Trên đường đi, tôi đã làm thịt một lũ Al-Mi’raj cơ mà drop item thì chẳng thấy đâu, còn thịt thì rớt hẳn 30 cái. Giờ thứ này tôi đâu có cần cơ chứ.
Cảm giác cử động khó khăn khiến tôi phải nhăn cái mặt nhíu cả mày, chân không ngừng tiến về phía có âm thanh đằng xa.
「Hướng này… À, đây rồi.」
Lúc này tôi trốn vội vào một bụi cây cao vừa mình để theo dõi. Đi dọc đường mòn kia là nhóm người một nam hai nữ. Cái tổ đội đáng ghen tị làm sao… Còn phía trên đầu là dòng chữ hiển thị tên của họ.
「Kỵ sĩ, Thảo khấu[note51775], Ma pháp sư… May mắn làm sao.」
Nếu không nhầm thì chiêu cơ bản của Ma pháp sư là Fire Ball thì phải. Tôi nhớ mang máng rằng tất cả người chơi chức nghiệp ma pháp sư ban đầu đều sử dụng thuộc tính lửa hết.
Thịt Al-Mi’raj, thịt Orc, thịt Vorpal Bunny, tổng cộng tôi có tất thảy 70 phần thịt. Giờ mà nhượng cho họ một phần thịt thì biết đâu có thể xin ké ít lửa không chừng.
Mà phải làm sao để bắt chuyện với họ đây. Nhìn thì có vẻ ba người bọn họ vừa chạm trán với quái vật thì phải.
「Oaaa, dễ thương quá!」
Dễ thương à. Tức là không phải Orc hay Goblin rồi.
「Nhìn nó giống thỏ ghê… Không biết có phải quái vật không ta?」
Hừm. Đang nói Al-Mi’raj ấy hả[note51776]? Vorpal Bunny là quái hiếm khu vực nên chắc chẳng may giáp mặt đâu ha…
「Ngộ ghê con thỏ này đi bằng hai chân kìa.」
Vorpal Bunny luôn kìa trời!!
Cô nàng Ma pháp sư đó tiến lại gần con Vorpal Bunny nọ không chút phòng bị. Do đã hạ hàng chục con Vorpal Bunny nên tôi biết chắc rằng nó đang lăm le làm một đòn chí mạng ngay cổ cô nàng.
「Khoann đã bạn gì ơiiiiiiiiiiiii」
「Hể?」
「Hở?」
「Hả?」
Từ bụi cỏ lao ra là một tên đeo mặt nạ chim bán khỏa thân cầm song kiếm khươ lung tung.
Cứ chạy bình thường thì chắc chắn sẽ không kịp nên tôi nhảy bật về phía trước không quên kích hoạt Flash Counter. Tôi đáp ngay giữa cô nàng Ma pháp sư và con Vorpal Bunny nọ đang lao đến, dùng thanh kiếm bên phải hất tung vũ khí con quái vật đang cầm lúc bấy giờ.
Tôi lúc này xoay người, kiếm tay trái hất từ dưới lên trên chém một đường lên mình con Vorpal Bunny.
Đó là một đòn chí tử, chỉ bằng một chiêu mà con Vorpal Bunny đã bị tiêu diệt và tan biến thành các đa giác ảo. Không rơi ra vật phẩm nào luôn. Tôi ngẫm nghĩ chán ngán rồi quay mình về phía ba người kia.
Lúc này tất cả mọi người đứng đây đều hiểu một điều.
…Cụ thể điều mọi người hiểu là 「Có một tên người chim bán khỏa thân siêu mạnh bay ra từ bụi cỏ chém chết em thỏ dễ thương.」
「Kyaaaaaaaaaa!!!」
「Trờiiiiiii ơiiiiiiii !!!」
「Uaaaaaaaaaaaaaaaa!!!」
Ngay tức thì ba người họ rút vũ khí ra và hướng thẳng về phía tôi chuẩn bị lâm trận.
「Mọi người coi chừng tên này!!」
Phải một mình chịu trận từ thế công kích kiềng ba chân khiến tôi rợn hết cả người. Chiêu thức Tap Step mà tôi nghĩ sẽ không phải dùng đến lúc này phát huy tác dụng của nó. Tôi giữ cự li với họ rồi cố gắng lên tiếng với mong muốn đình chiến cầu hòa.
「Stop! Sờ tópp! Tui cũng là người chơi á! Sờ tóppp!!」
「Biến tháiiiiiii !!」
「Cái này thì tui không dám phủ nhận! Cơ mà nhìn đi này! Có tên người chơi hiển thị ở đây này!! Thật đấy!!」
「Chết điiiii !!」
Không phải tôi không có kinh nghiệm PvP hay gì, cơ mà nếu được thì tôi muốn tránh phải va chạm trận đầu tiên ở Shanfro kìa.
Kết cục thì nhờ có cô nàng chức nghiệp Thảo khấu bình tĩnh ngăn hai người kia mà tôi mới thoát khỏi tình huống éo le này.
「Vừa rồi thật lòng xin lỗi cậu nhiều. Cậu đã cứu bọn tôi khỏi con quái vật nguy hiểm vậy mà bọn tôi lại…」
「À không có gì đâu. Bị tiền làm mờ mắt mà chọn ăn mặc như thằng biến thái. Tui mới là người phải xin lỗi.」
Dường trong mắt ba người họ, tôi từ 「Quái vật hiếm đầu chim bán khỏa thân」 trở thành 「Sanraku - người chơi với tạo hình siêu dở hơi」 rồi thì phải. Một lần nữa cúi đầu xin lỗi ba người họ.
Anh bạn Kỵ sĩ đây là Souma, cô nàng Thảo khấu là Kahho và Ma pháp sư tên Rina.
Game này cho phép người chơi thiết kế ngoại hình tùy ý, riêng chỉ có giọng nói là ngoại lệ. Cho nên avatar cô nàng nhỏ nhắn dễ thương mà giọng ông chú già khú đế là lộ liền. Nghe giọng ba người này thì tôi đoán họ là học sinh cấp hai.
Dù rất có lỗi khi lỡ dọa mấy em nhỏ hết hồn với bộ dạng, cơ mà biết làm sao được đây. Lông thú nếu không gia công thì chẳng thể chế thành trang bị được, nên dù biết là bất tiện nhưng tôi không còn lựa chọn nào khác là cứ tồng ngồng như vầy về thị trấn.
「Anh Sanraku này! Anh… cày cấp ở khu này suốt ấy hả?」
「À, kiểu vậy vậy á. Đầu tiên anh tính quan sát là chính, nào ngờ lại đánh quái để thử nghiệm mấy cái linh tinh luôn.」
Cái này nó thành tật từ hồi tôi luyện game rác mất rồi.
Hồi đó chơi game tỉ lệ rớt đồ thấp dưới 1% là chuyện thường ở huyện luôn, nên là tôi thường đuổi cùng diệt tận cả khu vực cho đến khi không sót một con nào thì thôi.
Giờ thì tôi chán ngán cái kiểu quái xuất hiện liên tục lắm rồi.
⁌⁍⁌⁍⁌⁍⁌⁍⁌⁍⁌⁍⁌⁍⁌⁍⁌⁍⁌⁍⁌⁍⁌⁍⁌⁍⁌⁍⁌⁍⁌⁍⁌⁍⁌⁍⁌⁍⁌⁍⁌⁍⁌⁍⁌⁍⁌⁍⁌⁍⁌⁍⁌⁍⁌⁍⁌⁍⁌⁍⁌⁍⁌⁍⁌⁍⁌⁍⁌⁍⁌⁍⁌⁍
Về cơ bản mà nói thì việc không trang bị giáp phòng thủ hầu như chả có ích lợi gì hết.
Cho nên có rất nhiều người chơi bán khỏa thân hồi đầu game cũng cố gắng mua lấy tối thiểu một bộ giáp rẻ rẻ để trang bị.
Do đó nếu mà bạn bắt gặp một người chơi bán khỏa thân nào đó ngoài khu vực ngoài thị trấn thì chắc chắn rằng
・Gã đó là một tên biến thái thấy phấn khích khi có người nhìn thấy bộ dạng của mình
・Đó là một thằng M tận hưởng cảm giác bị ăn đòn
Nhân vật chính của chúng ta một cách nào đó đã trở thành một tên người rừng man rợ không chừng…