Trans + edit: Fui. Nghiêm cấm mang bản dịch lên những trang khác ngoài hako.
______________________________________________________________________________
“Ồ! Vậy ra đây là hội mạo hiểm giả sao!”
“Đừng có tỏ ra phấn khích quá đấy nhé.”
“Ai… ai phấn khích cơ chứ!”
Mặc dù Isvel nói như thế, nhưng với cái đôi mắt lấp lánh đó thì lời nói của cô ta chẳng có tí thuyết phục nào cả.
Hiện giờ chúng tôi đang ở một thị trấn lớn cách khá xa ngôi làng.
Có lẽ vì nơi này nằm gần hầm ngục, nơi ẩn giấu vô số kho báu đang ngủ say và còn là điểm giao thương của nhiều vùng đất khác nhau nên thị trấn này cực kỳ trù phú.
Chúng tôi chỉ mất một ngày để đến đây.
Mặc dù đó là một quãng đường khá dài nhưng đối với tôi và quỷ vương thì khoảng cách đó không đáng kể cho lắm.
“Đầu tiên, chúng ta sẽ vào trong và đăng ký làm mạo hiểm giả.”
“Ừm!”
Isvel bước vào trong với một tinh thần phấn chấn.
Hội mạo hiểm giả là một tòa nhà hai tầng được xây bằng gỗ, tầng dưới có một cái quầy để làm nơi nhận ủy thác, một phần của tầng dưới và toàn bộ tầng trên được dùng làm quán rượu.
Thì ra là vậy, ngoài nhận ủy thác thì mọi người còn có thể đến đây để gặp bạn bè hoặc thu thập tin tức.
“Có phải cái quầy kia không?”
“Hm? Đúng rồi, chúng ta sẽ đến đó.”
Isvel và tôi đến trước quầy nơi nhân viên tiếp tân đang đứng.
Tôi nhận ra ánh mắt của những mạo hiểm giả đang ngồi uống rượu ở xung quanh dường như chỉa thẳng vào chúng tôi, nhưng bởi vì không nghĩ ra được một lý do cụ thể nào nên tôi làm lơ đi.
Có phải là do ngoại hình của tôi giống như một thằng nông dân không nhỉ?
Quả thật đúng là như vậy, nhờ cơ thể linh hoạt của mình nên tôi mới có thể dễ dàng làm việc đồng áng…
“Xin chào! Liệu tôi có thể giúp gì cho hai người không?”
“V-vâng! Tôi muốn trở thành một mạo hiểm giả…”
“Cô là người mới phải không? Vậy thì tôi sẽ đi chuẩn bị giấy tờ, xin hãy đợi một chút nhé.”
Người vừa nói chuyện với Isvel bằng một thái độ vô cùng niềm nở là một nữ tiếp tân khoảng 20 tuổi.
Cách hành xử của nhân viên ở đây tạo nên một cảm giác rất đáng tin cậy.
“Quý ngài đằng kia thì sao ạ?”
“Tôi chỉ đơn thuần là người đi theo thôi, với lại tôi cũng đã đăng ký làm một mạo hiểm giả cách đây khá lâu rồi. Nhân tiện, về thủ tục đăng ký cho cô gái này――”
Tôi lấy ra một lá thư từ trong túi của mình và đưa cho nữ tiếp tân.
“Xin cô hãy đưa lá thư này cho chủ hội.”
“Vâng thưa ngài.”
Cô gái tiếp tân rút vào sau quầy và không nói thêm một lời nào nữa.
Sau một lúc, nữ tiếp tân quay lại với một tấm thẻ trong tay.
“Tất cả thủ tục đã hoàn tất. Đây sẽ là thẻ hội của cô.”
Nữ tiếp tân nhấn mạnh vào chữ ‘cô’ rồi đưa cho Isvel tấm thẻ hội, đây chính là bằng chứng cho việc cô ấy đã trở thành một mạo hiểm giả.
“Vâng!”
Isvel nhận lấy tấm thẻ rồi nhìn chăm chú vào nó bằng ánh mắt hạnh phúc.
Tôi liếc nhìn những thông tin được ghi trên tấm thẻ và thấy mọi thứ đã được dàn xếp ổn thỏa.
Isvel là một con quỷ, nhưng phần thông tin chủng tộc trên tấm thẻ của cô ấy ghi là con người.
Thêm vào đó, Isvel cũng đang dùng ma thuật thay đổi ngoại hình nên hiện giờ cô ấy trông giống như một con người.
Bây giờ Isvel chỉ cần đưa tấm thẻ ra nữa thì không ai nghi ngờ cô ấy là một con quỷ cả.
“Cô không thể nhận những ủy thác có độ khó quá cao, nhưng bởi vì chúng tôi đã hiểu hoàn cảnh của cô nên cô vẫn có thể đến đây để nhận ủy thác. Hy vọng chúng ta có thể làm việc lâu dài với nhau.”
“Vâng! Tôi sẽ cố gắng giải quyết thật nhiều ủy thác!”
“Thật hứa hẹn! Những ủy thác được dán trên tấm bảng nhiệm vụ ở đằng kia. Chúng tôi để những ủy thác có độ khó lên đến hạng A ở đó, nếu có thể thì mong cô hãy chọn những ủy thác có độ khó từ hạng B trở xuống.”
“Chúng tôi hiểu rồi. Đi thôi nào Vel.”
“Hể? À, ừ.”
Tôi dẫn Isvel đến trước bảng nhiệm vụ.
Có rất nhiều ủy thác được xếp từ dưới lên trên theo độ khó tăng dần từ hạng E đến hạng A.
Về cơ bản thì những mạo hiểm giả mới vào nghề sẽ được xếp hạng E và họ chỉ có thể nhận ủy thác hạng E.
Dường như chúng tôi được miễn khỏi hệ thống xếp hạng, nên chúng tôi có thể nhận bất kỳ ủy thác nào mình muốn.
Nhưng chúng tôi không có ý định chọn những ủy thác có hạng cao từ sớm.
Đầu tiên, chúng tôi cần phải chọn những ủy thác phù hợp với công việc của mình kể từ giờ trở đi, nhưng trước đó――
“Sao thế? Trông cô có vẻ như đang nghĩ ngợi gì đó.”
“Hể? À không… ta chỉ đang nghĩ về cái tên Vel mà ngươi gọi ta khi nãy…”
“Thế thì sao, gọi bằng cái tên đó không được à?”
“Ngươi nói vậy là có ý gì! Từ trước tới giờ chưa có ai gọi ta bằng cái tên đó cả!”
Khuôn mặt Isvel hơi đỏ lên một chút.
Có lẽ cô ta đang cảm thấy ngượng chăng?
“Cô nghĩ rằng tôi sẽ gọi tên thật của cô ở một nơi như thế này sao? Tên của cô khá nổi tiếng đấy, cô biết chứ? Mặc dù tôi biết cô sẽ không để lộ thân phận của mình, nhưng dùng tên thật cũng chẳng hay ho gì đâu, tốt hơn là cô nên dùng một cái tên khác đi.”
“Đúng, đúng là như vậy… nhưng ngươi phải nói trước với ta chứ. Đột nhiên bị gọi bằng cái tên đó… khiến cho ta cảm thấy hơi bất ngờ.”
“Ừm…”
Cho dù cô có đưa tay lên che mặt giống như một cô gái đến tuổi kết hôn thì tôi cũng sẽ không bị lừa đâu!
Trái tim của tôi không hề rung động đâu nhé! Chắc chắn là không!
Tôi lắc đầu để gạt đi những suy nghĩ đó ra khỏi tâm trí mình.
“Đ-được rồi. Từ giờ trở đi, tôi sẽ nói trước với cô mỗi khi làm một việc gì đó.”
“Ừ... nhớ đấy nhé.”
Nói xong, Isvel khẽ mỉm cười.
Mặc dù nụ cười đó vẫn còn hơi ngượng nghịu, nhưng ít ra chúng tôi đã có thể mỉm cười với nhau.
Đây quả thực là một chuyện tốt.
“Nhân tiện, để tránh rắc rối xảy ra thì cô cũng nên gọi tôi bằng biệt danh luôn đi. Chỉ là để đề phòng thôi.”
“Được. Ta nên gọi ngươi như thế nào đây?”
“Tên của tôi là Adel, nên… cứ gọi Al là được rồi.”
“Al phải không… được, ta hiểu rồi!”
Isvel khẽ thì thầm cái tên Al thêm vài lần nữa để làm quen với nó.
Trong lòng tôi bỗng xuất hiện một cảm giác vô cùng phức tạp, bộ dạng của Isvel đáng yêu đến mức khiến tôi gần như đã vô thức đưa tay ra xoa đầu cô ấy.
Không, xém chút nữa thì. Thật may là tôi đã kiềm chế lại được và giả vờ như mình chưa hề có ý nghĩ đó.
“…”
“…Sao thế?”
“Chỉ là… trông bộ dạng của ngươi giống như đang muốn xoa đầu ta ấy.”
“…”
Cô ta biết rồi sao.
“Nhưng ngươi phải biết là, ta sẽ không để ngươi chạm vào đầu mình dễ dàng như thế đâu! Bởi vì xoa đầu là một hành động cực kỳ đặc biệt đối với loài quỷ! Đối với ngươi thì vẫn còn quá sớm nếu muốn chạm vào đầu ta!”
“À, ừm.”
Isvel nhìn tôi bằng một vẻ mặt đắc thắng.
Xấu hổ thật đấy, mặc dù tôi cảm thấy hơi tiếc.
Cô ta để tôi chạm vào cơ thể nhưng lại không cho xoa đầu sao?
Loài quỷ đúng là những sinh vật bí ẩn mà.
Và đừng có nói từ ‘loài quỷ’ bằng giọng to như thế chứ.
“Nếu ngươi muốn xoa đầu ta thì mối quan hệ giữa hai chúng ta phải tiến thêm một bước nữa――”
“Này cô em.”
“Gì thế! Ngươi không thấy là ta đang nói chuyện với hắn sao!?”
Người vừa ngắt lời bài thuyết giáo của Isvel là một tên trong nhóm ba gã đàn ông đội mũ trùm đầu.
Cả ba tên đều có hình xăm con hổ trên mặt.
Tôi tự hỏi liệu đây có phải là phong cách thời trang mới hay không?