Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sau khi đạt cao trào, Dylan không vội rút ra mà nhẹ nhàng tháo miếng vải che mắt Chu Thụy. Miếng vải đã thấm ướt vì nước mắt, anh đau lòng không thôi, cúi người hôn khắp gương mặt trắng bệch của cậu, lau sạch những giọt lệ còn đọng lại ở đuôi mắt.
Chu Thụy đã lâm vào hôn mê, toàn thân mềm nhũn, nằm yên không nhúc nhích, đôi môi khẽ hé bị người chen vào, nhẹ nhàng liếm láp khoang miệng bên trong.
Hôn xong, Dylan vuốt ve bụng Chu Thụy, nơi này vừa rồi bị anh dùng móng tay rạch ra một ký hiệu kỳ quái, thế nhưng bấy giờ đã hoàn toàn biến mất mà không để lại chút dấu vết nào. Ngay cả số tinh dịch mà lúc Chu Thụy đạt cao trào bắn ra trên bụng cũng không thấy đâu.
Cảm nhận cơ bụng phập phồng theo nhịp thở đều đều của người nằm dưới, Dylan yên tâm buông tay.
Lúc này anh mới chậm rãi rút dương vt của mình ra khỏi hậu huyệt Chu Thụy. Không có tiếng nước vang lên, cũng không cảm giác được có thứ chất lỏng nào chảy ra. Dylan nhẹ nhàng nâng hai chân cậu lên, tách cánh mông đầy đặn ra kiểm tra.
Lỗ nhỏ đỏ hồng vẫn chưa thể khép lại sau cuộc tình ái, cửa động khẽ mấp máy, thế nhưng lại chẳng hề có thứ gì chảy ra, hậu huyệt sạch sẽ đến kỳ lạ, ngoài trừ gel bôi trơn khiến cửa huyệt hơi bóng lên thì không còn gì khác.
Có vẻ như tinh dịch của anh đã bị ký hiệu kia hút sạch, anh vươn ngón tay, nhẹ nhàng ấn ấn miệng huyệt, cơ vòng nơi đó bị động chạm liền theo bản năng mà thít lại một chút, vô tình mút lấy ngón tay anh.
Dylan nheo mắt, cố dằn lửa dục đang cháy lên trở lại trong lòng. Yên lặng bế Chu Thụy vào phòng tắm.
Lúc bế cậu lên, trên lưng Chu Thụy còn dính theo vài cánh hoa hồng, trên đường đi rơi rớt xuống sàn tạo thành một đường, lúc được đặt vào bồn tắm cũng có vài cánh hoa đỏ trôi nổi trong bồn, đặc biệt làm tôn lên thân thể trắng nõn loang lổ dấu hôn của Chu Thụy.
Dylan ngồi phía sau, nhanh chóng tẩy rửa cho người trong lòng.
Động tác của anh rất nhanh, chỉ vài phút sau cả hai đã sạch sẽ, anh bọc khăn tắm quanh người cậu lau khô rồi mới bế cậu trở lại giường.
Việc khắc khế ước lên người bạn đời của ma cà rồng sẽ khiến cơ thể người đó suy yếu, thông thường sẽ là một trận sốt, nếu nặng, có lẽ phải hôn mê vài ngày.
Dylan không dám để Chu Thụy lộ miếng da thịt nào ra ngoài, mặc cho cậu một bộ pyjama dài tay, sau đó đắp chăn cho cậu thật kín, còn bản thân thì ôm lấy cậu cùng cái chăn vì sợ thân nhiệt thấp của mình khiến cơ thể cậu càng dễ sinh bệnh.
Quả nhiên, nửa đêm Chu Thụy bắt đầu ngọ nguậy, ngủ không an ổn, cái đầu xù không ngừng dụi vào ngực Dylan, miệng hừ khẽ, mày nhíu chặt.
Dylan ôm cậu đương nhiên lập tức phát hiện, anh ngồi dậy bật đèn ngủ, vừa sờ tay lên trán cậu liền biết cậu phát sốt, cơ thể nóng hừng hực, khó chịu cựa mình trong chăn.
Dylan kéo chăn ra, cởi đồ cho cậu, toàn thân Chu Thụy lúc này ửng hồng, dấu hôn trên cơ thể còn đỏ hơn ban nãy, trông qua rất nổi bật.
Dylan lấy khăn ướt lau người cho cậu để hạ nhiệt, lúc lau, khăn bông dù rất mềm mại nhưng đối với người bị sốt thì vẫn có chút khó chịu, da của họ khi ấy đặc biệt nhảy cảm, bị sợi bông cọ qua liền nổi một trận da gà.
Chu Thụy rên rỉ, mày cau chặt, cậu nghiêng đầu sang một bên, dụi mặt vào gối của Dylan mà nhỏ giọng hừ hừ.
Lau người xong thì chính là uống thuốc, Chu Thụy vẫn còn mê mang lắm, hai mắt nhắm nghiền được Dylan đỡ dậy, tựa vào lòng anh.
“Nào, uống thuốc rồi ngủ tiếp.” Hôn hôn đỉnh đầu Chu Thụy, Dylan nâng cằm cậu lên, hơi niết để cậu há miệng.
Chu Thụy hé mắt, tròng mắt mang theo ánh nước, mơ màng thì thào: “Anh Dylan…”
“Ừ.” Dylan đáp rồi đặt một viên thuốc nhỏ lên chiếc lưỡi phấn hồng của cậu, sau đó tự mình nhấp một ngụm nước, cẩn thận đút vào miệng cậu, một tay đỡ sau gáy để đảm bảo cậu vẫn luôn ngửa đầu, tay còn lại vuốt nhẹ từ cổ xuống ngực vài lần để cậu nuốt thuốc.
Quá trình không chút trắc trở, một phần là nhờ động tác nhẹ nhàng chậm rãi của Dylan, một phần cũng là nhờ Chu Thụy rất ngoan ngoãn, cơ thể vốn đã quá quen thuộc với những động chạm của người yêu lúc này được hướng dẫn liền làm theo trôi chảy.
Xác định cậu đã nuốt viên thuốc, Dylan thưởng cho cậu một cái hôn, nhẹ nhàng mút đầu lưỡi cậu xem như vỗ về. Sau đó mới buông cậu ra, tiếp tục đắp chăn cho cậu mà ngủ, có điều, lần này anh không cố kỵ về thân nhiệt của mình nữa, trực tiếp ôm cậu vào lòng mà vuốt ve, thi thoảng hôn hôn đỉnh đầu cậu, cứ thế dần chìm vào giấc ngủ.
Mỗi khi Chu Thụy cựa mình hay ngọ nguậy Dylan đều thức dậy kiểm tra cơ thể cậu, nhiệt độ không tăng thêm, ngoại trừ ngủ có chút không an ổn thì không có việc gì cả.
Từ nửa đêm đến rạng sáng, rốt cuộc Chu Thụy cũng hạ sốt, đổ không ít mồ hôi, mặc quần áo ướt đẫm mà rúc vào trong lồng ngực mát lạnh của Dylan, ngủ thật an ổn, đến cả chăn cũng bị cậu đá sang một bên để lộ chân.
Dylan lại lau người cho cậu một lần và đổi bộ đồ khác mỏng hơn, không đắp chăn nữa, thoải mái để cậu gối lên tay, vùi mặt vào ngực mình mà ngủ.
Cơ thể dễ chịu hơn, Chu Thụy cũng ít cựa mình, giữ nguyên một tư thế bạch tuộc quấn lấy anh mà ngủ thẳng đến giữa trưa hôm sau.
Mơ màng tỉnh lại, cảm giác thắt lưng đang được ai đó vuốt ve, hơi mát lành lạnh bao trùm lấy cậu, ở chóp mũi còn có mùi hương quen thuộc.
“Ưm…” Chu Thụy nhập nhèm mở mắt ra, trước mặt là lồng ngực cường tráng của người yêu. Khóe miệng liền cong lên, ngọt ngào thì thầm: “Anh Dylan.”
Từ lúc Chu Thụy động đậy thì Dylan đã biết cậu sẽ tỉnh, nghe cái miệng nhỏ dùng giọng nói mềm mại khi vừa thức giấc gọi tên mình, có thứ gì đó trong lòng lập tức tan ra.
Anh cúi đầu đáp một tiếng rồi dịu dàng hôn cậu.
“Ưm…” Chu Thụy vẫn còn mơ màng lắm, không kịp trốn thì môi đã bị gặm, ngây người mặc cho ai đó liếm láp. Mãi một lúc sau, khi chiếc lưỡi trơn trượt bên ngoài muốn xâm nhập sâu hơn mới sực tỉnh mà xấu hổ lùi ra sau, một tay che miệng một tay chống lên ngực anh, đỏ mặt: “Em, em mới tỉnh, còn chưa đánh răng…”
Dylan nhìn cậu cười cười: “Là do em, vừa tỉnh đã quyến rũ tôi.”
Chu Thụy hoang mang mở to mắt, cậu quyến rũ anh khi nào chứ?
Nhìn biểu tình đáng yêu của cậu, Dylan nhịn không được mà bật cười, nghiêng người hôn hôn cái mũi nhỏ của cậu.
Chu Thụy ngại ngùng, cảm thấy mình nên đáp lại anh, bèn kề môi tới, mổ nhẹ lên khóe miệng anh một cái, thì thào: “Chào buổi sáng.”
Dylan bị sự đáng yêu của cậu đè đến khó thở, cái tay đang vuốt ve eo cậu chậm rãi di chuyển xuống, nhẹ nhàng xoa gò mông vểnh của cậu.
Chu Thụy bị sờ nhột, bộ đồ ngủ cậu đang mặc có chất vải rất mỏng, cảm giác cứ như anh Dylan đang trực tiếp đặt tay lên mông cậu vậy, cười khúc khích nhích người né tránh cái tay xấu xa nọ. Nhưng càng né thì cả người cậu lại càng áp sát vào lòng anh, nhìn từ bên ngoài quả thật là do cậu chủ động quyến rũ anh nha.
Dylan lật người, đè cậu dưới thân, nhìn hai mắt đen to tròn lúng liếng đang trông mình, hôn hôn vài cái, nói: “Phải là chào buổi trưa.”
“Dạ.”
“Làm lại xem nào.”
Chu Thụy liền ngoan ngoãn ngẩng đầu, mổ nhẹ khóe miệng anh một cái, thì thào: “Chào buổi trưa.”
“Ừm.” Dylan hài lòng đáp, tay nắn nhẹ mông người dưới thân: “Cảm thấy thế nào rồi? Trong người có chỗ nào khó chịu hay không?”
Chu Thụy nghe anh hỏi thì nghiêm túc suy nghĩ, ký ức về đêm hôm qua liền quay về thật rõ ràng, cơn đau khi đó nghĩ lại mà run sợ.
Cảm giác được người dưới thân run lên, Dylan lo lắng kéo chăn ra, vén áo cậu lên mà kiểm tra bụng dưới của cậu, dịu dàng hỏi: “Nơi này vẫn còn đau sao?”
“Dạ không.” Chu Thụy lắc lắc đầu, nắm lấy tay anh: “Bây giờ em không thấy khó chịu ở đâu hết.”
Cậu có chút ngập ngừng: “Hôm qua, chúng ta đã… thực hiện xong nghi thức rồi ạ?”
Cũng không thể trách cậu hỏi như vậy, lúc ấy rất đau, cậu không nghĩ được gì nhiều, lại sau đó thì ngất đi khi nào chẳng hay, hoàn toàn không cảm nhận được quá trình kết thúc.
Dylan kéo lưng quần cậu xuống thấp, một nhúm lông thưa thớt hơi lộ ra, ngay phía trên đó có một ký hiệu lạ lẫm như hình xăm. Anh sờ lên đó, trả lời: “Ừ, ký hiệu khế ước bạn đời cũng đã hình thành.”
Chu Thụy mở to hai mắt, tò mò ngồi dậy muốn nhìn. Nơi nào đó hôm qua bị sử dụng vẫn còn cảm giác căng trướng khiến cậu phải ngồi nghiêng đi một chút, nhưng vẫn không cản trở việc cậu cúi đầu nhìn ‘hình xăm’ vừa mới xuất hiện chỉ sau một đêm.
Nơi đó, ngay phía trên ‘khu rừng’ thưa thớt của cậu là chuỗi ký tự ngoằn ngoèo màu đỏ, trông nó như chữ cái nhưng rõ ràng không phải dạng chữ cái mà cậu biết.
Nhìn Chu Thụy tò mò sờ tới sờ lui chuỗi ký tự ở bụng dưới của mình, Dylan giải thích: “Đó là tên tôi, được viết bằng một thứ ngôn ngữ cổ xưa.”
Nói rồi anh cũng kéo cạp quần mình xuống, cùng một vị trí giống hệt Chu Thụy, ngay bên trên ‘khu rừng’ cũng có một chuỗi ký tự màu đỏ, nhưng ngắn hơn của Chu Thụy một chút, anh nói: “Còn đây là tên em.”
Chu Thụy lại sáp qua, vươn tay sờ sờ bụng dưới của anh, cảm nhận cơ bắp của anh phập phồng theo từng nhịp thở khiến chuỗi ký tự cũng phập phồng theo, Chu Thụy khẽ nuốt nước bọt. Được rồi, dừng ở đây thôi, cậu cảm thấy có chút lửa nóng đang nhen nhóm lên trong người mình.
Dylan xoa xoa gò má đỏ của cậu: “Đang nghĩ cái gì trong đầu đó?”
Chu Thụy xấu hổ lắc đầu, rồi lại giương mắt nhìn anh: “Từ đêm qua, có phải em đã là của anh rồi không? Anh… cũng là của em?”
Dylan ôm lấy gương mặt cậu, khẳng định: “Đúng thế, bé cưng hối hận sao?”
“Không có!” Chu Thụy đáp lớn, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
“Tốt lắm!” Dylan cười, cho cậu một cái hôn rồi nói: “Em ở trong phòng nghỉ ngơi đi, vẫn còn hơi sốt đấy. Tôi làm bữa trưa cho em.”
“A!”
Chu Thụy sửng sốt, sau đấy thì bị anh đè xuống giường đắp chăn.
Nóng! Chu Thụy kéo chăn ra, nhìn cửa phòng đã được đóng lại, tự sờ lên trán, lẩm bẩm: “Mình hơi sốt sao?”
Nhưng mà cậu hoàn toàn không cảm thấy mệt mỏi hay khó chịu gì trong người, bèn đứng dậy, vào phòng tắm làm vệ sinh. Lúc đánh răng xong còn đứng trước cái gương lớn, vén cao áo kéo thấp lưng quần, ngắm ngắm sờ sờ chuỗi ký tự đỏ như được khắc trên da thịt mình mà cười khúc khích, trong mắt đầy hạnh phúc, đây là tên của anh nha.
Tự ngắm tự sờ đủ rồi, lúc này Chu Thụy mới mon men đi xuống lầu, đứng lấp ló ở cửa bếp, nhìn người đàn ông của cậu đang bận rộn bên trong, nghĩ nghĩ bèn đến gần cầm một quả trứng lên: “Để em phụ anh nha.”
Dylan lấy quả trứng lại, đẩy nhẹ cậu về phía chiếc ghế chỗ bàn ăn, nói: “Em không muốn nghỉ ngơi trên phòng thì có thể ngồi dưới này. Chuyện ở đây để đó cho tôi.”
“Nhưng mà…” Cậu cảm thấy rất khỏe nha, không có gì đáng ngại hết. Lần đầu tiên dám cãi lời anh Dylan, với tay lấy củ cà rốt và con dao bào muốn giúp anh gọt vỏ.
Dylan nhướng mày, đôi mắt màu gỗ hơi lóe lên một tia sáng mà nhìn cậu: “Gì đây? Em dám không nghe lời?”
Chu Thụy còn chưa kịp đáp thì hai thứ trên tay đã bị giật lại, cằm bị người siết nhẹ, nâng lên.
“Ưm!”
Dylan hung hăng lấp kín miệng cậu, hung hăng gặm môi cậu, hung hăng mút lấy đầu lưỡi cậu, hung hăng càn quét mọi ngóc nghách bên trong, cướp sạch dưỡng khí của cậu.
Ba phút sau, Chu Thụy thở không nổi nữa, toàn thân mềm nhũn ra như cọng bún, dựa hết lên người đàn ông của cậu, bị anh đặt trên ghế mà ức hiếp thêm một trận.
“Ngoan ngoãn ngồi yên để tôi chăm sóc em.”
Lời này vào tai Chu Thụy còn như mang theo hàm nghĩa khác, chọc cho cậu đỏ bừng mặt, dụi hai má hồng vào lòng anh vài cái rồi ngoan ngoãn ngồi yên. Dùng cặp mắt đen của mình dõi theo từng động tác của anh.
Dylan rất hưởng thụ việc chăm sóc cậu, sống hơn ba trăm năm, làm một bữa ăn tất nhiên không khó khăn gì, nhưng so với Chu Thụy là người cực kỳ yêu thích nấu ăn, lại còn rất giỏi thì trình độ ba trăm năm của anh vẫn là thua kém một chút. Dù sao, cái ‘ba trăm năm’ đó anh cũng không dùng để nghiên cứu việc chế biến thức ăn của con người, biết nấu đã là may rồi.
Nhưng Chu Thụy vẫn hạnh phúc đến hai mắt híp lại, cong thành vầng trăng khuyết, mỹ mãn ăn bữa trưa mà người đàn ông của cậu nấu. Thỉnh thoảng lại bị anh chơi xấu, dùng nụ hôn cướp lấy thức ăn trong miệng cậu, làm suốt cả bữa ăn cậu đều mặt đỏ tai hồng, đỉnh đầu bốc khói. Nhưng Chu Thụy tất nhiên cũng rất hưởng thụ, dù cậu xấu hổ lắm, cơ mà có gì bằng được việc thân mật với anh đâu chứ.
Thế là bé cưng nào đó liên tục bị thả dê mà còn thầm hét to gọi nhỏ trong lòng: Em muốn hôn nữa ~
Dylan dường như cũng biết bé cưng của mình ‘thích’ bị mình chọc ghẹo, hoàn toàn không có ý muốn dừng tay, được một tấc liền lấn một thước, hai tay không ngừng mơn trớn trên người cậu, có khi lại đảo qua nụ hồng nhỏ làm cậu run run.
Cái này thì hơi quá rồi, Chu Thụy bị ai đó trêu ghẹo đến mức đầu v cứng lên, cách một lớp áo mỏng còn có thể thấy hạt đậu nhỏ nổi rõ. Cậu ấm ức nhìn anh, buông đũa che lấy ngực mình, đáng thương hề hề nói: “Anh Dylan, cho em ăn cơm đi mà.”
Dylan động tay động chân đủ rồi, vừa cười vừa kéo bát canh rong biển đến trước mặt Chu Thụy để cậu ăn, không sờ mó cậu nữa, nhưng một tay vẫn vắt ngang hông cậu.
Chờ khi ăn xong, lại bắt cậu uống một viên thuốc rồi lên giường, không buồn ngủ thì cũng phải nằm nghỉ.
Dylan bảo Chu Thụy như thế nào cậu đều ngoan ngoãn nghe theo, nằm trên giường đọc sách về ẩm thực được một lúc thì bắt đầu lim dim hai mắt.
Dylan đỡ lấy đầu cậu, để cậu gối lên ngực mình mà ngủ.
Giấc ngủ này không dài, chỉ hai tiếng sau Chu Thụy đã tỉnh lại, lúc này cơn sốt đã hoàn toàn lui. Sau khi xác nhận cậu khỏe khoắn, có thể chạy nhảy khắp nhà liền dẫn cậu đi dạo trong căn biệt thự, từ lúc lên đảo đến giờ Chu Thụy vẫn chưa được ngắm rõ nơi mình đang ở.
Biệt thự có ba tầng, tầng trên cùng là phòng ngủ của cậu và Dylan, phòng chứa đồ, và một phòng ngủ khác.
Mới đầu Chu Thụy hoàn toàn không rõ vì sao lại có đến hai phòng ngủ, phải vài ngày sau đó khi cậu và anh đại chiến mấy hiệp đến mức không còn hơi sức bận tâm tới việc dọn dẹp mới hiểu ra, căn phòng ngủ dư thừa kia chính là để sử dụng như thế.
Tầng thứ hai có phòng tập gym, hồ bơi trong nhà, quầy bar, phòng bếp.
Tầng thứ nhất là phòng khách và phòng karaoke, còn có phòng game.
Tầng trệt thì là nơi để xe đạp leo núi, ván lướt sóng, còn có cả ca-nô được đặt sẵn trên xe kéo. Ngoài ra còn có những dụng cụ khác như cần câu, đồ lặn và vài thứ trông như dùng để dựng bếp lửa,…
Nơi này tiện nghi hệt như ở nhà anh Dylan vậy. Trên hết là các mặt tường đều là kính, có nút điều khiển che mờ kính nếu muốn. Lúc mới đến tất cả mặt tường đều được đặt ở chế độ che mờ nên Chu Thụy không hề phát hiện điều này. Đến lúc phát hiện, mỗi ngày cùng anh Dylan của cậu làm tình trong phòng đều bật chế độ kính trong suốt, khiến cậu luôn có cảm giác như đang đánh dã ngoại…
Mà quả thật cũng có rất nhiều lần đánh dã ngoại, chẳng hạn như lúc đi dạo ở bờ biển thì trời đổ mưa, áo thấm nước dính sát vào cơ thể làm nổi lên hai điểm nhỏ hồng trước ngực, khiến người nào đó miệng khô lưỡi rát, trực tiếp đè bé cưng của mình ra thịt ngay dưới mưa.
Quay trở lại những ngày đầu của tuần trăng mật ngọt ngào.
Chu Thụy đã hết sốt, ríu rít chạy qua chạy lại trong biệt thự thăm thú khắp nơi, chiều hôm đó được Dylan dẫn ra bờ biển. Đương lúc thủy triều xuống, cả hai cùng nhau mò cua bắt ốc.
Chu Thụy mặc một chiếc sơ mi và quần đùi, đi chân trần dẫm trên bãi cát, một tay cầm cái xẻng nhỏ một tay nắm tay Dylan, tay kia của Dylan thì xách một cái xô, bên trong đã có đủ các loại cua ốc mò được sau khi thủy triều rút.
Bãi biển hoang sơ, đủ loại hải sản sinh sống đầy trên bờ biển khiến Chu Thụy hưng phấn không thôi, vui vui vẻ vẻ đào cát bắt được một đống, dự định tối nay ăn hải sản nướng.
Dylan đi theo phía sau, nhìn cậu cười tươi rói kéo tay mình chạy qua chạy lại bắt ốc, thỉnh thoảng lại giúp cậu xử mấy con cua giương càng hù dọa.
“A, anh Dylan, trong hốc đá có một con bạch tuộc!”
Chu Thụy vừa thấy một cái xúc tu ngo ngoe chỗ tảng đá, bị sóng vỗ lên mà rụt vào trong.
Bạch tuộc nướng! Cậu tới đây!
Dylan đặt cái xô xuống, nghiêng đầu nhìn nhìn trong hốc đá: “Em thấy nó chui vào đây?”
“Dạ!”
“Đưa tôi cái xẻng.”
Chu Thụy liền đưa anh cái xẻng trong tay. Dylan đâm cái xẻng xuống tảng đá, làm đòn bẩy nâng tảng đá lên một chút. Tảng đá vừa được nâng, Chu Thụy đang ngồi chồm hổm khom người nhìn chằm chằm bên dưới liền a một tiếng, có xúc tu rụt lại!
Dylan cũng thấy, anh đưa tay xuống nhấc cả tảng đá lên, con bạch tuộc bị dọa sợ, chỗ nấp của nó bỗng nhiên biến mất không thấy, mấy cái xúc tu quơ quào muốn bỏ trốn nhưng bị Chu Thụy nhảy tới tóm chặt.
“Tối em làm bạch tuộc nướng cho anh ăn!”
“Được!” Dylan bỏ tảng đá xuống, đưa tay gỡ con bạch tuộc chết tiệt đang dùng tám cái xúc tu của nó quấn chặt tay bé cưng của anh. Đúng là muốn chết, hút tay bé cưng của anh chặt như vậy, không ăn nó cũng uổng!
Quẳng con bạch tuộc vào xô, đậy nắp lại không cho bò ra, Dylan nắm lấy tay Chu Thụy tiếp tục đi dạo, lại bắt gặp hai con bạch tuộc xấu số nữa, tất cả đều bị Dylan và Chu Thụy tóm.
Bữa tối hôm đó, Dylan nhóm bếp ở ngay bờ biển, Chu Thụy thì chuẩn bị gia vị để ướp bạch tuộc, còn pha cả nước chấm.
Biết anh Dylan của cậu thích ăn cay, cậu liền cho nhiều ớt một chút. Lúc ăn, môi sưng đỏ lên khiến ai đó trông mà thèm thuồng, giữa chừng nhịn không được kéo cậu qua gặm một cái, làm môi cậu đã sưng lại càng thêm sưng.
Chu Thụy oan ức sờ môi mình: “Sao anh cắn em.”
“Vì em ngon.”
…
Chu Thụy ăn đến no căng cả bụng nhưng vẫn còn vài con ốc biển, chúng nó đều vào bụng Dylan.
Chơi cả một buổi chiều, lúc này lại ăn no, Chu Thụy có chút mệt mà dựa vào người Dylan ngắm cảnh biển đêm.
Được một lúc thì gió lạnh thổi đến, Dylan kéo cậu quay trở về biệt thự.
Biết cậu mệt nên chỉ bế cậu vào phòng tắm, tắm rửa cho nhau mà không làm gì hết, sau đó thì cùng lên giường.
Chu Thụy bấy giờ như một quả bóng xẹp, mềm nhũn nằm trong lòng Dylan đọc sách một lúc, sau đó lim dim ngủ gục, kết thúc một ngày trăng mật vui vẻ.
Hôm sau, Chu Thụy tỉnh lại trước, tặng cho anh một nụ hôn chào buổi sáng rồi đầy sức sống chạy đi làm bữa sáng, mỳ Ý sốt bò theo phong cách riêng của cậu, loại nước sốt độc nhất vô nhị này luôn khiến khẩu vị của Dylan tăng mạnh, anh ăn những hai phần.
Sáng hôm đó hai người vào rừng, khu rừng này bao quanh biệt thự, gần như phủ khắp hòn đảo.
Dylan cầm theo cung tên và mũi tên, dẫn cậu đi săn gà rừng, hái nấm.
Trưa, ở cạnh nơi hai người dừng chân dùng bữa có một hang động nhỏ, Chu Thụy muốn vào trong thám hiểm, Dylan mỉm cười dẫn cậu đi chơi.
Anh biết hang động này, nó dẫn đến hồ nước ngọt ở giữa khu rừng đá hình vòm cung, hoàn toàn không có nguy hiểm, thậm chí còn là nơi lý tưởng để làm chuyện gì gì đó.
Tên ma cà rồng này no bụng rồi thì bắt đầu nghĩ tới những chuyện không trong sáng, ngày hôm qua đã không chạm vào Chu Thụy, hôm nay không có chuyện lại không chạm vào cậu nữa đâu.
“Ưm ~”
Trời trong không một gợn mây, giữa khu rừng đá hình vòm cung là một hồ nước ngọt, phía bên trái còn có thác nước nhỏ, tiếng nước chảy róc rách hòa cùng với âm thanh rên rỉ khe khẽ phát ra từ hai người nào đó đang đắm mình trong hồ nước.
Xung quanh đây là cây cối râm mát, che phủ phân nửa không trung phía trên hồ nước. Ánh nắng len lỏi qua từng chiếc lá mà chiếu xuống mặt hồ, từng viên sỏi dưới đáy nước cũng phản chiếu lại ánh sáng lấp lánh, khung cảnh đẹp tựa như cõi thần tiên.
Trong bụi cỏ ở một góc rừng đá có đôi thỏ trắng dỏng tai, tò mò nhìn hai nhân loại đang quấn lấy nhau trong hồ.
Lúc đi theo hang động mà vào đây, Chu Thụy cảm giác như mình lọt vào tiên cảnh, ngơ ngác bị anh Dylan dụ xuống hồ…
…
Cảnh H đã bị cắt, các bạn vào ĐÂY đọc nhé
…
Đến khi xong chuyện, Chu Thụy đã muốn chết ngất, hậu huyệt sưng đỏ không thể khép lại bị rót đầy thứ chất lỏng trắng đục, không chứa nổi nữa mà khiến chúng tràn ra không ngừng mỗi lần mấp máy.
Dylan ôm cậu xuống nước tẩy rửa sạch sẽ từ trong ra ngoài. Cơ thể Chu Thụy đang rất mẫn cảm, mỗi lần bị anh đụng chạm đều không kiềm được mà run lên, nức nở.
“Ngoan, không khóc.”
“Ưm… Em, em không làm nữa.”
“Ừ, không làm nữa, để tôi rửa cho em.”
Mở rộng hậu huyệt cho cậu, để tinh dịch của mình chảy ra ngoài, sau đó cẩn thận vói tay vào trong.
Mãi một lúc sau mới hoàn toàn tẩy sạch, Dylan dùng khăn lông mang theo trong ba lô bọc Chu Thụy lại, thoải mái bế cậu trở về biệt thự.
Lúc này đã là buổi chiều, có vài cụm mây nhỏ trôi nhẹ trên bầu trời, lá cây xào xạc theo gió.
Chu Thụy thoải mái nằm trong lòng Dylan ngủ say, mơ màng thì thầm: “Anh Dylan…”
Bế cậu quay trở về đường cũ, đi qua hang động đá vôi của khu rừng đá, cúi đầu hôn tóc cậu: “Ừ.”
“Em… yêu anh.”
Dylan cong môi, hôn lên khóe miệng cậu, đáp lại: “Tôi cũng yêu em.”
Gió thổi vào hang động, len lõi qua từng kẽ đá vang lên tiếng vi vu lạ kỳ.Hoàn chính văn