Edit&Beta: VyVy
...
Làm một bữa cơm tất niên thịnh soạn, một nhà bốn người ngồi cùng bàn.
Phương Viện Viện hiếm khi tới nơi này ăn một bữa, Dư Hàng vì chiêu đãi bà, đặc biệt mở một chai rượu vang đỏ.
Nhưng rượu vang đỏ vừa đặt lên bàn, đã bị Dư Phiêu Phiêu bưng đi bỏ vào tủ lạnh.
"Con gái, tết này uống chút rượu không quan trọng nha! Con đã khống chế ba suốt nửa năm, hôm nay phá lệ đi!" Dư Hàng hô với Dư Phiêu Phiêu.
"Không được!"
Trong phòng bếp truyền đến tiếng cự tuyệt thập phần quyết đoán của Dư Phiêu Phiêu, "Nói không cho ba uống rượu thì không cho ba uống, rượu vang đỏ này của ba, con để ngày mai làm cánh gà rượu vang đỏ, sẽ không lãng phí cho ba."
"Đừng a, chỉ uống một chút đi. Đây là rượu vang đỏ tốt, rất đắt tiền, mang lại cho nấu ăn lãng phí!" Dư Hàng hô.
Dư Phiêu Phiêu từ phòng bếp đi ra, một chút không khách khí trả lời: "Vậy thì làm bít tết rượu vang đỏ! Bít tết rượu vang đỏ là thực phẩm cao cấp, không lãng phí!"
Dư Hàng "chậc" một tiếng, thấy Dư Phiêu Phiêu cố chấp như thế, ông tỏ vẻ rất thất vọng a.
Phương Viện Viện ngồi đối diện Dư Hàng, thấy Dư Hàng bị Dư Phiêu Phiêu quản như vậy, bộ dáng không thể làm gì được.
Bà vừa có chút giật mình, lại có chút xúc cảnh sinh tình...
Bởi vì lúc trước ở trong nhà này, đều là bà quản Dư Hàng.
Dư Hàng người này sinh hoạt lung tung, nghỉ ngơi cũng không tốt lắm, không có năng lực tự lo liệu, là cần một nữ nhân quản lý.
Trước kia, Phương Viện Viện ừm, từ buổi sáng tỉnh lại gọi ông rời giường, đến tối đến giờ gọi ông ngủ, trong cuộc sống rất nhiều chuyện đều phải bà quan tâm vất vả, ông đều là ngồi hưởng thụ.
Lúc ly hôn, Phương Viện Viện còn đang suy nghĩ, sau khi Dư Hàng thoát ly bà, khẳng định không chịu nổi bao lâu.
Đến lúc đó còn phải đuổi bà trở về, vẫn là muốn tái hôn.
Bây giờ có vẻ như cuộc sống của mình thực sự không thiếu vú em.
Sau khi bà đi, mặc dù ông không tìm một người phụ nữ một lần nữa, nhưng ông đã tìm cho mình một đứa trẻ có thể lo việc nhà.
Phương Viện Viện có đôi khi không thể không cảm thán mệnh Dư Hàng này thật sự tốt, là trời sinh được nữ nhân hầu hạ.
"Được rồi được rồi, vậy uống nước đi." Dư Hàng chỉ có thể lui mà cầu thứ hai, sau khi rượu vang đỏ bị tịch thu, ngoan ngoãn lấy ra mấy bình sữa vượng tử đặt trên bàn.
Lúc Dư Phiêu ngồi xuống ghế, Phương Chu Diêu mở cho cô một chai sữa vượng tử, anh đang nhếch môi cười, thoạt nhìn tâm tình rất tốt.
Dư Phiêu Phiêu phỏng đoán, nguyên nhân tâm tình anh không tệ, đại khái là bởi vì bữa cơm khó có được này.
"Nào nào, chúng ta uống một chén." Dư Hàng nâng chén nói.
Vì vậy, người đã chạm vào cốc, Dư Hàng dẫn đầu nói, "Từ bỏ năm cũ để chào đón năm mới ah, chúc năm mới tất cả chúng ta sức khỏe tốt, tất cả mọi thứ như ý, ngày càng trở nên thuận lợi!"
Sau đó, bắt đầu ăn bữa ăn tất niên thịnh soạn này.
Trên bàn cơm, bốn người tán gẫu rất nhiều, nhưng đều không phải đề tài của người lớn, đều là đề tài về phương diện học hành của hai đứa trẻ Dư Phiêu Phiêu và Phương Chu Diêu, hoặc là đề tài về phương diện sự nghiệp của Dư Phiêu Phiêu.
Phương Viện Viện khen Dư Phiêu Phiêu rất có thiên phú trong sự nghiệp, là một nữ cường nhân trời sinh, trong lời nói tiết lộ bà đối với Dư Phiêu Phiêu tràn đầy tán thưởng cùng hâm mộ.
Bởi vì Dư Phiêu Phiêu tuổi còn nhỏ sống ra bộ dáng một người phụ nữ hẳn là muốn sống, cũng là Phương Viện Viện sau khi ly hôn nhanh chóng nhìn thấu bản chất.
Sau đó, Dư Phiêu Phiêu lại cầm "bạn mạng điều hành" trên QQ của cô đến bắn súng.
Mọi người lại xoay quanh vị cư dân mạng Dư Phiêu Phiêu kia nói chuyện một hồi lâu, bữa cơm này ăn rất ấm áp.
...
Sau bữa ăn, Dư Phiêu Phiêu đề nghị đến hoa viên tiểu khu bắn pháo hoa, bởi vì cô và Phương Chu Diêu mua rất nhiều pháo hoa.
Vì thế, bốn người lại cùng nhau đi xuống lầu, đi về phía hoa viên tiểu khu.
Dư Phiêu Phiêu và Phương Chu Diêu cầm một đống pháo hoa lớn trong tay, nhảy nhót đi ở phía trước, Phương Viện Viện và Dư Hàng hai đại nhân đi theo phía sau, trong tay Dư Hàng còn đẩy một chiếc xe đẩy, phía trên xe đẩy đặt vài hộp pháo hoa.
Nhìn hai đứa trẻ sống động và vui vẻ trên lưng, khóe miệng Phương Viện Viện giật một đường cong, phát ra tiếng chân thành, "Đã lâu không thấy Chu Diêu vui vẻ như vậy. Thằng bé hiếm khi cười khi ở bên tôi. Người mẹ này có thể không làm được..."
"Tuyệt đối không phải." Dư Hàng phản bác bà, quay đầu nhìn về phía bà, cười nói: "Tuyệt đối không phải vấn đề của em. Em đừng đem trách nhiệm đặt lên người mình, Chu Diêu là nghĩa vụ của hai người chúng ta. Nếu thằng bé không hạnh phúc, tôi có hơn một nửa trách nhiệm."
"Anh nói tốt lắm." Phương Viện Viện liếc mắt nhìn Dư Hàng một cái, một chút cũng không nể mặt nói ông, "Mỗi lần đem lời tốt nói hết, đem chính mình nói giống như người tốt, trên thực tế cái gì hành động cũng không có. Nửa năm nay con trai đều là tôi chiếu cố, anh căn bản không có tâm tư gì!"
"Đúng đúng đúng, cho nên trách nhiệm đều ở tôi, thật sự đều ở tôi, thật ngại quá a." Dư Hàng đã dũng cảm thừa nhận sai lầm của mình, nhưng không đưa ra bất kỳ ý kiến thực chất nào về hành động.
"Để cho nó ở nhà anh thêm vài ngày nữa đi, tôi thấy nó ở nhà anh cũng vui vẻ." Phương Viện Viện nói.
Lúc này, Dư Hàng lại có chút lo lắng cho bà, "Còn em thì sao? Em sống một mình ở nhà không sợ sao? Tôi nhớ rõ lá gan của em cũng không lớn a..."
Phương Viện Viện hừ một tiếng, "Ta chỗ nào lá gan không lớn, lá gan của tôi rất lớn!"
Bà sợ ma, sợ gián sợ chuột, ông biết.
Bà là một người phụ nữ cường hãn như vậy, bình thường đánh ông là mắt cũng không chớp một cái, lông mày cũng không nhíu một chút, tuyệt đối sẽ không nương tay.
Nhưng nhìn thấy chuột gián, xem phim kinh dị, kêu to hơn bất cứ ai, trốn như một cô bé nhỏ.
Dư Hàng cũng là lo lắng đến nhân tố bản thân của bà, cho nên mới chưa từng đem Phương Chu Diêu gọi đến bên người mình.
Tuy nhiên, chẳng bao lâu bà sẽ có một người nào đó xung quanh ...
Dư Hàng nghẹn một đêm, rốt cục lúc này nhịn không được hỏi ra vấn đề đáy lòng ông muốn hỏi, "Nghe nói, Dương Văn cùng em cầu hôn."
Sắc mặt Phương Viện Viện khẽ biến đổi, giờ này khắc này, không khí giữa hai người không hiểu sao lại xấu hổ.
Dừng một hồi lâu, bà mới nói, "Hẳn là hai đứa nhỏ nói cho anh biết đi."
Dư Hàng ngượng ngùng cười cười, "Đúng vậy, em lại không nói cho tôi biết."
Phương Viện Viện nói, "Tôi nói cho anh biết làm gì, nói cho anh biết không chẳng khác nào tôi đang khoe khoang sao, cái này cũng không có gì để khoe khoang..."
Dư Hàng cúi đầu mím môi, một lát sau mới ngẩng đầu nói: "Đây là chuyện tốt, em nói với tôi một tiếng, tôi cũng thay em vui vẻ a. Dương Văn hắn vẫn luôn đối xử tốt với em, sau này hẳn là có thể chăm sóc tốt em. Không giống như tôi, bao nhiêu năm qua, tất cả đều phải chăm sóc tôi."
Dư Hàng và Phương Viện Viện là yêu đương trong trường đại học, lúc trước ở đại học, Dư Hàng, Dương Văn hai người cùng nhau theo đuổi Phương Viện Viện, cuối cùng Phương Viện Viện lựa chọn Dư Hàng, làm tổn thương trái tim Dương Văn.
Nhưng Dương Văn nhiều năm như vậy vẫn không bỏ cuộc, vẫn là trạng thái độc thân.
Cuối cùng đợi đến khi hai người bọn họ ly hôn, Dương Văn có được cơ hội.
Dư Hàng bởi vì sai lầm của mình ly hôn, bởi vậy tạo ra kết quả như vậy, hắn chỉ có thể trách mình, không trách được người khác.
Còn nữa, kỳ thật ông cũng có chút sợ hôn nhân, có chút sợ trong hôn nhân Phương Viện Viện thường xuyên mất khống chế trạng thái.
Tình cảm đại học của hai người đi đến bây giờ, đáng tiếc là đáng tiếc...
Nhưng mà, quả thật không thể quay lại được.
Phương Viện Viện phát ra tiếng thở dài nặng nề, đột nhiên nói, "Anh cũng có thể a... Sau khi không có tôi, lập tức tìm được một tiểu nha đầu có thể chăm sóc anh."
Dư Hàng gật đầu, "Ừm. Tôi sẽ không bao giờ kết hôn nữa, tôi sẽ chăm sóc cho phù hợp. Nếu như, ý tôi là, nếu Như, Chu Diêu mang đến mâu thuẫn cho cuộc sống hôn nhân của em và Dương Văn, em đưa Chu Diêu đến chỗ tôi đi. Điều kiện tùy em nhắc tới, đứa nhỏ này, bao lâu đi thăm em một lần, cái này cũng không sao cả."
Phương Viện Viện nhìn về phía Dư Hàng, nửa ngày sau mới nói, "Nhìn lại đi."
Dư Hàng gật đầu, "Chúc em hạnh phúc."
Phương Viện Viện đáp: "Ừm."
...
VyVy: Có thể thấy, ba Dư rất yêu vợ trước của mình...