Trước tiên hãy thảo luận về những trường hợp sau đây đã.
Trường hợp 1
Thử tìm mọi cách giãi bày tình cảm.
“Em thích chị! Xin hãy hẹn hò với em đi ạ.”
“…Vậy sao? Thế thì mối quan hệ của chúng ta chấm dứt tại đây đi. Cậu đã vi phạm điều kiện rồi. Trước đó tôi cũng đã nói mà, chỉ cần có một bên nảy sinh tình cảm thì mọi thứ sẽ kết thúc.”
“Eh…sao lại như vậy chứ…”
“Tôi sẽ tìm người khác để sinh con. Còn cậu thì hãy quên tôi đi.”
“Eh~~~…Monou-san…”
Ah, nếu làm như vậy thì e là sẽ toi thẳng cẳng mất.
Theo như những điều kiện đã thỏa thuận trước đó thì kết cục này sẽ mang đến nguy hiểm rất lớn.
Tôi không thể chọn trường hợp này được. Chẳng những bị cô ấy từ chối, làm như vậy còn phá hủy mối quan hệ đặc biệt mà chúng tôi đang có…Monou-san sẽ tìm người đàn ông khác mất.
Tôi có hơi không thích chuyện đó…Không, phải là rất ghét mới đúng.
Nghĩ đến là tôi lại thấy buồn nôn rồi.
Không thể tin được tôi lại đang tưởng tượng cảnh mình bị NTR trong khi bản thân còn chẳng phải là bạn trai của cô ấy.
Nhưng dù sao thì ——
Trường hợp 2
Tiếp cận cô ấy một cách chậm rãi.
“Eh, nếu không phiền thì lần tới chị có thể đi du lịch với em ạ…”
“…Sanezawa-kun, không phải là cậu đang thích tôi đấy chứ?”
“Eh….Chuyện đó…”
“Vậy thì mối quan hệ của chúng ta chấm dứt tại đây thôi. Tôi đã nói rồi mà, chỉ cần có một bên … (bỏ đoạn sau)”
(*Chú thích: Chỗ đằng sau ... kia chắc giống cái câu nói ở trường hợp 1 thôi ae)
…Cách tiếp cận quá tệ thì cũng không ổn cho lắm.
Nếu thiện cảm của mình mà bị phát hiện thì toi mất.
Muốn giữ được mối quan hệ hiện tại thì tôi nhất định phải tiếp tục giấu kín tình cảm của bản thân.
Tuy nhiên.
Dù tôi có thể làm được điều đó và giữ vững được mối quan hệ hiện tại, nhưng mà ——
Trường hợp 3
Không làm gì cả, cứ duy trì mối quan hệ như hiện tại.
“Sanezawa-kun, cảm ơn nhé. Nhờ cậu mà tôi mới có thể mang thai.”
“Chúc mừng chị ạ.”
“Vậy thì theo như những gì chúng ta đã từng thỏa thuận, mối quan hệ này đến đây là chấm dứt.”
“Eh.”
“Ah, sau này tôi phải cố gắng làm một người mẹ đơn thân rồi.”
“Eh….Monou-san…”
Kể cả có duy trì được tình trạng như bây giờ thì cuối cùng cũng chỉ đón nhận kết cục như trên mà thôi.
Mà phải rồi, giao ước lúc đầu vốn là như thế.
Là lỗi của tôi.
Là tôi đã hiểu nhầm.
Giây phút tôi động chân tình —— thì đã là chuyện quá vô lý rồi.
Eh…Phải làm sao chứ?
Tôi nên đối mặt với thứ tình cảm này ra sao đây?
Tôi không biết nữa, cũng chẳng hiểu gì cả. Tôi chỉ là một kẻ vừa mới thoát kiếp trai tân và chẳng có kinh nghiệm gì trong chuyện yêu đương, nên thật sự quá khó để bản thân có thể giải quyết tình huống trước mắt.
Nói chung, tôi chỉ có thể tiếp tục như hiện tại và tránh làm lộ mọi chuyện.
Monou-san thì không nói làm gì, còn những người khác thì không thể để họ biết được ——
“Sanezawa…Tôi bảo cậu này.”
Khi tôi còn đang mải mê suy nghĩ với vẻ buồn rầu thì Kutsuwa bỗng nói.
Ánh mắt của anh ấy tràn đầy sự ngạc nhiên.
“Không phải là cậu thích trưởng phòng Monou đấy chứ?”
“…Khụ.”
Whisky Soda vừa mới vào trong miệng tôi thì đã phun ra ngoài rồi.
“Khụ…khụ…Eh!? Eh…Anh mới nói gì thế?”
“Tôi nói là cậu thật sự yêu trưởng phòng Monou-san rồi sao.”
“Anh…anh có gì để chứng minh không…Anh, anh có bằng chứng gì sao.”
“Chứng cứ gì sao.”
Kutsuwa gượng cười nói.
“Tôi nhận ra từ trước đấy rồi. Trong khi những nhân viên trẻ tuổi khác đều phàn nàn về trưởng phòng Monou thì chỉ có duy nhất cậu không hề tham dự. Hơn nữa, trong suốt hai ngày này, cậu đã nói là bản thân không hề ghét cô ấy, đúng không?”
“Đúng là tôi đã nói vậy…”
“Thế này thì chẳng phải cậu đang thầm thương cô ấy còn gì? Chứ không thì sao bây giờ cậu lại hỏi tôi về chuyện yêu đương phụ nữ lớn tuổi chứ?”
“Chuyện…chuyện đó.”
Toi rồi.
Suy đoán của anh ấy đang dần đến gần với sự thật.
“…K-Không có. Làm gì có chuyện đó. Tôi sẽ không thích cô ấy đâu.”
Tôi chỉ đang nói dối mà thôi.
Thật sự thì tôi rất thích cô ấy.
“Với cả trưởng phòng Monou sẽ không chọn tôi làm đối tượng của cô ấy đâu mà nhỉ?”
“Ai mà biết được? Biết đâu cô ấy lại thích kiểu nhỏ tuổi và có tính cách đơn thuần như cậu thì sao?”
Eh, thật thế à.
Nếu đúng là vậy thì tôi hẳn là vẫn còn cơ hội —— Eh, đâu phải ý đó chứ!
“Dẫu sao thì ý tôi cũng không phải vậy. Nếu phải nói rằng thích hay ghét thì tôi sẽ chọn thích cô ấy. Nhưng mà, đó chỉ là sự tôn trọng dành cho cấp trên thôi, chứ không phải là tình yêu dành cho nữ giới.”
“Thật ư?”
Kutsuwa khẽ nghiêng người và nhìn chăm chú vào tôi.
“Cậu không hề coi cô ấy như một người phụ nữ sao?”
“Đ-Đương nhiên là không rồi.”
Thật ra là có, hơn nữa lúc nào cũng đều như thế cả.
“Thế nếu trưởng phòng Monou cởi sạch mọi thứ trên người, lại còn cứ bám lấy thì cậu có thể từ chối cô ấy được không?”
“Ừ, tôi có thể làm được.”
Tôi nói dối.
Tôi vốn chẳng thể nào từ chối được…Bởi vậy nên mọi chuyện mới trở thành như thế này.
“Kể cả khi bị bộ ngực khủng kia đè lên người, cậu vẫn có thể từ chối sao?”
“Đương nhiên là có thể rồi.”
Tôi tiếp tục nói khoác.
Được hai quả bưởi vĩ đại đó đè lên thì thằng đàn ông nào chịu được cơ chứ?
K-Không thể nào!
“Thế nếu cô ấy bảo rằng ‘Đừng nói gì nữa, cứ làm chuyện đó với tôi đi’ thì sao đây?”
“Quá đơn giản. Tôi sẽ không bao giờ làm mấy chuyện như vậy với người phụ nữ mình chưa từng hẹn hò đâu.”
Toàn bộ chỉ là nói dóc thôi.
Tôi là kiểu người dễ bị người ta dắt mũi rồi đưa lên giường lắm…
“Eh…Được rồi, nếu cậu đã nói đến mức này thì tôi sẽ tin cậu vậy.”
Kutsuwa đáp lại với vẻ cụt hứng.
Cuối cùng thì tôi cũng lòe được rồi.
“Vậy hóa ra là cậu thật sự không có ý gì với trưởng phòng Monou…”
Sau khi nói vậy, anh ấy ngồi phịch xuống cái ghế tựa lưng với vẻ vô vị. Tôi khẽ thở phào nhẹ nhõm vì đã không còn những câu hỏi dồn dập nữa rồi.
“Thế thì tốt.”
Kutsuwa khẽ lẩm bẩm.
“Eh?”
“À k-k-không có gì. Tôi chỉ đang tự nói với bản thân thôi.”
Kutuswa khẽ lắc đầu.
Sau đó chúng tôi tiếp tục thưởng thức rượu và món ngon, cùng nhau nói đủ chuyện trên trời dưới đất.
Than phiền về công việc, rồi lại nói về người phụ nữ mà Kutsuwa đang để ý, và còn cả bữa tiệc rượu mà các đồng nghiệp sắp tổ chức nữa…Sau khi tán gẫu với nhau khoảng hai tiếng đồng hồ thì chúng tôi rời khỏi quán.
-----------------
Ngày hôm sau vẫn phải đi làm như bình thường.
Nhắc đến kinh doanh, có thể mọi người sẽ liên tưởng ngay đến cảnh phải chạy công việc ở bên ngoài công ty, đơn vị. Nhưng nhìn chung, việc kinh doanh ở nhà xuất bản chủ yếu vẫn là những công việc mang tính hành chính.
Thảo luận những vấn đề liên quan với ban biên tập, liên hệ với các hiệu sách và nhà phát hành, xác nhận tình hình sách còn tồn kho, kiểm tra số lượng tiêu thụ, xử lý rất nhiều công việc bên mảng sách điện tử, sắp xếp lịch trình của các buổi triển lãm sách…
Số lượng công việc phải xử lý trong nội bộ công ty thì còn nhiều hơn cả thế. Đó cũng chính là hiện trạng đang diễn ra ở chỗ làm của tôi.
“Vào chủ nhật tuần sau, [Người chiến thắng lại càng trở nên tiêu cực] và [Không có kĩ năng giao tiếp cũng chẳng sao cả] muốn làm một số đặc biệt trong chương trình phát sóng vào giờ trưa, nên kế tiếp chúng ta sẽ thảo luận về định hướng cho hai quyển sách này ——“
Monou-san lật tài liệu rồi nói.
Bên bộ phận kinh doanh còn một phòng trống, đó cũng chính là chỗ họp của nhân viên phòng số ba.
Khá giống với một buổi họp thường lệ mà chúng tôi tổ chức hàng tuần.
Người chủ trì là trưởng phòng Monou-san. Mọi người cùng phân tích số liệu POS, chia sẻ kế hoạch, thảo luận chiến lược, trao đổi ý tưởng,…
Tôi ngồi ở ngay bên cạnh Monou-san.
Tôi vừa nghe thảo luận, vừa ghi tài liệu.
Bỗng nhiên bản thân lại chợt nghĩ.
Nhưng dù có nghĩ kiểu gì thì tình cảnh hiện tại vẫn quá khó tin.
Thế mà tôi lại làm việc cùng phòng với người mà mình đã ân ái rất nhiều lần.
Hóa ra đây là cảm giác vượt quá giới hạn ở chỗ làm việc mà tôi thấy ở trên manga với phim hay sao?
Phải chôn sâu bí mật trong lòng và làm việc ở công ty như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Chúng tôi đều là những kẻ độc thân, hơn nữa mối quan hệ giữa hai người cũng chẳng có vấn đề gì về mặt pháp luật cả, nếu không xét đến phương diện đạo đức. Vậy nên nói chuyện này là vượt quá giới hạn thì không đúng cho lắm, cơ mà ——
Có lẽ hành vi của tôi đang dần vượt quá giới hạn rồi.
Cứ như bản thân đang có mối quan hệ với người đã lập gia đình ấy.
Tình yêu này lại chớm nở nhanh đến như vậy, dù cho mối quan hệ này vốn không nên có thêm những cảm xúc dư thừa.
Khi tôi còn đang trầm tư như vậy ——
“—— Vừa nãy chị mới nhắc đến hiệu quả của việc quảng cáo qua TV, nên em muốn hỏi chuyện đó là như thế nào ạ?”
Một nữ nhân viên trẻ tuổi lên tiếng. Có lẽ cô ấy lớn hơn tôi một tuổi.
“Bây giờ có ít người muốn sắm TV cho nhà mình lắm ạ. Có rất nhiều người bạn của em không hề muốn mua…Mà thật ra hiện tại trong nhà của em cũng không có ạ.”
Sau khi cô ấy nói vậy, mấy cô chú ba bốn mươi tuổi cũng bắt đầu bàn tán xôn xao.
“Eh. Hóa ra thời thế cũng đã thay đổi rồi.”
“Haizz, cơ mà tôi ít khi xem TV lắm.”
“Nhưng ở độ tuổi của chúng tôi, nếu trong nhà không có cái TV thì thấy khó chịu lắm.”
Các cô chú thảo luận rất sôi nổi.
Một người trong số đó bỗng đưa ra câu hỏi dành cho tôi:
“Sanezawa-kun thì sao? Trong nhà có TV không?”
“Cũng có ạ…Chủ yếu là để chơi game hay xem một vài chương trình trả phí thôi ạ. Sáng sớm trước khi đi làm, em thường hay mở TV để xem tin tức.”
Nói xong xuôi, tôi nhìn về phía Monou-san ngồi ở bên cạnh.
Không một chút suy nghĩ ——
“Trong nhà Monou-san cũng có cái TV to lắm ạ.”
Những lời đó cứ thế tuôn ra khỏi miệng.
Cô ấy cũng bình tình trả lời lại.
“Thật ra tôi cũng không cần TV to như thế đâu. Mấy năm trước, nhà xuất bản có tổ chức một bữa tiệc và có chương trình bốc thăm trúng thưởng, chiếc TV đó là tôi trúng được trong lúc bốc thăm thôi.”
“Siêu thật, chị đúng là may mắn.”
“May gì chứ…Lúc bốc trúng được giải nhất của chương trình đó thì phải lên phát biểu cảm tưởng, tôi thật sự thấy rất phiền phức…”
Khi còn đang tán gẫu như vậy —— tôi bất chợt nhận ra:
Bầu không khí xung quanh bỗng trở nên có hơi kì lạ.
Eh?
Có vẻ như mọi người đang nhìn chằm chằm vào tôi với vẻ rất khó tin.
Khi tôi còn đang cảm thấy khó hiểu thì Kutsuwa đứng ở phía đối diện tôi bỗng nói:
“Sanezawa….Sao cậu lại biết rõ TV ở trong nhà Monou-san như vậy?”
“——“
Thôi…xong…cmnr.
Toang rồi!
Nhỡ mồm rồi!
Theo lẽ thường thì việc tôi hiểu rõ kích cỡ TV trong nhà Monou-san là điều quá khả nghi. Dẫu sao thì tôi cũng chỉ là một nhân viên bình thường ở trong công ty mà thôi.
Thậm chí việc tôi biết nhà cô ấy ở đâu cũng đã rất đáng ngờ rồi.
Đây tôi lại còn biết rõ cả TV trong nhà cô ấy nữa chứ…!
Cứ như —— tôi đã đến nhà cô ấy rất nhiều lần vậy.
Mà cũng đúng mà, mình đúng là đã đến nhà cô ấy rất nhiều rồi.
“…Thật ra thì em đang định thay TV nên mới hỏi ý kiến của trưởng phòng Monou, thế là chị ấy đã chia sẻ trải nghiệm sau khi sử dụng TV cho em biết ạ. Có đúng như vậy không ạ, trưởng phòng?”
“…Đ…Đúng rồi. Phải, mọi chuyện là như vậy.”
“Rốt cuộc thì kích cỡ TV của chị ấy quá to, lại còn là kiểu mới nhất nên giá rất đắt, thành ra cũng chẳng tham khảo được gì cả…Hahaha.”
Tôi đã phải động não và nỗ lực rất nhiều mới có thể lấp liếm cho qua chuyện. Monou-san cũng bằng lòng phối hợp với lời giải thích của tôi.
Lý do này thì không được hợp lý cho lắm, nhưng mọi người vốn dĩ không để tâm nhiều như vậy, nên không có đào sâu thêm nữa.
T…Tốt rồi.
Cuối cùng cũng thoát được.
“…Về chuyện chương trình truyền hình và quảng cáo trên TV dành cho giới trẻ, có lẽ chúng ta cần phải xem xét lại hiệu quả quảng bá của cả hai cách này. Trong công ty vẫn còn dữ liệu kiểm tra từ mấy năm trước, nhưng những thứ này vẫn luôn thay đổi từng ngày, từng giờ.”
Monou-san lấy lại sự bình tĩnh, nghiêm túc thúc đẩy đề tài thảo luận.
Từ việc bàn tán về TV chuyển sang chủ đề của công việc.
Tôi khẽ thở dài một hơi khi đề tài thảo luận đã đi vào đúng trọng tâm.
Sau đó có tiếng “Bụp bụp” vang lên.
Có người đá vào giày của tôi ở dưới gầm bàn.
Vừa mới quay sang bên cạnh…Monou-san đã liếc mắt nhìn như đang muốn dạy dỗ tôi.
Tôi lập tức ngồi thẳng lưng, cứ thế thầm xin lỗi không biết bao nhiêu lần.
Tận sâu trong đáy lòng tôi như đang muốn nói: Em thật…thật sự xin lỗi.