Chúng tôi——đang trú tạm ở một nhà trọ tại một thành phố nào đó.
Phòng trọ ở đây cao cấp hơn so với những chỗ khác, đặc biệt nó có cách âm.
Tôi đang ngồi bên cạnh cô ấy trên chiếc giường, hai chúng tôi đang nói chuyện.
“Em là… ma tộc.”
Cô ấy tránh mặt tôi, vừa khóc, vừa nói ra sự thật.
“Em thực sự xin lỗi, vì đã giấu anh bấy lâu nay… nghĩ đến việc anh sẽ ghét em, em không thể nói ra được…”
Người cô ấy khẽ run lên.
Tôi vẫn luôn bồn chồn tới lúc đến phòng trọ này, khi biết được là cô ấy có chuyện cần nói.
“Em đến từ Vương quốc ma tộc Halzion… mặc dù bây giờ nó đã được đổi tên thành Vương quốc Gradio, nhưng ban đầu em là công chúa ở đó.”
“Vị vua mới, Felix Gradio lên ngôi, em phải kết hôn với anh ta… nhưng Felix quá hiếu chiến và có suy nghĩ hoàn toàn khác so với cha của em là quốc vương cũ tại đó.
Cô ấy nhớ tới những gì đã xảy ra lúc đó, vừa nói, những giọt nước mắt vẫn cứ thế rơi.
“Em không muốn bị gả cho người đó, cho nên em đã chạy trốn… cha, mẹ, những hầu gái và quản gia đều đã giúp đỡ em vào lúc đó… họ đều đã nằm xuống dưới tay của Felix…”
Cô ấy lấy tay che miệng, những giọt lệ chảy ra nhiều hơn, giọng nói của cô ấy đã hơi khàn.
“Em đã liều mạng để trốn thoát khỏi đất nước, nhưng… cuộc sống của em đã mất đi ý nghĩa…”
“Được sống đến giờ phút này, em đã được cứu giúp bởi gia đình, bởi mọi người… Thực sự, em đã nhiều lần muốn chết đi cho rồi.”
“Tuy nhiên—”
Cô ấy ngẩng đầu lên, nhìn tôi bằng khuôn mặt thấm đẫm nước mắt.
“──Em đã gặp được anh. Em như được sống lại, em đã tìm lại được sự vui vẻ… tìm lại được ý nghĩa của việc mình còn được sống.”
Cô ấy dựa vào tôi, vùi mặt vào ngực tôi, khóc nức nở nói.
“Em, yêu anh…! Ngay cả khi em là ma tộc, em có thể, được ở bên cạnh anh không?”
Tôi cảm thấy những lời yêu thương đó, tựa như là một đứa trẻ đang khóc lóc cầu xin “Làm ơn đừng bỏ rơi em”.
Tôi nhẹ nhàng ôm lấy bờ vai đó cho cô ấy thấy yên tâm.
“Anh biết… em là ma tộc.”
“Eh…?”
Nghe được điều đó, cô ấy ngước lên nhìn tôi, tôi cũng nhìn lại cô ấy.
“Trong lúc em chiến đấu với quái vật trước đây, mắt em đã chuyển sang màu đỏ.”
“À, ra là vậy…”
“Nên là, anh không hề quan tâm em có là ma tộc hay không. Anh vẫn yêu em—anh yêu Irene Halzion.”
Tôi nhìn thẳng vào mắt cô ấy, lấy ngón tay lau đi những giọt nước mắt còn vương trên khuôn mặt đó.
“Eric-sama…!”
Irene vòng tay ra sau lưng, ôm lấy tôi.
Tôi cũng đáp lại bằng cách ôm cô ấy thật chặt, như không để nàng tuột mất.
“Em rất vui vì đã gặp được anh…! Thực sự, rất vui…!”
“Anh cũng vậy, rất vui vì đã gặp được Irene… Anh cũng đã từng mất đi mục đích để sống. Thế cho nên—anh không muốn mất thêm gì nữa, anh nhất định sẽ bảo vệ em.”
Cô ấy thả lỏng tay ra và lại nhìn vào mắt tôi.
Khuôn mặt xinh đẹp và quyến rũ khiến tôi không thể rời mắt.
Nhìn vào đôi mắt còn đẫm lệ, điều cô ấy nghĩ—cũng là những gì tôi đang nghĩ, chúng tôi đưa đôi môi lại gần nhau.
“Eric-sama...”
“Irene…”----------------------------------------------
“Hả…?”
Không hiểu vì sao có một luồng ánh sáng chiếu vào mắt, tôi mở mắt ra.
Để cho hai mí mắt bớt nặng, tôi chớp mắt vài lần.
Ớ… đây là đâu…?
Vừa xong, tôi đang ở cùng Irene cơ mà…
Ra là vậy, đó chỉ là một giấc mơ.
Sau đó, tôi nhấc người lên và kiểm tra xung quanh, tôi đang ở trên giường trong phòng mình.
Eh… sao cơ thể mình lại nặng như này?
Mình đã luyện tập rất chăm chỉ cơ mà?
Tôi bắt đầu kiểm tra lại kí ức của mình… Tôi đã chiến đấu với một người đàn ông tên là Felix.
Đúng vậy… tôi đã chiến đấu với hắn và giành chiến thắng.
Và ngay sau đó, tôi đã bất tỉnh và ngủ cho đến tận bây giờ.
Cảm giác chói mắt là do ánh mặt trời đang chiếu vào phòng tôi.
Tôi nhớ lại những sự việc đã xảy ra trong giấc mơ, thật hoài niệm.
Giấc mơ đó là ở kiếp trước, đó là nụ hôn đầu tiên của tôi và Irene.
…Đã đến như vậy rồi, ít ra phải để cho tôi được hôn cô ấy chứ.
Nghĩ về giấc mơ, tôi có phần hơi bực mình—nhưng nó làm tôi chợt nhớ ra.
Tương lai từ bây giờ sẽ không còn giống với kiếp trước nữa.
Ở kiếp trước, Felix đã trở thành vua, vì bị bắt phải kết hôn nên Irene đã chạy trốn, và chúng tôi đã gặp nhau.
Nhưng giờ đây— Felix đã chết.
Chính vì thế, Irene sẽ không còn phải trốn khỏi đất nước, tức là tương lai tôi gặp được Irene cũng không còn.
Tôi cảm thấy một chút, không, rất cô đơn là đằng khác, nhưng vẫn tự nhủ với mình rằng điều này hoàn toàn ổn.
Tôi đã loại bỏ được nó, loại bỏ được lý do làm cho Irene cảm thấy tổn thương.
Ngay cả nó khiến tôi không thể gặp lại Irene, tôi sẽ không… hối hận.
Không, tôi chỉ đang cố tỏ ra mạnh mẽ, nó thật sự rất khó chịu.
Việc không thể gặp được Irene, tôi thực sự ghét điều đó.
Tuy nhiên, không phải vì giết Felix, mà tôi và Irene sẽ không thể gặp lại nhau, chỉ là không phải cuộc gặp gỡ như ở kiếp trước.
Tôi biết Irene đang ở vương quốc Halzion, không phải là không có cơ hội gặp được cô ấy.
Chắc chắn tôi sẽ gặp lại em.
Bởi vì tôi, yêu Irene.
—Góc nhìn của ????—
Tôi đang cực kì chán đời.
Liên tục lăn lộn trên giường ở phòng tôi trong hoàng cung, không phải để ngủ.
Tôi biết là một người trong hoàng tộc thì không nên làm như vậy, nhưng… không làm thể này để giải tỏa thì tôi không thể chịu được.
Bởi vì tôi…sắp phải kết hôn với một người mà tôi không thích.
Anh ta là một người rất mạnh, chuẩn bị kế vị ngai vàng của cha tôi.
Anh ta đã đấu một chọi một với ông ấy, và chiến thắng một cách dễ dàng.
Ông ấy là người mạnh nhất đất nước này… Không, tôi chưa bao giờ nghĩ được rằng trên đời lại có người có thể chiến thắng cha một cách dễ dàng đến như vậy.
Và sau khi lên ngôi, tôi phải cưới anh ta.
Tôi thừa nhận rằng anh ta rất mạnh, nhưng tính cách của anh ấy không hợp với tôi, tuyệt đối không được.
Tôi không hiểu được tại sao người đó lại hiếu chiến đến thế.
Cha mẹ tôi đã cố gắng tạo dựng mối quan hệ ngoại giao với những quốc gia khác, tuy rằng nó không thu lại nhiều kết quả…
Nhưng, tôi nghĩ điều đó vẫn tốt.
Tôi thực sự thích ý nghĩ các quốc gia có thể cùng nhau phát triển mà không phải đổ máu.
Nhưng trước khi người kia trở thành vua, anh ta đã tuyên bố sẽ hạ bệ rất nhiều quốc gia khác.
Tôi không thể chịu đựng nổi việc bị gả cho một người như vậy…!
Nghĩ đến đây tôi thở dài, ngả mình ngã vào giường, thì tôi nghe thấy tiếng gõ cửa.
“…Vâng.”
Tôi ngồi dậy, mệt mỏi đáp lại.
“…Con gái yêu của ta.”
“Cha!?”
Một giọng trầm và uy nghiêm phát ra từ ngoài cửa.
Phát hiện đó là cha, tôi lập tức nhảy xuống giường.
Đứng trước gương soi toàn thân, vuốt phẳng nếp nhăn trên áo, sửa lại tóc.
“Cha, cha vào đi.”
Sau khi vội vàng chuẩn bị, tôi hít một hơi thật sâu và nói.
Và rồi, cánh cửa được mở ra, cha tôi bước vào.
“Xin lỗi con, ta đến hơi đột ngột.”
“Không, không sao ạ.”
Cha tôi có lẽ gần đây phải suy nghĩ nhiều thứ hơn, ông ấy trông già hẳn đi.
Tất cả đều do tên đó cả…!
“Cha à, rốt cuộc có chuyện gì?”
“À… Tuy rằng hơi khó tin khi mà đột ngột như vậy…”
Cha tôi ngập ngừng một lúc mới nói cho tôi sự thật đáng kinh ngạc.
“—Felix chết rồi.”
“…Eh?”
Tôi phải mất một lúc mới hiểu được những gì cha vừa nói.
Ngay cả khi hiểu rồi, tôi vẫn còn nghi ngờ.
“Felix, sama…? Vì lý do gì…?”
Một người mạnh hơn cả cha đã chết? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì
Chả lẽ là đột nhiên hắn mắc một căn bệnh nào đó?
“Để lên kế hoạch hủy diệt Vương quốc Begonia. Felix đã tới chiến một ngôi làng mà hắn ta định dùng để làm căn cứ… nhưng đã bị giết bởi một cậu thanh niên sống ở làng đó.”
Felix-sama… đã bị đánh bại, bởi một con người…?
Thực sự chuyện này rất khó tin…!
“Tuy rằng chúng ta không thể mang thi thể của hắn ta về, nhưng chắc chắn Felix đã chết… Ta cũng thấy rất khó tin, nhưng đây là sự thật.”
Không thể nào…! Tôi chưa thể tin được…!
Người đó thực sự đã chết…!
“…Irene, ta thực sự xin lỗi.”
Cha tôi đột nhiên xin lỗi vì một lý do nào đó, tôi cảm thấy hơi ngạc nhiên và có phần bối rối.
“Eh… Cha còn chuyện gì sao ạ?”
“Ta đã không thể… bảo vệ được con. Để thua dưới tay Felix, đồng ý cho con kết hôn với hắn, mà không thể phản kháng lại. Con có hận ta đi nữa cũng không sao.”
“Chuyện đó…! Con chưa từng oán hận cha một chút nào!”
Cha đã vì tôi, dù khó có cơ hội chiến thắng, nhưng cha vẫn không do dự chấp nhận lời thách đấu dù biết có thể sẽ phải mất mạng.
Làm sao tôi có thể oán hận một người cha như vậy!
“Ta xin lỗi vì đã giấu con… nhưng biết được con muốn chạy trốn, chúng ta đã lập sẵn kế hoạch để con có thể rời khỏi đây.”
“Eh… Đây là lần đầu tiên, mà con nghe được điều này.”
“Khi kế hoạch thành công thì tất cả mọi người sẽ phải chết, nếu con biết trước được điều đó, con sẽ không bao giờ chấp nhận bỏ trốn mà sẽ ở lại kết hôn với hắn vì chúng ta.”
Cha bước tới xoa đầu, ôm tôi vào lòng.
“Ta đã khiến cho con chịu khổ rồi, ta thực sự xin lỗi. Nhưng không sao, hắn ta đã chết.”
“Cha à…!”
Được cha ôm vào lòng, tôi có thể cảm thấy những lo lắng và đau đớn dồn nén bấy lâu nay đã tan biến, tôi không thể kìm được nước mắt.
“Thật tốt quá…! Con có thể tiếp tục sống cùng cha, mẹ, và tất cả mọi người…!”
“Uah, đúng vậy. Chúng ta sẽ luôn ở bên con cho đến ngày mà con muốn ra đi.”
Tôi cố không để nước mắt tiếp tục rơi──.
------------------------------------------------
Nước mắt của tôi cuối cùng cũng đã ngừng chảy, tôi rời khỏi ngực cha.
“Con phải cảm ơn cậu thanh niên kia… Chúng ta đã thực sự được cứu bởi cậu ấy, dù chỉ là gián tiếp.”
Đúng vậy, nhờ cậu ấy đánh bại Felix, chúng tôi đã được cứu.
“Cha biết cậu thanh niên đó tên gì không?”
“Ta không biết… ta sẽ cử thuộc hạ đi điều tra…”
“Nếu gặp được, con muốn gửi lời cảm ơn tới cậu ấy…”
Một người mạnh mẽ mà tôi không biết mặt biết tên… Nhất định tôi sẽ cảm ơn cậu ấy một ngày nào đó.