"Tiểu tam khiến mẹ và ba ly hôn, mẹ còn nhớ không?"
Phương Chu Diêu vội vàng hoảng hốt nói: "Tiểu tam kia tên là Trương Vy Vy. Cô ta nói, lúc trước Là Dương Văn bảo cô ta cắm vào hôn nhân của mẹ và ba, là Dương Văn ở giữa động một tay động chân. Mẹ, tóm lại mẹ không thể cưới hắn ta, mẹ nên hỏi hắn ta rõ ràng, hắn ta đã làm gì ở giữa!"
"Cái gì?" Phương Viện Viện nghe có chút bối rối, trong lúc nhất thời còn không phản ứng được, bất quá bà đóng máy tính xách tay lại, thần sắc nghiêm túc nhìn về phía Phương Chu Diêu.
"Ý của con chính là, lúc trước khi hai người ly hôn với ba, khoảng thời gian hai người cãi nhau, ngoại trừ Trương Vy Vy kia vẫn quấn lấy ba ra, Dương Văn cũng động tay động chân rất lớn ở giữa. Hắn cũng không chỉ đặt tâm tư lên người mẹ, là hắn động viên Trương Vy Vy quấn lấy ba, là hắn lợi dụng Trương Vy Vy chèn vào hôn nhân của hai người trước, sau đó thừa dịp hư mà vào. Tóm lại, hắn là một người rất có tâm kế!"
Phương Chu Diêu nói cau mày, cảm xúc kích động, "Mẹ, mẹ không thể gả cho hắn. Hắn không phải là một người tốt, hắn ta rất xấu! Mẹ càng không thể đi... Càng không thể sống với hắn! Không, nhất quyết không!"
"Con..." Phương Viện Viện sửng sốt một hồi lâu, biểu tình có vẻ rất ngưng trọng, "Con chờ một chút, mẹ nghĩ một cái..."
Phương Viện Viện trầm mặc trong chốc lát, mới nói: "Dương Văn cùng tiểu tam kia quen biết? Là Dương Văn để cho tiểu tam chèn vào hôn nhân của mẹ và ba con? Điều này có đúng không?"
"Đó là sự thật. Là chính miệng Trương Vy Vy nói!" Phương Chu Diêu nặng nề gật đầu, cuối cùng vội vàng nói ra lời Dư Phiêu Phiêu dạy anh: "Tóm lại mẹ không thể gả cho Dương Văn, cho dù hắn rất thích mẹ, theo đuổi mẹ vài năm, nhưng hắn cũng không thể cõng âm nhân như vậy! Hắn có vấn đề về phẩm chất đạo đức, hắn có vấn đề trong suy nghĩ của mình! Hắn là một kẻ điên!"
Dư Phiêu Phiêu trước đó dạy Phương Chu Diêu, tận lực miêu tả Dương Văn về phương hướng thần kinh, bởi vì nam nhân tinh thần không bình thường, nữ nhân sẽ không gả.
Cho dù đối phương rất si tình, nữ nhân cũng không dám gả cho một nam nhân tinh thần không bình thường.
Dư Phiêu Phiêu phân tích rất đúng, sau khi Phương Chu Diêu nói xong những lời này, trái tim nhị hôn trong lòng Phương Viện Viện đã lung lay sắp đổ, tín nhiệm đối với Dương Văn trong nháy mắt tan rã.
Phụ nữ đối xử với cuộc hôn nhân thứ hai là thận trọng, sợ bị tổn thương lần thứ hai.
Không có người phụ nữ nào muốn kết hôn hai lần trong đời, thậm chí ba lần bốn lần, tất cả phụ nữ trong thời điểm lựa chọn kết hôn, hy vọng rằng cuộc hôn nhân này là một lần.
Cho nên, sau khi trải qua một cuộc hôn nhân thất bại, Phương Viện Viện, giờ phút này, niềm tin hôn nhân thứ hai trong nháy mắt tan rã.
Vả lại không đề cập tới có nên gả cho Dương Văn hay không, nhưng chuyện này bà nhất định phải biết rõ ràng!
Bà phải biết, Dương Văn rốt cuộc có động tay động chân như vậy trong hôn nhân của bà hay không?
"Mẹ, mẹ gọi..." Phương Viện Viện suy nghĩ thật lâu, trong lòng càng nghĩ càng loạn, bà vội vàng buông laptop xuống, đứng dậy cầm điện thoại di động.
Điện thoại này còn chưa quay số ra, bà liền nói: "Không được, mẹ nên đi tìm hắn đi. Chuyện này qua điện thoại không rõ ràng... Chu Diêu, con ở nhà."
"Mẹ, con đi cùng mẹ!" Phương Chu đứng dậy nói.
"Không cần, đây là chuyện của người lớn, trẻ con không tiện nhúng tay vào." Phương Viện Viện từ chối anh.
"Mẹ, mẹ như vậy không an toàn..." Phương Chu Diêu lo Lắng nói.
"Không có gì không an toàn, mẹ hẹn gặp nhau ở nơi công cộng. Yên tâm..." Phương Viện Viện bên này nói xong, bên này đã cầm lấy túi xách cùng áo khoác của bà, trực tiếp đi tới cửa.
Mở cửa ra, bà lại dừng lại ở cửa nhà một hồi, quay đầu nhìn về phía Phương Chu Diêu: "Câu nói vừa rồi của con là thật? Làm sao con biết?"
Phương Chu Diêu lập tức đứng dậy giải thích, "Ba gần đây đang giải quyết sự dây dưa của người phụ nữ Trương Vy Vy, con cùng Phiêu Phiêu giúp ông ấy. Ai biết được người phụ nữ đó đã bị bức bách, đem Dương Văn nói ra ngoài."
Phương Viện Viện gật đầu, "Được..."
Nói xong, bà liền đi ra ngoài.
Phương Chu Diêu nhìn Phương Viện Viện rời khỏi nhà, một mình anh ở nhà cũng không ở được, vội vàng cầm cặp sách lại đạp xe đến nhà Dư Hàng.
Phương Chu Diêu đem chuyện Phương Viện Viện đi tìm Dương Văn, nói cho Dư Hàng và Dư Phiêu Phiêu.
Lúc này, Dư Phiêu Phiêu quyết đoán cho Dư Hàng một ánh mắt, không chút khách khí nói: "Ba xem, phụ nữ đều quyết đoán hơn con. Người ta biết chuyện này, phản ứng đầu tiên chính là đi cào chân tướng, ba giống như một con rùa rụt đầu!"
Dư Hàng nói với Dư Phiêu Phiêu rất xấu hổ, đành phải tránh được Dư Phiêu Phiêu, hỏi Phương Chu Diêu: "Mẹ con đi ra ngoài một mình có nguy hiểm hay không? Dương Văn kia sẽ không làm gì mẹ con chứ? Nếu như hắn là tiểu nhân đê tiện, vậy cũng không tốt lắm..."
Phương Chu Diêu nói: "Bà ấy nói hẹn gặp nhau ở nơi công cộng, Dương Văn hẳn là sẽ không làm gì."
Dư Hàng mới gật đầu, "À, như vậy là tốt rồi..."
Dư Phiêu Phiêu lại tức giận đẩy Dư Hàng một cái, "Baba! Thời gian này ba nên đi theo! Hắn sẽ không ra sân cho đến khi ba ra sân!"
"Ba..." Dư Hàng ngơ ngác nhìn về phía Dư Phiêu Phiêu, "Trước đây ba có thể làm gì đây? Ba đi qua Dương Văn lại càng không thừa nhận đi..."
Dư Phiêu Phiêu hận sắt không thành thép nói: "Ba ơi, hai người bọn họ thương lượng chuyện của hai người bọn họ, con cứ lái xe chờ bên ngoài phòng ăn đi! Chờ hai người bọn họ nói chuyện xong, ba có thể trực tiếp đón dì trở về a! Điều đó không hiểu sao?"
Dư Hàng gật gật đầu, "À, vậy ba đi chờ..."
Ông tuy rằng ngây ngẩn cả đầu một chút, nhưng nghe lời vẫn rất nghe lời. Dư Phiêu Phiêu nói xong liền cầm lấy chìa khóa xe cùng ví tiền, ào ào xông ra cửa.
Hai phụ huynh đều đưa ra ngoài, sau đó trong nhà cũng chỉ còn lại Dư Phiêu Phiêu và Phương Chu Diêu hai người.
Dư Phiêu Phiêu lắc đầu cảm thán, "Ai, quá khó..."
Phương Chu Diêu hiểu ý cô, nói với giọng nói: "Ba tôi sẽ không làm người! Tôi thực sự không biết mẹ tôi đã nhìn trúng ba chở nào!"
Dư Phiêu Phiêu nói: "Tin tôi đi, mẹ cậu tuyệt đối chỉ coi trọng sự ngốc nghếch và nghe lời của ông ấy. Bởi vì mẹ cậu khống chế du͙ƈ vọиɠ mạnh, cho nên hai điểm đặc điểm này của ba, đối với mẹ con mà nói phi thường trí mạng. Hơn nữa ba chỉ là ở phương diện nhân tình thế cố như vậy mà thôi, phương diện sự nghiệp baba vẫn rất có đầu óc, tóm lại, mẹ cậu coi trọng ba cậu là có lý."
Phương Chu Diêu không nghĩ tới bị cô phản bác triệt để như vậy, anh yếu đuối "A" một tiếng.
"Hiện tại hai trưởng bối đều đi ra ngoài, chúng ta làm bài tập đi." Dư Phiêu Phiêu nói với anh.
"A, hôm nay cập nhật của tôi còn chưa viết!" Phương Chu Diêu bỗng nhiên nhớ tới chuyện trọng yếu này, anh vội vàng buông cặp sách xuống, vội vàng chạy đến thư phòng mở máy tính...
Dư Phiêu Phiêu đi theo đến thư phòng, thò đầu nhìn về phía anh, "Bây giờ một ngày cậu phải viết bao nhiêu bản cập nhật? Cậu vẫn còn kịp để tìm hiểu?"
Phương Chu Diêu nói: "Kịp, bây giờ tôi viết một tiếng rưỡi một ngày, viết từ, cập nhật mỗi đêm lúc :."
"Cậu có thấy gì không?" Dư Phiêu Phiêu mang một cái ghế ngồi xuống bên cạnh anh, ngoan ngoãn gật đầu, "Có thấy. Tôi cảm thấy tiến độ của cậu chậm một chút, thành chủ phu nhân còn đang làm ruộng, khi nào để thành chủ tìm được nàng, đón nàng trở về a?"
Phương Chu Diêu cười nói, "Nhanh rồi. Chờ thành chủ bị thương, liền có thể gặp nàng."
Dư Phiêu Phiêu cười khẽ, "Cậu nhẹ nhàng ngược đãi thành chủ, tôi nhìn đau lòng. Tôi cảm thấy hắn hiện tại đã rất đáng thương, tất cả mọi người đều đang ức hiếp hắn, ngay cả mẹ hắn cũng không thương hắn."
Phương Chu Diêu nhìn về phía cô, "Cậu đau lòng a..."
Dư Phiêu Phiêu đối mặt với ánh mắt của anh, "Ừm."
Phương Chu Diêu bật cười, "Vậy tôi muốn hung hăng ngược đãi hắn!"
"Ai nha, tệ như vậy!" Dư Phiêu phiêu khí đấm hắn một quyền, Phương Chu Diêu lại tâm tình rất tốt.
...
VyVy: Thật sự là dạo này không thể cập nhật chương mới liên tục cho các bạn :((( rất bận luôn