Trái Đất trong một tương lai xa.
Có một hòn đảo khổng lồ nằm giữa đại dương mênh mông.
Đó là hòn đảo nhân tạo được xây dựng bởi loài người, một giống loài đã trở nên phồn vinh vào thời cổ đại.
Trên hòn đảo ấy chỉ có những tòa nhà mọc rải rác; những khu phố mua sắm, các khu công nghiệp, hay các ngôi nhà cao tầng đều không tồn tại.
Mỗi ngôi nhà đều cách nhau một khoảng rất rộng và đều có một khu vườn khá lớn, nhưng lại gần như không có dấu hiệu của con người.
Vì gần như không có người, hòn đảo này được quản lý và duy trì bởi nhiều loại robot khác nhau nên từng ngôi nhà có thể giữ nguyên vẹn như khi loài người còn sống ở đấy.
Trên hòn đảo nhân tạo ấy, có tiếng ngâm nga của một cô gái xuất phát từ ngôi nhà nhỏ.
Cô gái trong căn nhà nhỏ ấy đang nấu bữa ăn thịnh soạn trong căn bếp đáng yêu của cô.Thỉnh thoảng, cô ấy sẽ tháo tạp dề ra và ra ngoài đi bộ để kiểm tra tình trạng của màn chắn bao quanh hòn đảo.
Cô gái thỉnh thoảng lại nhìn nó và nở một nụ cười mãn nguyện, cứ như vậy rồi lại quay lại ngôi nhà để tiếp tục nấu ăn.
Cô gái ấy chính là tồn tại duy nhất trên hòn đảo nhân tạo ấy.
Không, nói đúng hơn thì, ở trong cả vũ trụ này, cô gái ấy chính là cá thể người cổ đại duy nhất còn sót lại.
Cô gái này là người sống sót cuối cùng của giống người cổ đại, và cũng là kết tinh của tất cả khoa học và công nghệ mà họ đã đạt được.
Kể từ khi loài vượn trên Trái Đất tiến hóa thành người đến bây giờ đã là khoảng 200 triệu năm.
Từ đó nhân loại đã đạt được nhiều đột phá về khoa học và công nghệ. Do nhu cầu về nguồn tài nguyên, họ đã bay khỏi Trái Đất, mở rộng lãnh thổ ra đến tận cùng của vũ trụ bao la.
Rồi họ dùng những đội quân hùng hậu tấn công những hành tinh khác nhằm tiếp tục mở rộng lãnh thổ hơn nữa.
Những hành tinh bị Trái Đất xâm lược tập hợp lại và thành lập 「Liên đoàn hành tinh」nhằm phản công, tuy vậy, đứng trước lực lượng áp đảo của Trái Đất, họ đành bất lực.
Trái Đất liên tục đàn áp từng hành tinh một, đẩy Liên đoàn hành tinh tới đường cùng
Kỷ nguyên này giống như trở lại thời đại Khai hóa và Thuộc địa hóa, nhưng nó không hề kéo dài được lâu.
Nói một cách đơn giản hơn, nhân loại đã quá mệt mỏi.
Một chủng loài thống trị cả vũ trụ rộng lớn.
Để có thể duy trì như vậy thì chiến tranh là điều không thể tránh khỏi.
Hơn thế nữa, cả tài nguyên lẫn công nghệ mới đều đã không thể phát triển thêm được nữa.
Nhân loại đã có tất cả kiến thức trong vũ trụ này.
Ngay cả một đứa trẻ sơ sinh cũng có thể hiểu những thứ như dịch chuyển tức thời.
Một cá nhân cũng có thể sống hoàn toàn theo ý mình mà không bị phụ thuộc vào xã hội.
Sự bất tử mà loài người xưa kia hằng mong ước nay đã chỉ muốn là có được.
Các vấn đề về năng lượng, môi trường, phân biệt chủng tộc, tôn giáo... cũng như hằng hà sa số những vấn đề khác đều đã là việc của quá khứ.
Do giống người cổ đại đã có sự thống trị tuyệt đối cùng kiến thức vô biên, vũ trụ đã không còn nét quyến rũ như trước nữa.
Từ đấy, toàn bộ thuộc địa, tài nguyên mà nhân loại có được đã không còn ý nghĩa gì nữa, và các hành tinh bị chiếm đóng đã được trả lại sự tự do.
Cả những hạm đội không gian khổng lồ, đến những thành phố hoa lệ, rồi tới cả hệ thống quản lý hoàn hảo mà họ sở hữu…
Tất cả đều bị bỏ lại.
Cứ như ánh hoàng hôn, nhân loại đã biến mất khỏi vũ trụ.
Sau một khoảng thời gian, nhân loại từ khắp ngóc ngách của vũ trụ bắt đầu quay về nhà – Trái Đất, theo tiếng gọi của bản năng.
Vì vài nguyên nhân, dân số vốn hàng trăm triệu nhưng khi thời gian dần trôi, con số đấy dần giảm.
Thế rồi vào một thời điểm nào đó, nhân loại rời bỏ các lục địa để xây nên hòn đảo nhân tạo rồi quyết định chuyển tới sống ở đấy.
Hòn đảo nhân tạo ấy chính là thứ quả đã đơm trái từ toàn bộ tri thức của loài người, nhưng khi nó được hoàn thành thì dân số đã giảm dưới 10 vạn người.
「Cuối cùng chúng ta cũng đã có thể kết thúc trang sử dài dằng dẵng của loài người.」
Những suy nghĩ ấy dần hình thành trong mỗi con người còn ở lại.
Có lẽ vẫn còn những cá nhân khác ở trên các hành tinh trong vũ trụ bao la, nhưng điều đó thì không còn quan trọng nữa.
「Nếu muốn trở về Trái Đất thì cứ trở về cũng được, còn không thì muốn sống như nào thì sống.」, nhiều người đều có suy nghĩ như vậy.
Những người sống trên hòn đảo nhân tạo cũng dần chết đi theo thời gian.
Những con người vốn đã đạt được sự bất tử cũng lần lượt ra đi vì sự buồn chán.
Đến cả những tác phẩm nghệ thuật, những món ăn, hay khoa học công nghệ mà họ tạo ra cũng không thể níu giữ họ lại thế giới này.
Từ đó đến nay đã là một trăm triệu năm, và tôi đã trở thành nhân loại cuối cùng còn sống.
Người cuối cùng mà tôi gặp chính là người hàng xóm của tôi.
Chưa kể đến nói chuyện, chúng tôi còn chưa chào hỏi nhau bao giờ, lần đầu tiên tôi thấy mặt người hàng xóm ấy chính là qua bức ảnh tang.
Vì cả hai chúng tôi đều chẳng buồn bước một chân ra khỏi nhà, chỉ ở một chỗ đấy đợi cho thời gian trôi qua.
Chuyện là vào ngày hôm ấy, tôi đang xem một bộ phim đen trắng.
Lúc ấy tôi chỉ im lặng nhìn chằm chằm vào bộ phim câm trắng đen từ thời cổ đại mà chẳng có một chút hứng thú.
Lúc đó, tôi nhận được tin nhắn từ hòn đảo nhân tạo
Nội dung tin nhắn là:
Những dòng chữ vô cảm được viết ra.
Đọc dòng tin nhắn ấy, tôi đã hiểu rằng người hàng xóm của lôi vì quá mệt mỏi với thế giới này nên đã tự tử.
Tang lễ được tổ chức khá đơn giản.
Nếu như không có di thư hay yêu cầu gì từ chính người đã khuất, bọn robot sẽ tổ chức một tang lễ đơn giản như đã được lập trình.
Xác của người hàng xóm ấy được đám robot hỏa táng một cách cẩn thận.
Tôi mặc bộ áo tang đến dự tang lễ, và là người cuối cùng tiễn biệt người hàng xóm ấy
Khi tôi chết, không còn ai còn sống để tiễn biệt tôi nữa.
Thân xác tôi rồi sẽ được bọn robot xử lý không một chút sai sót, y hệt như hàng xóm của tôi.
Nhưng mà nếu có chuyện như vậy thì tôi chắc sẽ chẳng nghĩ gì nhiều lắm.
Ngày tiếp theo, tôi chỉ ngồi trong nhà đọc sách hay nghe nhạc từ từ đợi cho thời gian trôi qua.
Sống như thế có lẽ cũng khá thú vị.
Có lẽ tôi sẽ tiếp tục cảm thấy vui thú như thế này trong khoảng một trăm năm nữa.
Một ngày nọ, tôi đột nhiên muốn ra ngoài đi dạo nên đã đến công viên gần nhà.
Ở đó, tôi đã tìm thấy một con sâu bướm đang ngọ nguậy dưới chân.
Lúc đó, không hiểu vì lý do gì chân tôi đã dừng lại
Tôi đã không thể rời mắt khỏi con sâu bướm ấy.
Con sâu bướm uốn éo trong khi đang ăn lá cây.
Tôi cứ im lặng quan sát cảnh tượng đấy.
Không lâu sau đó, con sâu bướm bọc cơ thể trong những sợi tơ và biến thành một con nhộng.
Và rồi một chú bướm xinh đẹp sẽ được nở ra từ con nhộng ấy vỗ đôi cánh bay lên trời cao.
Con bướm ấy đã bay trên bầu trời để tìm người bạn đời của mình và chết đi sau khi sinh ra thế hệ kế tiếp.
Tôi đã không thể rời mắt khỏi con bướm trong suốt thời gian ấy.
Vì không để ý, tôi đã đi dạo được tận một năm.
Trong quãng thời gian ấy, tôi dù không ăn uống, tắm rửa hay đi ngủ nhưng vẫn bình thường.
Đối với nhân loại đã nắm được thứ sức mạnh hệt như thần thánh mà nói thì những vấn đề ấy không đáng để bận tâm.
Cái xác của con bướm khi nãy đã bị lũ kiến tìm thấy bên vệ đường và mang về tổ của mình, con bướm ấy đã trở thành bữa ăn cho lũ kiến.
Khi nhìn thấy cảnh tượng ấy, tôi chợt nhận ra một điều:
Tôi đang khóc.
Tôi đang khóc.
Cơ thể tôi rùng mình vì một thứ cảm xúc khôn tả.
Tôi cảm giác có một thứ gì đó đã mở ra trước mắt tôi.
Tôi không thể lý giải được nó.
Vào lúc đó, một thứ cảm xúc khó tả tràn ngập trong tôi.
Và rồi lần đầu tiên trong cuộc đời, tôi đã cất lên tiếng khóc.
Sau đó, tôi bắt đầu quan sát nhiều loại côn trùng và động vật.
Mỗi lần như thế, tôi đều cảm nhận được thứ cảm xúc ấy.
Đối tượng chẳng phải là một con bọ hay động vật quý hiếm gì.
Tôi chỉ liên tục quan sát tất cả sinh vật bình thường quanh đây.
Với một thể sống bất tử như tôi thì thời gian hoàn toàn không phải là vấn đề.
Tôi cứ tiếp tục quan sát bao nhiêu tùy thích.
Thế là sau khi đã quan sát tất cả sinh vật sống trên hòn đảo, tôi đã lần đầu tiên chuyển dời sự chú ý của mình ra bên ngoài mái vòm.
Đã không còn bất cứ ai bên ngoài hòn đảo nhân tạo.
Ngoài đó chắc chắn sẽ có những sinh vật mà trên một hòn đảo bị kiểm soát hoàn toàn như đây sẽ không có.
Trong lúc run lên vì phấn khích, tôi đã thả thả một số lượng lớn drone với thiết kế giống viên ngọc trai ra ngoài.
Lũ drone nhẹ nhàng bay lên như thể trọng lực không tồn tại, và rồi từ hòn đảo phân tán ra khắp thế giới với tốc độ gấp vài lần vận tốc âm thanh.
Lũ drone đào xuống lòng đất, lặn xuống biển khơi và tất nhiên là có cả bay trên bầu trời.
Thoạt nhìn qua thì lũ drone được thả ra không hề có máy thu âm hay máy ghi hình.
Nhưng tôi có thể cảm nhận được những thứ mà lũ drone này cảm thấy.
Vì tôi chia sẻ cả năm giác quan với lũ drone nên những thứ mà chúng thấy, nghe, cảm nhận, nếm… đều được truyền đến tôi.
Giả sử nếu như não của tôi từ lúc sinh ra đến bây giờ không bị biến đổi gì thì bây giờ tôi có lẽ đã chết vì quá tải thông tin mất rồi, nhưng chuyện đó sẽ không xảy ra.
Nhân loại thậm chí còn cải tiến cả não của bản thân nên hiện tại tôi có thể dễ dàng xử lý tất cả thông tin mà lũ drone thu thập được.
Tôi ngồi trên ghế rồi tận hưởng thế giới bên ngoài.
Tiếng suối chảy, tia sét cắt ngang trời, rồi cơn địa chấn khổng lồ rung chuyển cả mặt đất,...
Ở bên ngoài thế giới ấy tồn tại rất nhiều những sinh vật sống tôi chưa từng biết đến.
Từ đó, tôi đã quan sát thế giới bên ngoài ấy với một niềm vui sướng không nguôi trong quãng thời gian rất dài.