấy lại quần áo, nhưng nó sẽ tạo ra thêm rất nhiều rắc rối nên ta đành từ bỏ ý định.
“““C-cậu ta vừa sống lại sao?!””” vô số giọng nói đồng loạt vang lên.
Trời ạ, ta đã nói đi nói lại bao nhiều lần là hắn chưa có chết ngay từ đầu rồi cơ mà.
Để làm rõ, thậm chí cho dù ta có đưa hắn trở lại từ cõi chết, thì nó cũng chả phải là một thành tựu đặc biệt ấn tượng gì, nhất là khi linh thể của hắn vẫn còn lang thang quanh thế giới này—tóm lại, bất cứ lúc nào trong ba ngày sau khi chết. Miễn là bạn thực hiện các biện pháp thích hợp trước thời điểm ấy, ai cũng có thể được hồi sinh trở lại, không vấn đề gì cả. Thú thực thì, ta còn ngạc nhiên hơn về việc học sinh tại một ngôi trường danh giá như thế này lại không biết đến những kiến thức phổ thông ấy.
Dù sao thì, ta cũng đã tiếp cận Elrado, hướng ánh mắt xuống hắn.
“Tao hy vọng là não của mày đã thông. Thứ mày vừa chứng kiến mới đây chính là Cự Cấp Nhiệt Diễm Thuật thật sự. Hãy chắc chắn là đừng phạm phải sai lầm này một lần nào nữa về sau,” ta cảnh báo bằng một âm giọng chậm rãi nhằm nhồi cái tư tưởng này vào tâm trí hắn, cùng với đó là tỏa ra một bầu không khí đầy đe dọa toát lên ngôn từ tao sẽ không tha thứ cho mày nếu tái phạm.
Elrado dứt khoát gật đầu. Cái thái độ trịnh thượng vừa nãy bay đâu mất tiêu rồi? Nghiêm túc đó? Chỉ một lần suýt được gặp thần chết thôi mà tinh thần đã vụn vỡ luôn cơ à? Thật thảm hại.
“Vậy thì, Elrado. Chắc là chúng ta đều đồng ý rằng tôi là người chiến thắng của trận đấu này, đúng chứ?”
Hắn tiếp tục gật đầu một cách mãnh liệt hơn.
Whoa. Mình có thể gần như thấy được dư ảnh đằng sau cái đầu gật lia lịa của hắn luôn này.
“Tốt lắm. Tôi muốn cậu giữ lời hứa lúc trước và mau chóng đi xin lỗi Ginny—"
“Cho tôi xin lỗi vì tất cả mọi thứ, thưa Tiểu Thư Ginny! Tôi sẽ không bao giờ làm hại đến cô thêm lần nào nữa! Cô cũng sẽ không phải nhìn thấy tôi trước mặt thêm bất kì phút giây nào nữa! Xin cô đó! Làm ơn hãy tha thứ cho tôi!” Elrado ngay lập tức nằm phục xuống mặt đất, liên tục khấn vái trước cô ấy một cách ngoạn mục.
Huh. Nghĩ tới việc chỉ cần một lần mém gặp diêm vương thôi mà tính khí của hắn đã quay ngắt 180 độ. Suy cho cùng thì hắn cũng không phải một con người tệ bạc cho lắm.
Song ta thật sự ngờ vực rằng chúng ta sẽ có thể trở thành bạn bè, không may thay, trông thấy cái ánh mắt ấy của hắn giống y hệt với lũ kẻ hầu người hạ và toàn thể dân chúng từ kiếp trước đã nhìn ta… nói cách khác, chỉ toàn là nỗi kính sợ. Ta biết rõ hơn ai hết là bản thân không tài nào còn có thể hình thành một tình bạn với bất cứ người nào mang theo cái nhìn đó. Thú thực thì, điều này đã làm trái tim ta tan nát.
Trong khi vẫn đang thở dài thườn thượt, Olivia bỗng chốc tiếp cận ta. “Này, cậu đấy. Con trai của hai anh hùng vĩ đại.”
Giọng điệu lạnh lùng của cô ấy khiến ta vô thức giật mình. “V-vâng, Olivia-sama? Tất cả mọi thứ em làm đều chỉ hoàn toàn bình thường—“
“Cậu đã phát động ma pháp của mình và niệm chú một loại khác lên Elrado đồng thời cùng một lúc, đúng chứ?”
“D-dạ đúng rồi. Có gì sai ạ?
“Nói cách khác, cậu vừa sử dụng tới Niệm Đôi (Double Cast).”
“C-Chuyện đó thì sao?”
“N-Niệm Đôi ư?! Đ-đùa đấy à?!”
“C-cho dù có là con trai của hai Đại Pháp Sư đi chăng nữa cũng không thể nào…!”
L-lại là cái phản ứng này?
“U-um. Chỉ là Niệm Đôi đơn giản thôi mà. Phải rồi, em chắc chắn sẽ bất ngờ khi thấy một ai đó niệm hai mươi tới ba mươi ma pháp cùng một lúc, tất nhiên, nhưng em không hiểu tại sao mà—”
“Ở thời đại này, thứ ‘Niệm Đôi đơn giản đó’ được xem là một trong những Kỹ Năng Thất Truyền.”
“…Cái gì cơ?”
K-Kỹ Năng Thất Truyền? Niệm Đôi? Thật à?
Không tài nào thấu được chuyện gì đang xảy ra. Ta không thể kìm lòng mà toát mồ hôi lạnh khi Olivia nắm lấy đôi vai ta và phì cười.
…Ôi thôi toang. Tình hình cực kì tệ lắm rồi.
“Vậy đây chính là đứa con của hai Đại Pháp Sư nhỉ? Tất cả mọi ma pháp của cậu đều là Kỹ Năng Thất Truyền. Cậu đã làm rất tốt bổn phận của mình khi minh họa chúng cho bọn tôi chiêm ngưỡng.”
“N-nhưng không phải là một ma pháp chỉ có thể trở thành Kỹ Năng Thất Truyền nếu nó không được lưu lại hoặc đã bị lãng quên ư? Um, ví dụ như Chung Cục Chi Linh (Ultimatum Zero), chẳng hạn.”
Ta đã kể ra một trường hợp của ma pháp công kích đặc cấp mà chỉ duy nhất Ma Vương (ta) mới có thể sử dụng. Đó chắc chắn là một Kỹ Năng Thất Truyền, nhưng thứ này ư? Không bao giờ.
“Mà, sau khi Ma Vương từ trần, đã có một sự chuyển biến mạnh mẽ của ma tố trong không khí, cậu thấy đấy. Nó đã suy giảm một cách trầm trọng. Tôi đoán là cậu hẳn đã biết ma tố là gì, đúng không? Nó chính là nguồn cung ma lực cho tất thảy mọi sinh vật sống. Điều này có nghĩa là ma pháp ở thời nay yếu hơn rất nhiều so với trong quá khứ—bởi vì sự suy giảm nhanh chóng của lượng ma tố.
“L-là vậy sao?”
“Đúng thế. Ấy vậy mà cậu lại cho rằng những ma pháp của mình đều rất đỗi bình thường.” Olivia trưng ra một nụ cười nham hiểm.
“Cảm nhận về ‘bình thường’ của cậu trùng khớp với những giá trị cổ xưa. Song cách suy nghĩ của cậu không thể nào lại nằm quá xa so với tiêu chuẩn ma pháp của thế giới suy thoái hiện nay được. Cự Cấp Nhiệt Diễm Thuật của cậu ư? Ma pháp ấy được biết tới với cái tên Chung Cực Nhiệt Diễm Thuật (Ultima Flare) ở thời đại này. Không nghi ngờ gì về việc nó là một trong những Kỹ Năng Thất Truyền nổi tiếng nhất. Và còn được mệnh danh là siêu đặc cấp ma pháp.
“Ngoài ra, Niệm Đôi của cậu là một trong những kỹ thuật không thể học được. Đúng thế, ngay cả cha mẹ cậu—hai Đại Pháp Sư—cũng không thể niệm hai ma pháp cùng một lúc.” Olivia ngừng lại một nhịp, cặp tai đen láy và chiếc đuôi của cô ấy khẽ giật, khi cổ nở ra một nụ cười mỉm. “Tôi tự hỏi: Làm thế quái nào mà cậu lại có thể nghĩ cái tiêu chuẩn cổ xưa đấy của mình là bình thường?”
…………
………
…Ah, mình hiểu rồi. Hóa ra là vậy.
Đó là lý do tại sao mọi người lại liên tục tán thưởng ta với những lời khen ngợi, cho dù ta chỉ là một tên thường dân ngẫu nhiên nào đó. Tất nhiên, ta đã chuyển sinh thành một nhân loại tầm thường, nhờ tới ma pháp của bản thân. Nhưng đó là lúc vấn đề phát sinh: Ta đã trở thành một “thường dân” dựa theo tiêu chuẩn của riêng mình… Song ở thời hiện đại này, một xã hội mà ma pháp đã bị thoái hóa đi một cách nghiêm trọng, ta vẫn cực kì đặc biệt.
Ha-ha-ha. Mình tiêu rồi—thật, thật sự tiêu luôn ấy.
Ha-ha-ha-ha-ha-ha. Ha-ha-ha-ha-ha-ha-ha-ha-ha-ha-ha.
………………………………………………………………………………………………………………………………………….............................................................................Ai đó cứu ta với.
“Mà, không phải lạ sao? Tôi cảm thấy rất hoài niệm khi ở gần nguồn ma lực của cậu. Kì lạ quá, phải không?” Mỗi giây trôi qua, lực nắm của Olivia lại càng mạnh hơn, nhấn gót giày ta dính chặt xuống mặt đất.
Đồng thời, bao tử của ta đang quặn đau vì lo lắng và giật thót khi cô ấy nở một nụ cười.
“Này, Ard Meteor… Cậu là ai?”