—Góc nhìn của Tina—
[Hah……hah……! Được rồi……i!]
Tôi đang kéo người chú Dian đang bất tỉnh và chảy rất nhiều máu.
Sau khi biết được rằng có chuyện gì đó xảy ra ở chỗ Eric thì tôi đã đến ngay lập tức, ở đó Eric đang đánh nhau với một người đàn ông.
Và rồi chú bị đánh ngã ra phía sau Eric, mặc dù tôi muốn chữa trị cho chú bằng ma pháp ngay lúc đó nhưng bị Eric ngăn lại.
Chắc em ấy nghĩ nếu tôi chữa trị tại đó thì sẽ bị người đánh ông đó để mắt đến.
Dù chỉ nhìn lướt quá nhưng tôi có thể thấy chân của Eric cũng bị thương, tôi nghĩ Eric cũng khó mà có thể tiếp tục chiến đấu.
"Được rồi… ở đây chắc là không sao…!"
Tôi đã ở chỗ đủ xa với nơi mà Eric và người đàn ông đó đang giao đấu.
Âm thanh tiếng kim loại va chạm vẫn đang vang lên liên tục.
Tôi phải mau chóng chữa trị cho chú và quay lại chỗ của Eric.
Tôi nghĩ rằng mình có thể giúp được gì đó cho Eric bằng ma pháp mà mình có!
Nhưng trước hết phải chữa cho chú đã!
Tôi để chú năm ngữa trên mặt đất.
Thương tích lớn nhất là vết chém từ vai phải xuống bên sườn.
Vết thương đó chảy máu rất nhiều.
Nếu không cầm máu nhanh, chú sẽ chết vì mất quá nhiều máu.
Tôi tích tụ ma lực và bắt đầu thi triển ma pháp.
[『Trị Dũ』]
Một lớp ánh sáng mờ bao bọc lấy cơ thể chú và nó bắt đầu chữa lành vết thương.
Đó là một ma pháp hồi phục mà Eric đã dạy tôi trước đây, nhưng chưa bao giờ tôi làm nó với vết thương nghiêm trọng như thế này nên tôi rất lo lắng không biết liệu mình có thể làm đến đâu……!
Tôi tập trung vận sức để tăng tối đa hiệu quả của ma pháp.
Tôi từng nghĩ ma pháp phải niệm đúng cách thì mới có thể thực hiện được.
Nhưng thực tế, ngay cả khi không hề tập trung, tôi cũng có thể sử dụng chúng một cách dễ dàng.
Đến khi tôi nói chuyện này với Eric thì em ấy lại xuất hiện cái khuôn mặt phức tạp đó.
Tuy nhiên, giờ tôi thấy hơi hối hận vì đã không thực sự tập luyện một cách nghiêm túc.
Bởi vì thứ có thể cứu lấy chú Dian chính là ma pháp của tôi…!
Nghĩ vậy, tôi tiếp tục vận sức sử dụng ma pháp chữa trị, tuy chậm nhưng miệng vết thương đang dần khép lại.
Ổn rồi…! Nếu cứ như thế này, chỉ cần khoảng 10 phút nữa là có thể hồi phục hoàn toàn.
Eric, đợi chị!
Chị chắc chắn sẽ đến giúp em!
—Góc nhìn của Eric—
"Haha! Đã quá!"
Tên ma tộc di chuyển quanh tôi và tấn công tôi từ mọi hướng, trước, sau, trái, phải.
"Hah… hah… vui cái gì chứ!"
Tôi phải liên tục dùng kiếm để chặn đòn tấn công, cố gắng xoay người để tránh đòn.
"Gì chứ! Không phải ngươi đã mạnh hơn khi chiến đấu một mình sao!"
Từ nãy đến giờ hắn vẫn di chuyển với tốc độ rất nhanh, thậm chí tôi không nhìn được bóng của hắn, nhưng giọng nói của hắn tỏ ra cực kỳ sung sướng.
"Ta đã nghĩ rằng ngươi sẽ run sợ khi phải chiến đấu một mình, ai ngờ ngươi là một tên khá là thú vị."
"Ta thì không thấy thú vị tí nào!"
Khi hắn nói, tôi có thể dễ dàng nắm bắt được vị trí của hắn hơn.
Hắn chém thanh kiếm từ phía sau tôi, tôi tránh được cú đó trong gang tấc và vung kiếm trả đòn, nhưng hắn cũng né được vào phút cuối.
"Ngay cả trên khắp đất nước của ma tộc, không có một ai có thể chịu được sự tấn công đến từ ta!"
Nói xong, hắn tạm dừng tấn công và tiến tới trước mặt tôi.
Dù tôi muốn ra đòn nhưng hắn lúc này hẳn đang rất tập trung, tôi tận dụng thời gian cố gắng hồi phục.
"Ngay cả mơ ta cũng không nghĩ rằng sẽ gặp một nhân tài ở cái chốn này—ngươi, hãy theo ta!"
"…Hử?"
Tôi không hiểu hắn ta đang nói cái gì.
"Đất nước của ta theo chủ nghĩa thực lực. Ta lúc đầu chỉ là dân quèn nhưng không ngừng trở nên mạnh hơn. Và giờ ta sắp trở thành vị vua tiếp theo!"
"…"
Tôi tiếp tục giữ im lặng lắng nghe hắn nói.
"Vậy nên, trong cuộc chiến sắp tới, nếu ta chỉ huy lật đổ thành công Vương Quốc Begonia, ta sẽ trở thành vua. Ngươi hãy làm thuộc hạ của ta! Nếu như ngươi mạnh như vậy, ngươi có thể làm phó vương. Không ai trong quốc gia của ta có thể chiến đấu khi mà đã tơi tả như này!"
"Hừm…Ta là con người đó, liệu có được không?"
"Quốc gia ma tộc bọn ta không có chuyện đúng sai, chỉ có kẻ yếu và mạnh, thế thôi. Chủng tộc không thành vấn đề."
Hắn ta lôi kéo tôi rất nhiệt tình vì lý do nào đó.
"Đất nước ta có quá ít kẻ có hy vọng, ngoại trừ ta. Nhưng nếu ngươi làm việc cho ta thì nó sẽ tiếp tục phát triển hơn nữa. Thế nào, ngươi sẽ theo ta chứ?"
"……Thế à. Nếu ta theo ngươi, thì trước tiên ta phải làm gì?"
Hắn nghĩ tôi có ý nghĩ đó liền nở một nụ cười xấu xa.
"Trước hết, phải phá hủy ngôi làng này! Vậy—"
"—Ta hiểu rồi, nghe đến đây là đủ."
Tôi muốn kéo dài cuộc trò chuyện càng lâu càng tốt, nhưng khi nghe được điều này, tôi không còn cách nào khác phải bịt cái miệng hắn lại.
"Xin lỗi ngươi, tuy rằng đề nghị rất hấp dẫn nhưng cuộc đàm phán đã kết thúc."
Hắn nhìn tôi có vẻ không hài lòng với những gì tôi vừa nói.
"…Có gì ngươi thấy bất mãn à? Cái làng này? Nó không xứng đáng với một người như ngươi. Hay là phụ nữ? Hãy mặc kệ đám đàn bà không ra gì đó đi. Sau khi đến nước ta, ngươi muốn đứa nào tùy ngươi chọn."
"—Ngươi, câm miệng lại."
Khi tôi không kiềm chế được sự tức giận và tỏa ra sát khí, hắn ta bất giác dừng lại.
"Khoảnh khắc mà ngươi nói sẽ phá hủy ngôi làng mà ta đã thề phải bảo vệ bằng cả mạng sống thì câu trả lời đã rõ rồi."
"…Vậy ư! Thật đáng tiếc. Đáng tiếc khi phải giết một người như ngươi ở nơi này."
Sau khi tôi nói rằng tôi không muốn nói chuyện thêm nữa. Hắn cũng đã sẵn sàng để tiếp tục trận chiến.
Lúc nãy, tôi né đòn của hắn và cố gắng hạ gục hắn bằng cách phản công, nhưng lần này, tôi sẽ đánh chủ động.
Tôi đã nghĩ đây là một cuộc chiến đọ sức bền nhưng để đánh bại tên này, tôi phải tấn công liên tục, kết thúc trận chiến càng nhanh càng tốt.
Tên ma tộc này rất mạnh.
Tôi đã trải qua vô số trận tử chiến ở kiếp trước nhưng đây là lần đầu tiên tôi phải vật lộn như thế này.
Số người có thể đánh bại hắn ta chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Đối thủ rất mạnh, nếu tôi không luyện tập đủ nhiều, thì thể lực của tôi có lẽ đã không đủ cho trận chiến này.
Bình thường—tôi sẽ không thể đánh bại hắn ta.
Nhưng—tôi đã mạnh lên nhiều so với kiếp trước.
Tôi lao đến hắn, giải phóng ma lực tôi tích tụ nãy giờ.
"Cái gì! Ma lực này?"
Hắn đã định tấn công tôi, nhưng sắc mặt hắn ngay lập tức thay đổi khi nhìn thấy nguồn ma lực.
Tôi đã tích lũy ma lực trong khoảng một giờ, để đề phòng có chuyện gì xấu xảy ra.
Một người không chú ý sẽ không thể cảm nhận được ma lực tích tụ trong cơ thể.
Tôi rót ma lực được tích tụ vào trong thanh kiếm.
Nếu hắn chặn đòn này bằng kiếm, thì thanh kiếm đó sẽ bị cắt làm đôi cùng với cơ thể của hắn ta.
Nhưng hắn cũng biết rằng thanh kiếm của tôi rất nguy hiểm.
Vì thế, hắn sẽ tập trung vào việc tránh đòn.
Hắn đang lùi lại.
Đúng là, hắn không đỡ nó bằng kiếm và đang có ý định tránh né.
Nhưng—tôi không ngu ngốc đến mức để cho việc này diễn ra.
Tôi chuyển đổi ma lực cho chúng quấn quanh lưỡi kiếm.
Hỏa ma pháp trung cấp— 『Triền Viêm』.
Thanh kiếm đang được bao bọc bởi ngọn lửa.
Ngọn lửa ấy kéo dài gấp đôi thanh kiếm thực tế.
[Ku—!]
Hắn trông có vẻ lo lắng và muốn chạy thoát nhưng—không.
Thanh hỏa kiếm này không chỉ có vậy.
Tôi vung thanh kiếm hướng về phía tên ma tộc.
Hắn đã luôn cố giữ khoảng cách đủ so với phạm vi tấn công của tôi.
Nhưng giờ thanh hỏa kiếm đã dài gấp đôi nên hắn không thể né đòn được nữa.
Và khoảnh khắc ngọn lửa chạm vào cơ thể hắn—một vụ nổ lớn xảy ra.