Sáng hôm sau.
Cơ thể mệt mỏi rã rời, nhưng tôi đã gắng gượng cưỡng lại cơn buồn ngủ dậy và đi ăn sáng. Dù có tâng bốc đến đâu đi chăng nữa, thì bữa sáng này của nhà trọ cũng không thể gọi là ngon miệng, nhưng chúng ít ra vẫn còn nóng và tôi đang đói, nên cũng tạm được.
Novem nhẹ nhõm khi thấy tôi hồi phục.
「Lyle-sama trông rất xanh xao ngày hôm qua, nhưng hôm nay có vẻ ngài đã khá hơn. Nhìn nước da của ngài đã ổn hơn rất nhiều rồi.」
Sau khi tôi dậy, Novem đã giúp tôi việc vệ sinh cá nhân. Từ việc rửa mặt, đánh răng, đến việc chải tóc cho tôi. Tôi đã bị Basil la hét suốt thời gian đó, nhưng phần lớn ông ấy nhắc tôi không được dựa dẫm quá nhiều vào Novem.
Vì lý do nào đó, ông ấy tỏ vẻ rất quan tâm tới Novem. Và không chỉ Basil.
—Basil, Crassel, Sleigh và Max; 4 người đó đều thể hiện sự quan tâm của mình đến Novem một cách khác thường.
Còn những người sau, bắt đầu từ Fredericks đều coi nhà Novem như một thuộc hạ của nhà Walt, nên họ cũng không phản nàn gì khi thấy Novem chăm sóc tôi như vậy cả.
「Có vẻ như sự mệt mỏi vẫn chưa tan đi hẳn, nhưng anh nghĩ mình tốt hơn hôm qua rồi. Quan trọng hơn, em đã nói về việc mua sắm khi chúng ta rời thị trấn ngày hôm nay phải không?」
「Đúng vậy, em muốn mua những đồ dùng cần thiết trước.」
Những thứ dành cho một chuyến hành trình dài, Zel đã chuẩn bị cho tôi rồi. Nhưng điều đó không có nghĩa là tôi đã đủ tất cả mọi thứ. Ngược lại, Novem đã chuẩn bị đầy đủ tất cả.
Chủ yếu những thứ cần mua là dành cho tôi.
「Hãy mua những thứ có thể mua được ở đây trước đã. Ngài cần có một thanh vũ khí càng sớm càng tốt.」
Novem nhìn vào bên hông tôi. Giờ đây tôi không còn trang bị gì cả. Thanh kiếm của tôi đã bị Celes phá huỷ. Có vẻ Novem đã nghe nó từ đâu đó. Khi cô ấy đề cập đến điều đó, mặt cô có hơi chút buồn.
(Đúng là như vậy, mọi thứ sẽ rất khó khăn nếu không có một vũ khi nào trong tay.)
Nghĩ về nó, thứ mà tôi nghĩ đến đầu tiên khi nghĩ về vũ khí là một thanh kiếm.
「Họ có bán đoản kiếm ở đây không?」
Novem làm vẻ mặt hơi gượng gạo.
「Có thể, nếu ngài không để ý quá đến chất lượng. Nhưng em không đủ kinh nghiệm để có thể nhìn ra được một thanh kiếm có tốt hay không. Orlan có vẻ sẽ là một nơi tốt hơn nếu nói về vũ khí chất lượng tốt trong khu vực này.」
Không thể đòi hỏi cô ấy về việc hiểu biết được nhiều loại vũ khí. Cô ấy là một pháp sư.
Trong những quý tộc, những pháp sư – cần có một sự can đảm to lớn để có thể tự xưng như vậy. Nếu một người là quý tộc thì thường họ có thể sử dụng được ma pháp. Nhưng mà có rất ít người có thể sử dụng ma pháp ở mức độ mà có thể vỗ ngực tự hào rằng mình là một pháp sư.
Trong số ít đó, Novem đặc biệt sở trường về ma pháp phục hồi, nhưng cô ấy cũng có thể dùng các ma pháp khác một cách thành thục. Cô ấy thực sự là một pháp sư xuất sắc.
「Novem có cây trượng, cho nên sẽ không có vấn đề gì cả. Còn anh chỉ là một thằng vô dụng.」
「Không, Lyle-sama cũng rất đáng tin cậy mà.」
「Thật thế sao? Không phải Novem có Ma cụ mới tuyệt sao?」
Tôi nhìn vào cây trượng bên hông Novem. Cây trượng vốn là bảo vật gia truyền của Nhà Forxuz, nhưng lại nhìn hết sức giản dị. Mặc dù được làm từ những vật liệu quý hiếm, nhưng nó lại chỉ giống một cây trượng bạc đơn giản.
Tuy nhiên, đó là một cây trượng có thể sử dụng nhiều Thuật. Vậy nên giá trị của nó là không hề thấp chút nào.
「Em vẫn còn nhiều thứ phải cái thiện. Ma pháp của em cũng không thể sánh được với tài năng của ngài. Suy cho cùng, Lyle-sama luôn tuyệt vời trong mọi việc.」
「...Anh không có cảm giác rằng mình đang được khen.」
Ngũ đại Nguyên tố, Nhị Thánh pháp. Khởi nguồn của ma pháp.
Có năm loại Nguyên tố chính là 『Hoả』, 『Thuỷ』, 『Thổ』, 『Phong』, 『Lôi』, cũng với hai loại Thánh pháp là 『Quang』 và 『Ám』. Mỗi người đều có loại nguyên tố sở trường, nhưng về cơ bản thì tất cả đều có thể sử dụng được cả 5 loại ma pháp. Sự chênh lệch duy nhất ở đây chính là khả năng xử lý và điều khiển ma pháp.
Novem có thể sử dụng bất kỳ nguyên tố một cách thành thạo. Một người như vậy khen ngợi tôi, thì tôi cũng không thể nhận nổi lời khen đó.
「Thật tốt bụng…người con gái như vậy. Thế nhưng tên mắt cá chết này lại…」
Tôi có thể nghe thấy giọng của Basil. Từ khi ông ấy biết Novem là một thành viên của Nhà Forxuz mà chúng tôi mắc nợ, ông luôn đưa ra những lời có cánh dành cho Novem. Ông ấy nói những điều như Novem còn quan trọng hơn tôi…ông ấy có thật sự là ông cố của tôi không vậy.
Theo những câu chuyện của những gia chủ ở những thế hệ đầu tiên, Nhà Walt dường như đã mắc nợ Nhà Forxuz rất nhiều. Nhưng thời gian trôi qua, Nhà Forxuz trở thành chư hầu của Nhà Walt. Các gia chủ từ đời Max trở về trước không thể chấp nhận được điều này.
Nhà Forxuz đã đặc biệt hỗ trợ Crassel và Max một cách nhiệt tình, cho nên hai người cứ lải nhải rằng tôi phải ân cần với Novem. Crassel đã cảnh báo về cách tôi cư xử với cô ấy.
『...Lyle, con nên để ý xung quanh hơn một chút, nên nói như thế nào nhỉ…con nên quan tâm đến Novem hơn chăng? Từ những gì mà ta thấy được, con đang là một kẻ vô dụng. Và không hề đáng tin cậy chút nào.』
Nhưng theo họ nói, Nhà Walt đã mắc một món nợ rất lớn đối với Nhà Forxuz qua nhiều thế hệ, thế có nghĩa là không chỉ tôi đang dựa dẫm vào họ sao? Tôi không thể nói chuyện với các gia chủ trước mặt Novem, nên chỉ đành phớt lờ họ trong khi tiếp tục nói chuyện với Novem.
「Đi qua Remlraudt để tới Orlan sao, hừm…Haizz, liệu chúng ta có cần thiết phải tìm một chiếc xe để đi nhờ không? Chẳng phải tốt hơn nếu chỉ có hai chúng ta sao? Chắc chắn nó sẽ nhanh hơn nhiều. Mua một con ngựa để cưỡi chẳng hạn.」
Và rồi, Fiennes–
『Aizzz…Lyle, con có ý thức chút nào về tiền bạc không vậy? Một con ngựa hơi bị đắt lắm đó. Chưa kể chi phí để có thể chăm sóc chúng. Ngoài ra, con có biết cách để chăm sóc một con ngựa không đấy?』
Max nói một cách hằn học.
『Nó thật sự không giỏi quản lý tiền bạc chút nào, nhỉ? Ta bắt đầu cảm thấy việc nó bị trục xuất là đáng đấy.』
Novem cũng không đồng tình với tôi.
「Cũng có thể, nhưng tốt hơn thì chúng ta nên đi theo một đoàn xe thương nhân. Chúng ta chỉ vừa mới bắt đầu cuộc hành trình và chỉ có hai người, cho nên dễ trở thành mục tiêu của những tên cướp và quái vật. Với cả, ngân sách của chúng ta, mua một con ngựa có hơi…xin lỗi ngài.」
「Ể, à…vậy sao?」
Có vẻ như tôi đã quá nông cạn rồi. Basil cũng trách móc tôi.
『Sao mi có thể không biết một điều cơ bản như thế hả!? Này, chẳng phải tên nhóc này được nuông chiều quá hay sao? Một người đàn ông nhà Walt là phải thật hoang dã!』
…Thực sự rất ồn ào ngay từ buổi sáng rồi.
Sau khi dùng xong bữa sáng, tôi cũng Novem đi sắm sửa đồ dùng. Nhưng ngay cả khi như vậy, những gia chủ kia vẫn cố gắng vạch lá tìm sâu ở phía tôi.
.
Vài ngày sau, chúng tôi tới thành phố.
Thành phố nằm cạnh rìa lãnh thổ Nhà Walt, cũng là một điểm trung chuyển giữa Nhà Walt và các lãnh thổ khác. Bởi vậy, một pháo đài được xây dựng lên ở đây như một cứ điểm phòng thủ. Chúng tôi đã đến được thành phố vào buổi tối và người thương nhân đã cảm ơn chúng tôi vì những sự giúp đỡ của chúng tôi dành cho họ ở ngôi làng mà cả bọn đã dừng lại để tạm nghỉ ngơi. Đặc biệt là Novem, người đã xử lý mọi việc một cách khéo léo.
Về phần tôi, tôi chỉ hơi…đúng hơn là tôi chỉ đứng xem thôi.
「Cảm ơn rất nhiều vì sự giúp đỡ! Dù không gặp bất kỳ quái vật nào, nhưng hãy coi đây như là món tiền thưởng dành cho những công sức của hai người.」
Nói rồi người thương nhân đưa ra một đồng bạc lớn. Tôi đã nhận nó.
「Cảm ơn rất nhiều.」
Tôi là người nhận, nhưng Novem lại là người trả lời. Cô ấy đáp lại một cách lịch sự trong khi tôi vẫn còn đang bối rối.
「Chàng trai trẻ, cậu tìm được một cô bạn gái tốt đấy. Tôi thực sự ghen tị đó.」
Khi người thương nhân nhìn về phía Novem và nhận xét, tôi chỉ biết trả lời một cách mơ màng.
「Ph, phải…」
Và rồi Max, người đã trở nên khó ở trong vài ngày qua, lớn tiếng.
『Hãy nói điều gì khiến cô bé quý con hơn đi! Ít nhất kiểu, ‘cô ấy quá tốt đối với một người như tôi’...Con thật sự là một tên ngốc hết thuốc chữa rồi!』
Nhưng sau đó, Fredricks lại xuýt xoa,
『Cha đã phải trải qua quãng thời gian khó khăn vì mẹ, nên cha chỉ có thể nói với mẹ những câu như vậy phải không? Đáng buồn…』
Mấy người này bị làm sao vậy? Hay đúng hơn là, mấy người này có thực sự là những tổ tiên đáng kính của tôi không đấy?
Họ nên cư xử đứng đắn hơn, đúng không?
Có một phần bên trong tôi không dám nhận rằng những người này là tổ tiên của tôi. Họ chỉ là những cục nợ khác hoàn toàn với những gì tôi đã từng được nghe kể. Ở đằng trước, người đánh xe nói,
「Nhắc mới nhớ, hai người định đến Orlan, phải không?」
Tôi gật đầu đáp lại. Rồi Novem hỏi,
「Ở Orlan có gì sao?」
Người đánh xe biểu lộ vẻ mặt hơi lúng túng và nói,
「Không, chỉ là tôi nghe rằng hai người sẽ đến Orlan, cho nên tôi cũng phải cảnh báo trước. Ở đó dù có mạo hiểm giả, nhưng những tên lính đánh thuê mới là kẻ thống trị; cho nên sẽ khó khăn cho những nhóm mạo hiểm giả ở đó lắm đấy. Với cả, nó khá gần biên giới. Tôi cũng đã từng nghe về việc những mạo hiểm giả bị dồn đến đường cùng nên phải đổi nghề rồi.」
Anh ta biết rằng chúng tôi muốn trở thành một mạo hiểm giả. Một khu vực dành cho các mạo hiểm giả hoạt động, nhưng cũng đi kèm đầy hiểm nguy. Anh ta còn nói thêm cho chúng tôi biết vài thứ nữa.
「Bên cạnh Vương đô Centralle, có một lãnh thổ đang trên đà phát triển, hình như tên là Dalien thì phải. Đó là một nơi lý tưởng dành cho những mạo hiểm gia tay mơ mới vào nghề. Nghe có vẻ hơi thô lỗ, nhưng tôi nghĩ cậu nên đến đó trước khi trở thành một mạo hiểm giả. Tôi nghe phong thanh rằng ở đó gần đây có một băng cướp đang hoành hành, nhưng bản thân nơi đó cũng có trật tự và lãnh chúa vẫn làm tốt nhiệm vụ của mình. Có thể nói thành phố này rất phù hợp dành cho những mạo hiểm giả.」
Tôi đánh mắt về phía Novem. Sau đó, Novem nhìn vào tôi, nói với vẻ mặt hơi bồn chồn.
「Tôi hiểu rồi. Nói như thế thì chúng ta nên đến Dalien trước.」
Nếu Novem đã nói như vậy thì chắc là được rồi. Tôi gật đầu đồng ý. Một giọng nói khó chịu vang lên. Là Basil.
「Mi chỉ biết phụ thuộc vào người khác thôi à!? Quyết đoán lên, thằng nhóc ngu ngốc!」
Người đánh xe nói thêm cho chúng tôi vài thứ nữa.
「Vậy thì hai người tốt nhất nên đi qua Remlraudt trước. Dù sao thì cũng không còn chuyến xe nào đi qua lãnh địa Weihs của Nhà Walt nữa rồi. Việc tìm được một chỗ trống để tới đó thật khó khăn quá mà.」
Tôi không hiểu tại sao lại như vậy cho lắm, nhưng đi qua theo hướng Remlraudt sao? Có vẻ sẽ ổn thôi nếu chúng tôi đi theo đường đó.
「C…Cảm ơn rất nhiều vì đã cho chúng tôi biết.」
Khi tôi nói lời cảm ơn, người đánh xe hơi gật nhẹ đầu cười.
「Cố lên. Chúc hai người may mắn.」
Chúng tôi theo đoàn xe đi qua Remlraudt cho đến tối, và khi chúng tôi tới nơi, thành phố đang rất tấp nập rồi. Và giờ thì chúng tôi đang đi loanh quanh tìm một nhà trọ ở Remlraudt. Thành phố hoàn toàn khác biệt với những gì tôi đã thấy được từ trước tới nay, với một quy mô cực kỳ rộng lớn với những toà nhà rực rỡ lấp lánh. Trong lúc đó, tôi nhìn thấy một tượng đài bằng đá dựng lên ở giữa quảng trường. Tôi tiến về phía đó và thấy một cái tên được khắc trên đó. Tôi chạm vào bức tượng đài và đọc cái tên đã được khắc ở vị trí trên cùng.
「Kỳ tích Remlraudt? Người hùng của Bahnseim…Sleigh Walt? CLGT?」
Giọng của Sleigh vang lên. Max đã giải thích cho cha của mình.
『Nhìn kìa, chẳng phải cha đã hy sinh trong một trận chiến oanh liệt như thế sao? Cha được coi là vị tướng dũng mãnh nhất vì đã có thể chiến đấu được như vậy đấy. Sleigh Walt, người mang đến ‘kỳ tích’ cho Bahnseim, như vậy đấy.』
Tôi nghĩ ông ấy sẽ rất sảng khoái khi biết điều đó, nhưng thay vào đó, tôi lại nghe thấy một giọng nói khó chịu.
『Ểểểể….đối xử kiểu đó ấy hả? Ta chắc chắn sẽ khiếu nại về điều này. Với cảm dù mọi người gọi đó là một kỳ tích, nhưng…Bahnseim đã hoàn toàn sai lầm. Chà, dù sao thì kẻ thắng mới là người viết nên lịch sử mà, đúng không?』
Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng ông ấy lại không thích được đối xử như thế này. Có lẽ vì là đằng sau vẫn còn những chuyện chưa bao giờ được tiết lộ. Nhưng giờ thì tôi đang nghĩ rằng…việc có thể nói chuyện với những người từ thời xa xưa như thế này đã là điều bất thường lắm rồi. Tôi rời khỏi chỗ tượng đài và Novem đến chỗ tôi.
「Lyle-sama sau này chắc chắn sẽ còn trở thành một người tuyệt vời hơn cả Sleigh-sama. Xin ngài hãy giữ vững niềm tin vào bản thân.」
Có lẽ cô ấy đang nghĩ rằng tôi đang cần lời an ủi. Tôi cũng không biết nên nói sao, nhưng khi nghe đến việc Novem coi Sleigh là một người tuyệt vời–
『Chà chà~, được ca ngợi cũng không hẳn là một điều tệ cho lắm nhỉ.』
–Ông ấy vẫn tỏ ra khiêm tốn. Người này có phải là Sleigh Walt thật không vậy? Tôi bắt đầu cảm thấy nghi ngờ về điều đó rồi đấy. Ông ấy quá khác biệt so với tưởng tượng của tôi. Hình ảnh một vị tướng dũng mãnh xông pha qua chiến trường trong trí tưởng tượng của tôi bắt đầu sụp đổ rồi.
Novem theo sau tôi khi cả hai rời khỏi tượng đài, cứ như thế mà đến khu vực có nhiều nhà trọ, theo như người đánh xe đã nói từ trước.
「Lyle-sama, có vẻ chỗ này vẫn còn phòng trống.」
Novem chỉ vào tấm ván bảng hiệu của nhà trọ. Đúng như một nơi dành cho những kẻ lai vãng tứ phương, đã có nhiều nhà trọ đã phải dán bảng thông báo ‘Hết phòng’.
「Vậy thì ở lại đây đi…Anh không mong có một bồn tắm nữa, nhưng ở đây có vòi sen không vậy?」
Novem tỏ vẻ hơi tội lỗi khi đọc tấm bảng.
「Xin lỗi ngài. Ở đây cũng chỉ dùng nước nóng thôi ạ.」
「Hể, vậy sao?」
Tiếng la của Basil vang lớn từ viên Đá quý.
『Tên này quá trớn rồi đấy! Ở thời của ta, mi nghĩ sẽ có thứ dễ dàng như này sao!』
Giọng nói hằn học của Crassel vang lên,
『Hay là cha chỉ đang ghen tị mà thôi…?』
Fiennes hẵng giọng khi cố giải thích cho cả hai. Có vẻ tuỳ từng thời mà sự tiện lợi cũng sẽ thay đổi theo.
『Ở thời đại của ta, những nhà trọ như thế đã tăng lên đáng kể. Ngoài ra cũng có những Ma cụ tiện lợi xuất hiện rồi. Ví dụ như một chiếc bồn tắm sử dụng đá năng lượng làm nguồn nhiệt để đun sôi nước.』
Ông nội Brod của tôi cũng đồng tình.
『Nó khá là đắt đỏ vào thời của ta, nhưng số nhà trọ cung cấp dịch vụ này cũng đã tăng rất nhiều vào lúc đó rồi. Mặc dù từ cách Novem biểu đạt, không nghi ngờ gì nữa, chúng vẫn đắt.』
Basil xuýt xoa.
『Hou, tuyệt đấy nhỉ. Thời này đúng là tốt hơn trước thật. Vào thời của ta thì điều đó không hề dễ dàng chút nào.』
Fiennes cười trong khi nói,
『Chà, đúng là mọi thứ đã trở nên tiện lợi hơn rất nhiều, nhưng có những thứ vẫn không thay đổi chút nào. Chiến tranh chẳng hạn.』
Trong khi tôi nghe mọi người nói chuyện với nhau bên trong viên Đá quý, Novem nhìn tôi tỏ vẻ lo âu. Em ấy hơi nghiêng đầu và nhìn thẳng vào tôi. Nó khiến tôi trở nên hơi giật mình và tim trở nên đập nhanh hơn.
「Lyle-sama?」
「K…Không có gì đâu. Vào nhanh lên. Chúng ta sẽ gặp rắc rối nếu hết phòng mất.」
「Vâng.」
Novem vẫn trưng ra nụ cười đó. Nó chỉ càng làm tôi cảm thấy rằng mình chỉ là gánh nặng của cô ấy mà thôi.
.
Trong viên Đá quý, mọi người đang có một cuộc họp khẩn.
Những gia chủ tiền nhiệm đã kéo tôi vào trong viên Đá quý trong khi tôi còn đang mơ mơ mảng màng, giờ đang ngồi quanh chiếc bàn tròn với trong khi còn đang trầm ngâm. Căn phòng này cũng chỉ là một sản phẩm của viên Đá quý bắt nguồn từ trí tưởng tượng của tôi mà ra. Ở ngoài thì tôi đang ngủ, nhưng ý thức của tôi thì bị lôi vào viên Đá quý và cảnh này hiện ra…
Và rồi, Basil Walt mở miệng trong bầu không khí nặng nề này.
『Ta đã suy nghĩ rất lâu rồi, và rồi ta nghĩ được vài thứ có thể sẽ liên quan đến Celes–』
Crassel ngắt lời Basil, có vẻ như ông ấy đang muốn nói chuyện gì đó khác.
『À, trước hết, chúng ta có nên đặt ra một số quy tắc khi nói chuyện không? Mọi người ở đây đều chung huyết thống, đều là cha và con của nhau cả, vậy nên cũng khá là khó xử khi cứ gọi tên nhau như vậy. Cứ thế này thì Mana của Lyle sẽ khô cạn vì chúng ta mất.』
「Vậy là việc nói chuyện thôi cũng làm hao mana sao…Thảo nào mình cứ cảm thấy có gì đó khang khác.」
Tôi hiểu được những gì mà Crassel nói. Đúng là dạo gần đây tôi cảm thấy cực kỳ mệt mỏi vì sự hỗn loạn ở bên trong viên đá. Cái sự ồn ảo của họ chỉ làm mana của tôi hao ngày càng nhanh mà thôi. Họ thực sự là những kẻ rắc rối. Ông đã la hét tức giận với những người kia, nhưng điều đó cũng chỉ làm lãng phí mana của tôi thêm mà thôi. Giờ đây, cho dù tôi chưa có một Thuật nào, tôi vẫn phải tiêu hao mana thường xuyên…thật phiền phức.
『Các người ồn ào quá đấy! Mấy người định làm gì nếu cháu trai tôi ngất xỉu giữa đường hả!?』
Tất cả các gia chủ đều đã khắc Thuật của mình lên viên Đá quý này, nhưng mà điều đó không có nghĩa là linh hồn của họ đã ở lại nơi đó. Thay vào đó, nên nói rằng họ đã để lại một phần ý thức của mình vào trong viên Đá quý thông qua Thuật mà họ đã để lại.
Và rồi, những vị gia chủ đó hiện lên trong bộ dạng ở thời hoàng kim của họ, hoặc gần như vậy. Một vài thắc mắc đã được giải đáp, nhưng…
Sleigh vỗ tay vài lần trong căn phòng náo nhiệt này, và rồi nhìn về phía con trai Max của ông.
『Thôi nào, làm ơn mấy người đừng nói nữa. Mana của Lyle bị tiêu hao quá nhiều rồi. Cứ thế này thì nó sẽ bị mấy ông vắt kiệt mất.』
Đúng là như vậy, nhưng tôi vẫn không thể chấp nhận được điều này. Mana của tôi cũng không thể coi là ít được, thế mà họ vẫn cứ coi tôi là một thằng nhóc yếu ớt sao? Sleigh chống tay lên cằm và nói tiếp.
『Giờ thì cần một người điều hành trước đã. Thế sẽ dễ dàng hơn. Max, con làm đi.』
Sleigh đề ra trò này nhưng lại lôi Max ra chịu trận. Và rồi, năm người kia đã ngay lập tức đồng ý. Có vẻ họ không muốn trở thành kẻ rước phải vai trò rắc rối này.
『Không phải ta là được.』
『Ngươi là người hợp nhất rồi.』
『...Không phản đối.』
『Thế cũng được.』
『Người nào việc nấy.』
Max đưa tay lên đẩy gọng kính, tức giận đến mức run người. Nhưng ông ấy cũng chỉ có thể đành lòng cam chịu mà thôi.
『...Tất cả mấy người, chỉ biết đùn đẩy việc cho tôi mà thôi. Chà, dù sao thì cũng cần có người làm việc này.』
Ông nhún vai trong khi nhận lấy gánh nặng này một cách bất đắc dĩ, và rồi đưa ra một đề xuất khác.
『Đặt mấy cái quy tắc sang một bên…Nói thật, việc gọi bằng tên mỗi người khá là khó xử, và cũng khó khăn nữa. Sao chúng ta không gọi mỗi người bằng thứ tự thế hệ?』
Sleigh – Đệ Tam ngay lập tức chấp nhận ý kiến này. Có lẽ là vì ông quá vô tư đến nỗi không quan tâm cách mọi người gọi ông như nào.
『Thế cũng được. Nghe sẽ dễ dàng hơn nếu mọi người gọi như thế. Ta cũng không phiền đâu.』
Fiennes – Đệ Lục, chắp hai tay lại và gật đầu
『Cho dù nhìn chúng ta có trẻ đến đâu đi chăng nữa, chúng ta cũng đã từng là gia chủ của Nhà Walt. Gọi như thế sẽ dễ dàng hơn.』
Basil – Đệ Nhất thì vẫn như thường lệ. Ông ấy không quan tâm mấy cái đó cho lắm.
『Gì cũng được, ta không quan tâm, nhanh lên. Đừng quên là ta vẫn có thứ phải nói.』
Crassel – Đệ Nhị liếc trong một khoảng khắc,
『Ta thì nghĩ chúng ta gọi tên sẽ ổn áp hơn. Mà, nếu việc gọi như vậy khiến mọi việc dễ dàng hơn thì ta cũng không phản đối.』
Brod – Đệ Thất gật đầu. Có vẻ như ông đồng ý vì thấy rằng điều đó tốt cho tôi.
『Thế sẽ tốt hơn cho Lyle. Ta cũng đồng ý cách gọi này.』
Fredericks im lặng – Đệ Ngũ kê tay chống cằm.
『...Sao cũng được.』
Cuối cùng, Max – Đệ Ngũ đã đưa ra quyết định cuối cùng.
『Vậy từ giờ, mọi người sẽ gọi nhau qua thế hệ của mình. Với cả, hãy cân nhắc đến lượng mana ít ỏi của Lyle và nói ít nhất có thể.』
Tôi có cảm giác rằng mình bị chê bai vì ốm như này và thì thầm trong khi cúi mặt xuống.
「Con không nghĩ mình có ít mana đâu. Nếu viên Đá quý và Thuật không làm tiêu hao nhiều mana của con như thế…」
Dù vậy, Đệ Tứ đã cười và cắt ngang lời bào chữa của tôi.
『Cho dù không có mấy cái đó, lượng mana của con thật sự rất ít ỏi. Dù sao, nếu nói về giới hạn mana, thì Lyle là người ít nhất trong số ở đây. Đặc biệt là khi mọi người đều đang ở độ tuổi sung sức nhất.』
Nghe như vậy, niềm tự hào của tôi về lượng mana của mình đã bị đánh tan một cách không thương tiếc. Đệ Thất ngăn cản ánh mắt của mọi người trong khi cố nói đỡ cho tôi.
『L…Lyle vẫn còn đang tuổi phát triển… nên nó sẽ có một đợt “Tăng Trưởng”, lúc đó chắc chắn lượng mana của nó sẽ tăng lên.』
‘Chắc là thế’, Đệ Thất khẳng định quan điểm của ông một cách rõ ràng. Chỉ là tôi mong ông thể hiện chúng một cách quyết liệt hơn.
「Nhưng dù có luyện tập đi chăng nữa, thì giới hạn mana cũng không thể tăng nhiều như thế được. Cho dù con có ‘Tăng Trưởng’ đi nữa, thì lượng mana cũng chỉ tăng thêm một ít–」
Khi tôi nói với Đệ Thất rằng mình không thể nào như thế được, Basil…Đệ Nhất bật dậy khỏi ghế.
『Các người im mẹ hết đi! Để ta nói!』
Và rồi, Đệ Tứ chỉnh lại cặp kính của mình.
『Ta vẫn còn rất nhiều thứ cần phải nói đến. Nhưng ông cứ tiếp tục đi. Đừng ồn áo quá là được.』
Sau khi để lại sân khấu cho Đệ Nhất, tất cả mọi người chăm chú nhìn vào ông. Đệ Nhất chắp hai tay lại, và ngồi bụp xuống, đăm đăm nhìn về một phía nào đó. Sau một lúc, ông mở to hai mắt ra–
『Lyle, ta sẽ hỏi lại một lần nữa.』
『V…Vâng.』
Biểu cảm nghiêm trọng của Đệ Nhất khiến tôi thở mạnh, và tôi gật đầu. Tất cả gia chủ đều có aura độc nhất của riêng mình, nhưng đối với tôi, hơi thở hoang dã của Đệ Nhất vẫn khiến tôi phải rùng mình.
『Cô em gái của mi có bầu không khí khiến mọi người cảm thấy nó là một người hoàn hảo và kể tử lúc đó thì nó đã trở thành trung tâm của mọi thứ, phải không? Liệu nó có khiến mọi người cảm thấy mê muội bất chấp tuổi tác không? Một bầu không khí quyến rũ đến lạ kỳ? 』
Tôi nghĩ lại và chậm rãi gật đầu. Cô em Celes của tôi không thể nói là dễ thương được, mà nó giống một người quyến rũ hơn, mặc dù vẫn còn nhỏ. Lần đầu nó được đề nghị đính hôn là khi nó còn chưa được 10 tuổi. Hơn thế nữa, rất nhiều con trai của những quý tộc và hiệp sĩ ở khắp nơi đã yêu cầu lập một hôn ước với Celes. Cha mẹ của tôi đã từ chối tất cả, nhưng số lượng thì vẫn không ngơi giảm. Đến nỗi mà tôi không thể đếm được có bao nhiêu người muốn cầu hôn nó rồi. Từ lúc đó, chỉ cần Celes có một ý thích bất chợt, tất cả xung quanh sẽ làm mọi thứ theo ý nó…
『Không còn nghi ngờ gì nữa!』
Nắm đấm của Đệ Nhất đập mạnh xuống bàn, và ông nói với một sự chắc chắn tuyệt đối,
『Đứa em gái của mi…Celes là 【Đứa con của Ác thần】!!』
Sau khi đề cập đến 【Đứa con của Ác thần】, Đệ Nhất đập bàn một lần nữa và đứng lên một cách oai nghiêm và hùng vĩ. Thấy vậy, những người kia ném cho ông một cái nhìn khinh bỉ và ghê tởm. Mọi người bắt đầu đứng dậy, và Đệ Ngũ là người mở miệng đầu tiên.
『...Thế này là đủ rồi, ok? Ta sủi trước đây.』
Vừa nói, Đệ Ngũ vừa đi về hướng cánh cửa đằng sau chiếc ghế, một cánh cửa kì lạ. Đệ Tứ ngoái nhìn lại hướng mà Đệ Ngũ vừa rút đi.
『Hôm nay tạm thời chúng ta nói đến đây thôi. Haizz, thật tốn thời gian.』
Đệ Nhất ngạc nhiên, rồi trở nên bối rối khi thấy phản ứng của mọi người.
『N…Này.』
Đệ Nhị cũng đứng dậy và trở về phòng của mình.
『Đúng như những gì ta đã đoán, ông chỉ toàn nói những điều vô nghĩa. Đó chỉ là truyện cổ tích mà thôi.』
Đệ Lục cười một cách gượng gạo khi đứng lên, và ông đưa tay phải của mình về phía tôi.
『Lyle, chắc chắn con còn có rất nhiều điều muốn hỏi, nhưng hôm nay thế thôi. Con có thể đánh một giấc thật say được rồi. Ngày mai sẽ bận rộn lắm đấy.』
Đệ Thất đặt tay lên vai tôi.
『Xin lỗi con, nhưng lượng mana của con sẽ sớm tăng lên thôi. Tiếc là Đệ Nhất đã quá khích như thằng dở hơi.』
Không chỉ Đệ Thất dội cho Đệ Nhất một gáo nước lạnh. Cả Đệ Tứ cũng vậy.
『Nghỉ được rồi.』
Và Đệ Tam nhìn Đệ Nhất,
『Chà, sẽ khá rắc rối nếu 【Đứa con của Ác thần】được đề cập tới một cách đột ngột như thế này. Nhưng mà Celes đúng là có gì đó đáng ngờ thật.』
Sau khi tất cả mọi người trở về phòng của mình, chỉ còn tôi và Đệ Nhất ở lại. Ông không thể nuốt nổi điều này và tức giận hét lên. Tôi hiểu được cảm giác đó, nhưng nó sẽ tốn mana của tôi lắm nên xin đừng làm vậy.
『... ĐỜ MỜ LŨ CHÚNG BÂY!!! Nghe một lần không được à!!!』
Tôi quen đến chán ngấy bầu không khí này rồi. Đứa con của Ác thần – một tồn tại được sinh ra từ những gì tăm tối nhất của Ác thần, kẻ địch của Nữ thần, vốn chỉ xuất hiện trong cổ tích. Tôi khá là bất ngờ khi Đệ Nhất lại đề cập tới thứ đó với vẻ mặt nghiêm túc đến vậy.
「C…Con còn phải dậy sớm ngày mai.」
Vừa nói, tôi dần dần biến mất khỏi căn phòng để quay trở lại cơ thể. Tôi có thể nghe thấy giọng của Đệ Nhất ở đằng cuối.
『CẢ MI NỮA HẢ!!! Không nghe ta nói nổi một chút hay sao!!』