Shi ni Modori, Subete wo Sukuu Tame ni Saikyou e to Itaru

chương 4: bạn thuở nhỏ.

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Đã gần 5 tháng kể từ lúc tôi thức dậy trong cơ thể này.

Cuối cùng, tôi đã có thể lẫy và bò.

Với tôi, người đã sống 20 năm trên cõi đời, thật khó chịu khi mà không thể di chuyển và phải ở trên giường trong suốt 5 tháng.

Tôi ra khỏi giường và bắt đầu tập bò quanh phòng.

Bò là công việc phụ thuộc vào cổ tay, chân và thắt lưng, nên nếu cứ bò suốt thì sẽ bị đau.

Nhưng với cái cơ thể của em bé này lại không thấy đau bao giờ, tôi có thể bò cả ngày mà hoàn toàn bình thường.

Và trước mặt tôi, có một người ở đó đang nhiệt liệt cổ vũ.

"Eric! Đúng rồi! Như thế! Nữa đi con! Cố lên!"

……Ồn ào, khó chịu, phiền phức.

Người đàn ông có cả ba thứ trên là… người cha kiếp trước cũng như kiếp này của tôi.

Mái tóc đen cắt ngắn, râu ria xồm xoàm, cũng khá là ngầu… Nó khiến người ngoài khi nhìn vào thấy khá ghê vì ông không chăm sóc chúng.

Đường nét trên khuôn mặt sâu và rõ ràng, cơ thể cường tráng chuẩn đàn ông[note28469].

Tôi từng gọi ông ấy là cha [note28472] khi còn nhỏ, nhưng khi nhìn vào bộ dạng này, tôi nghĩ dùng từ “ông già” [note28473] sẽ thích hợp hơn, rồi, từ này tôi sẽ gọi ông ấy là ông già.

Ông già dùng cái cơ thể cường tráng này để đi săn nhiều loại quái thú và động vật khác nhau trong rừng và bên ngoài làng.

Cũng có một số thợ săn khác trong làng, nhưng ông có vẻ là người mạnh nhất và được tin tưởng bởi mọi người.

Có vẻ như ông tiêu diệt đc một con quái thú khá mạnh, hồi tôi còn nhỏ ông hay khoe khoang điều đó với tôi.

Tuy nhiên, trong kiếp trước, người cha mạnh mẽ này đã ở trên tiền tuyến, chiến đấu và đã chết khi ngôi làng bị phá hủy.

Cho nên, khi mà ông vào căn phòng một mình trước đó và nhìn tôi, tôi có cảm giác giống như lúc chạm vào mẹ vậy…

"Con trai ta Eric! Con phải vượt qua ta!! Đừng trở thành một kẻ yếu đuối trong làng!!!"

Ông ấy nói với tôi, một đứa trẻ, nghĩ rằng tôi không thể hiểu được điều đó, nước mắt tôi lại ứa ra.

Ý tôi là, nếu là một đứa trẻ bình thường, thì nó sẽ khóc rất to.

"Con cùng sẽ trở thành một người đàn ông [note28474]giống ta! Và chúng ta sẽ trở thành cha con thợ săn!"

…Ông già nói như thế, nhưng mà tôi không có ý định làm thợ săn.

Tôi sẽ rời làng khi mà tôi loại bỏ được nguyên nhân ngôi làng này bị phá hủy.

Ngay cả kiếp trước, thì tôi cũng không có ý định nối nghiệp ông.

Bởi vì… tôi không nghĩ làm thợ săn có vẻ hay, mà còn rất phiền phức.

Bởi vì, tôi đã thấy ông đi săn vài lần, nhưng đó không phải nguyên nhân chính, tôi không thấy làm thợ săn hợp với tôi.

Bây giờ, trong khi ông già còn đang ủng hộ tôi, nên hãy làm hết sức nào.

Một đứa trẻ sơ sinh sẽ không thể đi lâu như vậy, cho nên cha mẹ bình thường sẽ nghi ngờ… Đáng tiếc là ông già tôi không hề bình thường.

Cánh cửa mở ra trong khi tôi vừa đi vừa nhìn ông già.

Phía sau ông là mẹ tôi đã đứng đó.

"Mồ! Ông xã! Quả nhiên anh lại cho Eric-chan tập đi trong rất lâu mà!"

"Se, Serena… Không, không phải! Khi anh đến thì Eric đã đi đến đây rồi…"

"Làm phụ huynh thì phải dừng nó lại chứ!"

Vì mẹ tôi thì lại là một bà mẹ bình thường, nên tôi tập đi trong một lúc lâu thì bà ấy sẽ bế tôi lên giường nghỉ ngơi.

Tôi rất vui khi mẹ nghĩ cho tôi, nhưng đối với tôi, người muốn nhanh chóng phát triển, nó hơi khó chịu.

Và mặc dù ông già là một người được tin tưởng và kính trọng trong làng, nhưng trước mặt mẹ tôi thì cũng không ngóc đầu lên được, tấm lưng kềnh càng của ông thu nhỏ lại thành một quả bóng, không biết sức lực đã đi đâu hết. Mẹ đang rất tức giận.

"Ô, hứ. Em không có thời gian cho anh. Em đang có một vị khách quan trọng."

"Serena? Như thế chả phải rất tệ sao?"

Bỏ ngoài tai lời nói của ông già, mẹ tôi ra khỏi phòng và rẻ phải. Sang bên phải à… là phòng khách.

Ngay sau đó, mẹ tôi trở lại phòng và dẫn theo một người. Có lẽ là vị khách mà tôi được nghe vừa rồi.

"Xin lỗi vì đã làm phiền Dian-san. Tôi mới chuyển đến nhà bên cạnh vào hôm nay, nên tôi nghĩ tôi nên sang chào hỏi chút."

"Ồ! Vâng! Từ nay xin được giúp đỡ!"

Một người đàn ông bước vào và đưa tay ra để chào. Ông già tôi cũng đưa tay ra, bắt tay chào hỏi, cơ mà sao họ mãi không buông tay nhau ra nhỉ? Tôi cảm thấy tay phải của ông hàng xóm đang phát ra những âm thanh kỳ lạ.

Cuối cùng thì, ông già tôi cũng chịu buông tay ông ấy ra, người đàn ông giấu tay phải đi trong khi xoa bóp phần bị tê bằng tay trái.

"Tôi, tôi cũng có đưa đứa con gái duy nhất của mình đi cùng. Tina, nào nào, ra đi con đừng trốn nữa."

Người đàn ông đang nói với đứa trẻ đang nấp sau lưng và đẩy lưng nó về phía trước.

"…… Tina……"

Đứa bé đã rất sợ khi nó nhìn thấy khuôn mặt dữ tợn của ông già, nhưng ông vẫn cố gắng chào hỏi.

"Hân hạnh được gặp, tiểu thư bé nhỏ!!"

Ông đưa tay ra để xoa đầu đứa bé, nhưng nhỏ đã ngay lập tức trốn ra sau lưng cha mình.

"Xin lỗi, xin lỗi mà…"

"Mình à, đừng có cố xoa đầu một đứa trẻ bằng cái khuôn mặt kinh khủng đấy."

"Anh đã cười mà…"

"Khuôn mặt đang cười của anh như một con quái vật với lũ trẻ ấy. Nó ở mức cực kỳ tệ hại."

"Nụ cười của anh xấu đến thế sao!?"

Bỏ lại ông bố tội nghiệp đang bị sốc trước những lời nói vừa rồi, mẹ tôi cúi xuống bắt chuyện với cô bé.

"Chào Tina-chan. Cháu có thể chơi với dì được không?"

"…… umm"

"Cám ơn nhé."

Mẹ tôi nói chuyện nhẹ nhàng với đứa bé và xoa đầu của nhỏ. Nhỏ có vẻ như chấp nhận điều đó.

Mẹ tôi không giống như một bà cô chút nào chút nào. Còn ông già thì…… là một ông già đúng nghĩa.

"Tina-chan này, dì cũng có một đứa con trai…… cháu cũng có thể chơi cùng con trai dì chứ?"

"Umm……"

"Tốt quá. Nào, mình nghe gì chưa. Em phải giới thiệu Eric-chan."

"A, ừm…"

Bố tôi, dường như mới định thần lại, nhưng còn chưa hết sốc, ông tránh qua một bên để cô bé có thể thấy được tôi.

"Đây là Eric"

"Eric……. Eric……"

"Đúng rồi, cháu giỏi quá."

"Đúng thế! Tina mới chỉ hai tuổi nhưng bé cực kì là thông minh!"

Người cha kia đã quá lố trước lời khen của mẹ tôi. Như một ông bố ngốc nghếch, đang tự hào về người con gái đáng yêu của mình. Còn mẹ tôi thì đang gượng cười.

Lờ đi những vị phụ huynh, cô bé – Tina tiếp cận tôi.

Tuy còn khá non nớt nhưng chắc rằng khuôn mặt của đứa bé 2 tuổi này sẽ trở nên rất dễ thương trong tương lai. Đôi mắt đỏ và mái tóc màu nâu đỏ.

Tina đang nhìn tôi bằng đôi mắt to ngần.

Đúng vậy, đứa bé này là bạn thuở nhỏ của tôi – một người chị, tôi đã không thể cứu cô ấy ở kiếp trước.

Tôi ngồi trên sàn, Tina tiến đến và ngồi cạnh tôi.Tina nhìn chằm chằm vào tôi như thể có cái lỗ nào trên mặt tôi vậy, tôi thích thú nhìn lại vào đôi đồng tử đỏ rực của cô ấy.

"……Đáng yêu quá……"

Tina nói nhỏ và ôm lấy tôi.

Phải, Phải rồi? Tôi giống mẹ của tôi.

Đôi mắt xanh da trời giống mẹ! Mái tóc đen dường như là thứ duy nhất tôi được kế thừa từ ông già! Tôi biết là ông ấy để ý đến nó, mà kệ đi.

Không, tôi thực sự vui vì tôi không giống ông già. Tôi không nghĩ ông ấy xấu, nhưng… bởi vì vẻ ngoài ổng hơi nam tính quá. Thật tốt khi mà giống mẹ.

Tôi nghĩ về những điều ấy, nhưng so với lúc nãy, Tina đang ôm hơi chặt hơn.

Không, mặc dù tôi có thể chịu được, nhưng cổ tôi hiện đang thắt lại…

Khi tôi cố gắng thoát ra khỏi cái ôm của Tina bằng sức lực tôi đã rèn luyện bấy lâu nay, Tina trông có vẻ rất buồn, và dường như phát khóc.

Tôi cảm thấy thực sự có lỗi, và lần này tôi ôm lấy Tina.

"A… fufufu…"

Tina cười hạnh phúc và ôm tôi mạnh hơn cả trước.

Ughh…… Không, lần này tôi không chịu được nữa bởi vì cổ tôi đang bị …

Và rồi Tina tiếp tục siết lấy tôi cho tới khi hai bên cha mẹ nhận ra.

Truyện Chữ Hay