Edit&Beta: VyVy
...
Chán ghét, dù sao cũng là mẹ con ruột, cho dù hành vi của hai bên có sai, nhưng tâm vẫn nhớ đến đối phương.
Cô nhớ lại, kiếp trước, khi Phương Chu Diêu tuổi đang dọn dẹp tài sản, còn chuyển nhượng một nửa tài sản cho Phương Viện Viện nước ngoài.
Từ điểm này có thể nhìn ra, cho dù là kiếp trước anh sinh bệnh, trong lòng cũng nhớ thương Phương Viện Viện.
Huống chi hiện tại, cái này còn không tính là quá uất ức anh...
Dư Phiêu Phiêu sau đó lại cùng Phương Chu Diêu nói chuyện hồi lâu, về gia đình, sự nghiệp, học hành, tất cả đều có tán gẫu.
giờ nằm trên giường, vẫn tán gẫu đến hơn hai giờ đêm, tinh thần Dư Phiêu Phiêu có chút chịu không nổi, bắt đầu buồn ngủ, mới đáp lại càng ngày càng ít.
Sau đó, Phương Chu Diêu nghe ra cô buồn ngủ, liền im lặng một hồi.
Chỉ chốc lát sau, thật đúng là nghe được tiếng hô hấp phập phồng phập phồng của cô, ngủ thiếp đi...
Bên giường, Phương Chu Diêu ngẩng đầu lên, trong bóng tối, đôi mắt phát ra ánh sáng của anh nhìn về phía Dư Phiêu Phiêu.
Vài phút sau, mới nằm xuống, quấn chặt chăn, nhắm mắt lại.
Anh cho rằng, ngày mẹ anh bị cầu hôn, tâm tình anh tất sẽ rất kém cỏi.
Thế nhưng, kỳ thật không có rất kém cỏi, ít nhất khi ngủ, trong lòng anh chỉ có thể thỏa mãn cùng một chút cảm xúc tiếc nuối.
Mà điểm tiếc nuối kia cũng không phải bởi vì mẹ anh, chỉ là bởi vì Dư Phiêu Phiêu không thích anh.
Đối với mẹ, Phương Chu Diêu kỳ thật có chút thoải mái.
Anh tiếp nhận bộ lý do của Dư Phiêu Phiêu.
Anh cảm thấy, nếu mẹ anh tái hôn, anh đến sống với ba và cô cũng tốt.
Anh cũng thích cuộc sống như vậy, không buồn.
Như vậy, Phương Chu Diêu dần dần rơi vào giấc ngủ sâu.
...
Ban đêm, Dư Phiêu Phiêu vẫn tiếp tục mơ về kiếp trước của cô.
Trong mộng, tình huống tinh thần của Phương Chu Diêu không tốt, rốt cục cũng bị Phương Viện Viện biết được.
Bà treo số bác sĩ tâm thần của một bệnh viện thành phố, sáng sớm đưa Phương Chu Diêu đi khám bác sĩ tâm lý.
Sau khi làm một số đề tài, Phương Chu Diêu quả nhiên bị chẩn đoán bị trầm cảm, lúc ấy tinh thần Phương Viện Viện có chút suy sụp.
Sau khi hai mẹ con về nhà, Phương Viện Viện bắt đầu chăm sóc cảm xúc của Phương Chu Diêu, bác sĩ kê đơn thuốc, nhưng không nhiều lắm.
Phương Chu Diêu rất phối hợp ăn, sau đó liền trở về phòng ngủ.
Khi Phương Chu Diêu tỉnh dậy, Phương Viện Viện ngồi bên giường anh, giống như hạ quyết tâm nói: "Con trai, mẹ không kết hôn. Mẹ không lập gia đình nữa, sau này chỉ có hai mẹ con chúng ta sinh sống, được không?"
Khi Phương Viện Viện nói ra những lời như vậy, Dư Phiêu Phiêu cũng nhìn thấy ánh sáng của mẫu tính trên người bà, nhưng đồng thời, cũng có rất nhiều bất đắc dĩ.
Biểu tình của Phương Chu Diêu khi đó có chút khiếp sợ, nhưng không có sắc mặt vui mừng.
Phương Viện Viện lại ở trước mặt anh, gọi điện thoại cho Dương Văn, trực tiếp nói với Dương Văn, bà không có ý định tái hôn, để Dương Văn buông tha cho bà, lại tìm người khác đi.
Dương Văn bên kia cúp điện thoại trước, hắn tức giận.
Phương Viện Viện kéo theo nụ cười rất khó coi, lại nói với Phương Chu Diêu: "Con xem, mẹ không kết hôn. Sau này mẹ sẽ quan tâm nhiều hơn đến con, sẽ không bỏ qua con nữa."
Phương Chu Diêu vẫn lẳng lặng rơi lệ, nhưng anh cái gì cũng không nói. Sau đó, Dư Phiêu Phiêu nhìn thấy anh trong nhật ký hôm nay của mình:
【Hôm nay, bà ấy vì tôi, từ bỏ người đàn ông đó. Bà ấy trông rất ấm ức và không hài lòng. Đáng lẽ tôi phải hạnh phúc, nhưng tôi cũng vậy. Tôi tự hỏi, tôi ghét bà ấy kết hôn, hay là ghét người đàn ông đó? Nếu bà ấy đối xử tốt với tôi chỉ vì bệnh tật của tôi, điều đó không thực sự tốt cho tôi? Tôi không muốn loại thương hại này, bố thí tốt. Làm thế nào để làm điều đó, tôi rất khó chịu, ai có thể cứu tôi?】
Dư Phiêu Phiêu nhìn anh viết chữ 'Cứu', liền biết nội tâm của anh vẫn là phong bế.
Anh thực sự cần một người có thể kéo anh ra, có thể chân thành, chân thành cho anh tình yêu.
Thay vì nhượng bộ bản thân, hy sinh bản thân, cho anh một tình yêu bù đắp.
Cô trong hư không, nhẹ nhàng cúi xuống, làm ra thủ thế ôm anh...
Tuy nhiên, cô không thể giữ anh.
Ghé vào vai anh, Dư Phiêu Phiêu lặng lẽ rơi lệ.
...
Sáng sớm hôm sau, khi Dư Phiêu Phiêu tỉnh lại, mở mắt ra liền nhìn thấy Phương Chu Diêu đang nằm trên giường cô.
Cô bị dọa một chút, đầu không khỏi co rụt lại...
"Cậu, cậu làm sao nhìn tôi như vậy?" Dư Phiêu Phiêu kéo chăn lên, lướt qua hai má, bỗng nhiên nhìn thấy trên chăn có chất lỏng tối màu.
Bừng tỉnh nhận ra, cô đã khóc.
Phương Chu Diêu cũng là sáng sớm nghe được thanh âm cô thấp giọng khóc nức nở, mới tỉnh lại liền nằm ở bên giường cô, khẩn trương nhìn cô.
Cô đang khóc trong giấc mơ...
Nhận thức này, thật làm cho Phương Chu Diêu khó chịu!
Phương Chu Diêu lại không dám đánh thức cô, cũng chỉ có thể gấp gáp nhìn chằm chằm cô, chỉ dám nhìn chằm chằm mà thôi.
May mắn thay, cô đã thức dậy.
Nếu không, anh đều muốn chạy đi tìm Dư Hàng. "Cậu đừng nhìn tôi như vậy..."
Chăn Dư Phiêu Phiêu che nửa khuôn mặt, lộ ra một đôi mắt ngập nước nhìn về phía anh.
"Cậu mơ thấy gì? Sao cậu lại khóc như thế này?"
Phương Chu Diêu cẩn thận hỏi, "Là mơ thấy gia đình cũ của cậu?"
Dư Phiêu Phiêu vốn còn không nghĩ tới nên lấy lý do gì ứng phó anh, kết quả chính anh tìm lý do cho cô.
Vì vậy, cô đi xuống các bậc thang mà anh đã cho, "Ừm."
"Có phải cậu thường xuyên mơ thấy người nhà của cậu không?" Hai đôi lông mày của Phương Chu Diêu cau chặt, rất lo lắng hỏi.
"Ừ..." Dư Phiêu phiêu nhược nhược điểm đầu.
"Khó trách..." Phương Chu Diêu thở dài một tiếng.
Quả nhiên, lời ba anh nói là đúng.
Cô đối với hai cha con bọn họ tốt như vậy, đều là nhờ phúc của người nhà đã chết của cô.
Cô áy náy với người nhà đã chết, tất cả đều bù đắp cho hai cha con bọn họ.
Haizzz...
Cô thật đáng thương.
Lúc này, trong lòng Phương Chu Diêu tràn ngập đồng tình cùng thương tiếc, há mồm cũng trịnh trọng nói cho cô biết: "Không có việc gì, hiện tại tôi và ba đều là người nhà của cậu. Cả hai chúng tôi sẽ đối xử tốt với cậu!"
Dư Phiêu Phiêu nhìn ra anh muốn an ủi cô, trong lòng hơi nóng lên, khóe môi cong lên nhàn nhạt, "Ừm."
"Vậy, vậy cậu đã mơ cái gì vậy?" Phương Chu Diêu hỏi.
"Không nói cho cậu biết." Dư Phiêu Phiêu nói.
Phương Chu Diêu cũng không tiện miễn cưỡng cô, chỉ nói: "Được rồi, vậy thì không nói. Vậy thì đi dậy trước đi, hay là cậu muốn nằm thêm một chút nữa, tôi sẽ làm bữa sáng cho cậu."
"Ừm." Dư Phiêu Phiêu gật đầu.
"Được, vậy cậu nằm, tôi rời giường làm bữa sáng." Phương Chu Diêu đứng lên, rất nhanh đi ra khỏi phòng.
Nhìn bóng lưng anh đi xa, trong ánh mắt Dư Phiêu Phiêu hàm chứa thủy quang nhàn nhạt.
Bây giờ cô rốt cục cũng biết, vì sao kiếp trước Phương Viện Viện có thể cùng Dư Hàng đi đến mức tái hôn.
Bởi vì kiếp trước, Phương Viện Viện đã thỏa hiệp cho Phương Chu Diêu.
Phía sau, có lẽ cũng là vì Phương Chu Diêu mới đi tới mức tái hôn.
Đáng tiếc, kiếp trước tái hôn bị cô của cô phá hư, một nhà ba người cuối cùng vẫn tan rã, Phương Viện Viện vẫn gả cho Dương Văn.
Như vậy xem ra, kiếp trước cô thật đúng là một cái chổi tinh.
Hại thảm một nhà ba người bọn họ, cũng hại anh thảm.
Kết quả là, cuối cùng, anh đã qua ước vì cô.
Dư Phiêu Phiêu thở dài tự trách...
Hiện tại, cô đã không biết phải khống chế như thế nào, mới có thể làm cho một nhà ba người bọn họ khôi phục lại.
Bởi vì bây giờ anh, nhìn rất khỏe mạnh ...
Mà cô, cũng luyến tiếc để cho anh lâm vào bệnh hoạn.
...