—Góc nhìn của Tina—
Hôm nay là ngày sau sinh nhật của Eric.
Tôi cùng với gia đình đã ăn mừng sinh nhật vào ngày hôm qua, nhưng hôm nay mọi người trong làng sẽ tập trung ở quảng trường để chúc mừng sinh nhật em ấy một lần nữa.
Sau ngày sinh nhật của tôi và Eric thì mọi người trong làng đều tổ chức tiệc linh đình.
Trong làng chỉ có tôi và Eric là trẻ tuổi, nên mọi người luôn coi chúng tôi như con cháu của họ.
Tuy có hơi ngại khi mà được tất cả mọi người đều yêu thương đến vậy nhưng tôi cũng rất vui khi mọi người chúc mừng tôi.
Eric thì gặp khá nhiều rắc rối nhưng không hoàn toàn là em ấy ghét nó…… Cơ mà?
Eric không có ở đây?
Tôi nhìn quanh cũng không thấy Eric đâu cả, chỉ thấy dân làng vẫn đang ăn tiệc.
"Dì ơi, Eric đâu rồi?"
"Ô? Dì cũng không để ý. Chắc là đang đi vệ sinh."
Kể cả khi hỏi dì Serena, dì ấy cũng không biết.
Em ấy đã đi đâu?
……Tôi cảm thấy hơi lo lắng.
Eric chưa bao giờ bỏ đi giữa lúc tiệc sinh nhật đang diễn ra. Ngay cả khi em ấy đi đâu đó thì cũng sẽ nói với tôi hoặc dì Serena trước.
Nhưng hôm nay em ấy rời đi mà không nói với ai.
Nhắc mới nhớ, từ hôm qua đến giờ Eric rất kỳ lạ.
Trong bữa tiệc sinh nhật hôm qua, em ấy ít khi chú ý và dường như đang nghĩ về một thứ gì khác.
Bữa sáng nay em ấy cũng ăn thêm nhiều, một việc chưa từng có trước đó, và còn cả buổi tập kiếm buổi sáng nữa.
Đôi mắt sắc bén hơn bình thường, và tôi cảm thấy khá ghê rợn.
Hơn nữa tôi cũng không biết tại sao khi đến đây, em ấy lại mang theo kiếm.
Tôi tự hỏi liệu em ấy có mang nhầm theo hay không vì lúc đó chúng tôi đang luyện tập, nhưng Eric đã chuẩn bị thanh kiếm rất cẩn thận…… Liệu có đúng là em ấy mang nhầm?
Tôi định đi tìm Eric ngay—nhưng ngay lúc đó, tôi nhận thấy mọi người trong làng đang rất kỳ lạ.
Bình tĩnh lại, tôi nhìn xung quanh để xem xem đang xảy ra chuyện gì…… một âm thanh giống như là mặt đấy đang rung chuyển.
Sau đó—có người chỉ tay ra xa và hét lên.
"Này này…… cái quái gì vậy?"
Tôi nhìn về phía đó……mội đám khói bụi.
Đám khói đó đang ở cách ngôi làng 100 mét, chắc chắn là có liên quan đến âm thanh vừa rồi.
"Hả!? Đám khói đó……!?"
Chú Dian, người vẫn đang uống rượu vui vẻ, mở to mắt, hét lên.
"Đó là quái vật đấy!! Thu dọn đồ đạc chạy mau!!"
Mọi người trong làng lặng thinh sau khi nghe được điều này, tôi cũng vậy. Không hiểu cái gì đang diễn ra nữa.
"Rốt cuộc là sao? Dian!?"
Một người nói với chú và yêu cầu giải thích, chú cũng trả lời hết sức vội vàng.
"Quái vật đang đến tấn công chúng ta! Không còn thời gian nữa! Chạy đi!"
Nghe chú nói như vậy, mọi người bắt đầu di chuyển, nhanh chóng về nhà thu dọn đồ đạc.
Dù tôi cũng muốn về nhà ngay lúc đó, nhưng…… tôi nhớ ra một chuyện và chạy về phía chú Dian.
"Chú! Eric biến mất rồi!"
"Gì cơ!? Nó đã đi đâu được cơ chứ!"
"Cháu không biết! Em ấy vừa biến mất, cháu không biết em ấy đã đi đâu!"
Chú rất ngạc nhiên và lo lắng nhưng cũng nhanh chóng bình tĩnh lại.
"[Tina-chan, về nhà và trốn đi! Ta sẽ đi tìm thằng Eric!"
"Con cũng sẽ đi tìm!"
Tôi rất lo lắng cho Eric nên đã nói như vậy, nhưng chú chỉ lắc đầu và bảo tôi.
"Không! Quá nguy hiểm! Không phải lo gì hết, nó là con trai ta! Nó sẽ không dễ chết như vậy đâu!"
"Nhưng mà……!"
"Tina-chan sẽ trốn đi cùng gia đinh và Serena! Hãy nói với Serena rằng khi ta sẽ đi tìm thằng nhóc đó, hai người bọn ta sẽ đuổi kịp thôi!"
Nói xong, chú rời đi ngay lập tức.
Phải làm gì bây giờ…… Mặc dù tôi lo lắng cho Eric nhưng còn cha, mẹ.
Được rồi, tôi sẽ về nhà trước, phải nói lại với dì Serena, và sau đó tôi sẽ đi tìm Eric!
Tôi rời khỏi quảng trường và lập tức chạy về nhà.
Không lâu sau đó thì tôi đã về đến nhà của mình. Cơ bản cha mẹ tôi đã chuẩn bị xong, sẵn sàng để chạy trốn, còn dì Serena vẫn đang đứng trước của nhà.
"Tina! Nhanh lên nào!"
"Tina-chan, còn Eric và chú con đâu rồi?"
Dì Serena nghĩ rằng tôi đi cùng Eric và chú Dian.
"Eric đã biến mất nên chú Dian đang đi tìm em ấy! Chú ấy bảo dì hãy chạy trốn cùng nhà cháu!"
"Vậy à… ra là thế. Thế thì đi thôi mọi người!"
"Cháu sẽ đi tìm Eric!"
"Con không được! Hãy giao việc đó cho chú Dian!"
Cha thường ngày luôn bình tĩnh và không bao giờ nổi nóng, nay lại mắng tôi, tôi hơi thu mình lại.
"Nhưng…!"
"Tina-chan, không sao hết, cứ giao cho chú ấy là được, Eric-chan sẽ quay lại ngay thôi."
Dì ấy nói nhỏ với tôi.
"……con biết rồi."
"Được rồi, mọi người hãy mang theo hành lý, chạy ngược lại với hướng của đám quái vật thôi!"
"Đi về đằng ấy chắc chắn sẽ gặp được những người trong làng!"
Dù hơi miễn cưỡng nhưng tôi quyết định sẽ chạy trốn cùng họ.
Tuy nhiên, khi chuẩn bị đến lối ra, chúng tôi nhận thấy dân làng đang ở lại cùng với hành lý của họ.
Ban đầu tôi không hiểu điều gì đang diễn ra, nhưng khi đến gần……Xong rồi, chúng tôi không thể rời khỏi đây được.
"Có chuyện gì vậy, bức tường này!? Chúng ta không có chạy nào có thể trốn đi được!"
Một bức tường cao 3 mét được dựng lên ở bên ngoài hàng rào để ngăn chặn lũ quái vật.
Tuy rằng mới nhìn vào thì đỡ hơn là hàng rào đổ nát, nhưng nó đã bao vậy chỗ này, nên không có cách nào có thể ra ngoài được.
"Ai đã tạo ra nó cơ chứ!"
Người đàn ông vừa nói vừa lấy cây cuốc cố gắng làm gì đó với bức tường, nhưng không lấy nổi một vết nứt.
"Không được……chúng ta không thể phá hủy bức tường này."
"Không thể nào……chẳng lẽ cứ như vậy, chúng ta không thể chạy trốn được mà trơ mắt nhìn lũ quái vật tấn công ư…"
Ai đó trong làng đã nói như vậy, khiến mọi người trong làng hoang mang theo.
Tôi cũng sợ đến run cả người.
"Được rồi! Mọi người, đừng hoảng sợ!"
Dì Serena phía sau tôi vỗ tay thu hút sự chú ý của mọi người rồi bắt đầu nói.
"Những con quái vật tuy đã ở rất gần, nhưng không một con nào trong số chúng vào được làng. Tức là chúng đã bị chặn lại. Nói cách khác, bức tường này không chỉ được dựng lên ở đây mà còn là toàn bộ ngôi làng. Nó như là một thứ giúp chúng ta ngăn chặn cuộc tấn công của chúng."
"Đúng là vậy……"
"Nhưng mà sao chồng cô lại không có mặt ở đây……"
Dì Serena tiếp tục cười để trấn an tinh thần mọi người.
"Chồng tôi vừa đi tìm Eric, khi anh ấy quay lại đây thì có thể phá vỡ bức tường này, mọi người hãy chịu khó một chút."
"Đúng, đúng vậy,……bức tường này không là gì so với anh ta đâu."
Những lời nói của dân làng tuy vẫn còn toát lên vẻ lo lắng nhưng họ cũng đã cười. Tôi nghĩ họ đã bình tĩnh trở lại.
Tôi cũng bớt sợ hơn.
Tất cả là nhờ dì Serena. Mẹ của Eric có khác.
Tôi cũng muốn trở thành một người như vậy, một người để Eric có thể dựa vào……
Nghĩ vậy, tôi đến gần bức tường và tựa vào nó.
Đột nhiên—tôi cảm thấy gì đó ở bức tường này.
Để cảm nhận được rõ hơn, tôi đứng trước bức tường và đặt tay lên.
Và rồi……tôi có thẻ cảm nhận được nó.
Đây là… ma lực của Eric!
Tôi đã cảm nhận được ma lực của Eric từ bức tường này!
Tôi biết vì chúng tôi thường xuyên luyện tập ma pháp với nhau……Bức tường này chắc chắn là do Eric dựng nên.
Nhưng tại sao em ấy lại làm chuyện này……Không, đúng như lời của dì vừa nói, bức tường này là để ngăn chặn sự tấn công của quái vật.
Vậy tại sao lại phải tạo ra nó?
Em ấy biết được quái vật sẽ tấn công? Không thể nào.
Dù tôi biết được là bức tường được tạo ra bằng thổ ma pháp, nhưng nó cao những ba mét và khá dày.
Để tạo ra được bức tường khổng lồ bao quanh ngôi làng như vậy, ngay cả tôi, người giỏi ma pháp hơn Eric cũng rất vất vả.
Mặc dù tôi cũng có thể tạo ra chúng nhưng, trong thời gian ngắn như vậy. Thậm chí tôi phải mất đến một ngày. Còn nếu là Eric sẽ phải một tuần.
Vậy Eric……em ấy đã biết trước cuộc tấn công này từ hơn một tuần trước.
Không phải vậy thì còn lý do nào khác……Tại sao em ấy có thể tạo ra bức tường đúng lúc này.
Eric……em đã biết những gì?