Đã một tháng trôi qua kể từ khi Monou-san đưa ra lời đề nghị đường đột đó ——
Quay ngược trở lại khởi đầu của câu chuyện này.
Trong căn phòng số 302 ở một khách sạn tình yêu nào đó.
Hiện tại tôi vẫn đang mây mưa với cô ấy như thường lệ.
Tôi chính là nhân viên đi cùng Monou-san trong bữa ăn tối với khách hàng ngày hôm nay. Sau khi cả nhóm giải tán vào khoảng trước chín giờ tối thì chúng tôi đã đến ngay khách sạn.
Dù trước đấy đã thống nhất sẽ hạn chế vào khách sạn, nhưng cuối cùng thì chúng tôi vẫn đến. Toàn bộ quá trình này cứ diễn ra một cách khó hiểu như vậy.
Mối quan hệ của chúng tôi giờ đã tiến triển đến mức đó rồi, cứ thế tìm khách sạn rồi bước vào bằng một cách thật “khó hiểu”.
“—— Cậu có biết pairing (ghép đôi) không?”
Monou-san, người chỉ đang mặc mỗi bộ đồ lót bỗng hỏi vậy sau khi cuộc vui giữa chúng tôi đã kết thúc.
“Pair ring…Là nhẫn đôi, thứ mà các cặp tình nhân hay đeo ấy ạ?”
“Ý tôi không phải thế. Từ tôi đang nói đến được sử dụng ở trong ngành công nghiệp thú cưng cơ.”
“Ngành công nghiệp thú cưng ạ…?”
“Ghép đôi là chọn một con đực và một con cái để chúng sinh sản, kiểu như lễ dạm ngõ dành cho thú cưng ấy. Tôi có người bạn thích nuôi thằn lằn cũng hay làm như vậy, nghe bảo là gặp nhiều khó khăn lắm. Giữa các cá thể đều có mức độ tương thích khác nhau, thi thoảng bọn chúng còn chẳng thèm giao phối dù đã được ghép đôi ấy chứ.”
“Eh ——…”
Khi tôi vừa cảm thấy mình đã học được thêm điều gì đó thì ——
“Cậu có muốn —— gọi mối quan hệ giữa chúng ta như vậy không?”
Cô ấy nói tiếp.
“Eh?”
Cậu không thấy phiền phức khi cứ phải nói liên tục những cụm từ đó sao? Thỉnh thoảng còn phải nói lái thành “Chuyện đó” rồi “Lần đó”, thật sự vòng vo quá…Nhưng tôi lại không muốn nói thẳng ra là “Sinh con” hay “Làm tình” đâu, như thế thì lộ liễu quá.”
“Cũng phải ạ…”
Đúng là như vậy thật.
Chúng tôi cần phải suy nghĩ lại cách nói chuyện.
“Tôi vẫn luôn suy nghĩ xem có cái tên nào dễ nghe không. Gọi là “ghép đôi”…cũng ổn đấy chứ. Cụm từ này rất phù hợp, có nói ra thì người ta cũng không thấy kì lạ…Đúng ha, chính tôi cũng cảm thấy từ đó rất hay đấy.”
Ghép đôi.
Hành vi giao phối giữa con đực và con cái để sinh sản.
Tuy không biết Monou-san đang suy tính gì ở trong lòng, nhưng tôi cảm thấy cái tên đó mang hàm nghĩa thật châm biếm.
Chúng tôi không phải vợ chồng, cũng chẳng phải người yêu.
Hai người làm tình cũng chỉ vì có con, đó cũng chính là mối quan hệ của chúng tôi.
Tôi nhận ra sự thật này lại được phơi bày ở trước mắt mình ——
Mà đó cũng là điều đương nhiên rồi, giờ đây tôi chẳng thể nào đòi hỏi thêm gì được.
Dẫu sao trên tờ giấy cam kết mà tôi đã kí cũng đã viết rõ:
—— Chỉ cần một phía nảy sinh tình cảm thì mối quan hệ sẽ chấm dứt.
Quan hệ giữa hai người chúng tôi —— chẳng thể nào tiến triển thêm được.
Giống như những con thằn lằn được nuôi dưỡng, dù cho con đực và con cái giao phối để sinh sản thì chúng cũng không thể nào trở thành vợ chồng hay người yêu được. Kể cả có sinh ra bao nhiêu con cháu thì cha mẹ vẫn chỉ là những cá thể độc lập và sinh tồn riêng biệt.
Ghép đôi.
Là một cách phối giống con đực và con cái để sinh con, dù cho bọn chúng chẳng hề là vợ chồng hay người yêu gì cả.
Ra là vậy.
Mặc dù thật châm biếm —— nhưng cái tên đó lại rất chính xác.
“Cũng ổn đấy ạ. Vậy thì sau này chúng ta cứ nói như vậy đi.”
Tôi đáp.
Tôi cảm thấy bản thân đã học được cách giả vờ mỉm cười.
Sau khi nói chuyện thêm vài câu, tôi vội vàng chuẩn bị đi về.
Ngày mai vẫn phải đi làm như bình thường, nên không thể lãng phí thời gian được.
“Trước tiên chúng ta cứ chia nhau đi ra trước, như thế thì sẽ ổn hơn. Nhưng giờ nói điều này thì có khi đã muộn rồi, vì bọn mình cùng vào đây với nhau mà.”
“Vậy thì em xin phép đi trước ạ.”
Tôi vội vàng ăn mặc chỉnh tề rồi rời khỏi khách sạn, để lại một mình Monou-san ở đó.
Dù mới đầu thì rất chậm, nhưng càng lúc tôi càng đi nhanh.
Vì chỉ cần bước đi chậm lại một chút —— có khi tôi sẽ bất giác quay trở lại khách sạn, có khi tôi sẽ không thể kiểm soát được nỗi nhớ nhung của bản thân nữa —— tôi thật sự muốn dành thêm thời gian với cô ấy.
“…”
Khó thở quá.
Lòng tôi như thắt lại. Dù biết bản thân chẳng thể trở thành một người lớn đàng hoàng, nhưng tôi cũng không thể cứ mãi làm một đứa trẻ con được. Thậm chí tôi chẳng biết nỗi đau này đến từ đâu nữa.
Lo lắng và đau khổ đang khiến trái tim tôi như vỡ vụn.
Haizz ——
Rốt cuộc thì tôi phải làm gì đây?
Tôi biết mình không thể làm thế.
Tôi biết mối quan hệ giữa hai người sẽ chấm dứt nếu nảy sinh tình cảm.
Tôi biết mối quan hệ hiện tại sẽ bị phá hủy nếu bản thân hi vọng quá nhiều.
Nhưng mà tôi.Tôi.
Lại thật sự thích cô ấy.