Thế là vị Phó Chủ tịch nào đó dọn đến nhà cậu nhân viên nào đó ở. Sáng cả hai đi làm, trưa vị phó Chủ tịch sẽ đến siêu thị mua đồ, tâm tình với anh nhân viên. Chiều sẽ cùng nhau về nhà.
"Vương Sác, anh nấu cơm đi! "
Tống Minh lười nhát nằm trên sofa nhìn Vương Sác. Anh sắc mặt không đổi, cũng chẳng thèm nhìn Tống Minh. Bỏ áo vest xuống ghế rồi đi vào bếp.
Cũng như thường lệ thôi, Tống Minh từ khi ở cùng Vương Sác liền trở nên lười nhác. Nấu ăn, rữa chén, giặt quần áo, quét dọn đều do một tay Vương Sác làm. Cậu chỉ việc ăn ngủ và đi làm thôi.
" Cậu định làm ở siêu thị hết đời à? "
"Biết sao được! Đi thử việc công ty nào cũng từ chối. Haizzzz"
Cậu thở dài, nhìn màn hình tivi nói.
Vương Sác tiến đến sofa ngồi cạnh cậu, lấy điện thoại bấm một dãy số. Gọi.
"Thư kí Lâm! Sắp xếp đi, ngày mai tôi đưa người mới vào công ty"
Vương Sác giọng nói lạnh lùng, cứng nhắc nói trong điện thoại hòan tòan khác với lúc nói chuyện cùng cậu. Tống Minh kế bên cũng thóang giật mình, nhưng cậu còn bất ngờ hơn chuyện "có người mới vào công ty" kia.
"Phó Chủ tịch, công ty đâu có đợt tuyển nhân viên. Người mới này... "
Thư kí Lâm là cố tình tránh né. Phó Chủ tịch nỗi tiếng công bằng lại cho một người đi cửa sau vào công ty. Ngốc lắm cũng biết người kia là gì đối với phó Chủ tịch.
"Người của tôi! "
Đầu dây bên kia lập tức im bật. Một lúc sau mới vâng vâng dạ dạ rồi cúp máy. Phía Tống Minh từ đầu đã im lặng, bây giờ vẫn im lặng. Cậu đag nuôi tư tửơng người đi cửa sau kia không phải mình.
"Anh... "
Khó khăn lắm mới nói đựoc chữ liền bị người kia chặng họng.
"Ngủ sớm đi! Mai đi làm với tôi! "
"Hả? Anh, anh... Thật sự...?! "
"Ừmm là thật. Cậu vào An Vương làm. "
Sáng hôm sau, mọi người trong công ty đều đã biết được "người của Phó Chủ tịch" đến công ty làm. Mấy cô nhân viên đều thở dài thở ngắn than mình bạc phận. Cho đến khi Tiểu Tống Minh cùng Vương Sác bước vào....
"Cái đếch gì? Là nạn nhân? "
"Phó Chủ tịch... Hơ, tôi chết đây! "
"Anh thế nào lại là công. Cơ mà tôi thích"
Mấy cô nhân viên tụm ba tụm bảy bàn tán, cảm nhận ánh mắt sắc lạnh của sếp liếc qua liền đứng ngay ngắn lại.
"Phó Chủ tịch! "
Cả dàn nhân viên cuối đầu chào, anh gật nhẹ đầu rồi bước vào thang máy cùng cậu.
Trong thang máy chỉ còn hai người, Tống ca bây giờ mới có thể thở nhẹ nhõm.
"Vương Sác, công ty nghiêm túc vậy sao?"
"Không có! Là họ quá nghiêm túc thôi! "
Vương Sác cười nhẹ nói. Đây rõ ràng là Vương Dịu dàng trước mặt Tống Minh, sao lúc có người khác lại thành Vương Cao Lãnh? Rõ lạ.
"Haizzzz tôi rốt cuộc làm ở đâu?"
"Chúng ta sống chung gần tháng vẫn xưng hô xa lạ vậy. Cho em ở bộ phận ý tửơng. Nghe Ông Tống nói em rất giỏi khỏang này".
Ông Tống? Ba cậu? Anh biết?
" Không cần thắt mắt đâu. Là bên ông ấy liên lạc. Hỏi có phải em làm ở An Vương không? "
"Anh trả lời thế nào? "
"Anh nói phải. Dù sao bên đó cũng đối tác, lại còn là trưởng bối. Anh thế nào nói dối được? "
Vương Sác thảng nhiên, nhúng vai. Cửa thang máy mở, hai ngừoi cùng đi ra. Vương Sác bảo trợ lý Lâm sắp xếp công việc cho cậu ổn thỏa còn bản thân đã vào phòng xem tài liệu.
Anh chẳng phải khó tính hay lạnh lùng gì mà anh là tôn trọng công việc. Công ty là một tay anh gánh vác, một tay anh lo liệu, chỉ cần anh buông lõng liền mất đi chổ đứng. Thương trường khóc liệt, không thể không phòng bị.
Giờ ăn trưa, anh không xuống nhà anh cùng mọi người mà ngồi trong phòng làm việc. Khẩu vị anh không tốt, đồ ăn công ty căn bản nuốt không trôi, vì vậy cứ mặc kệ bụng đói. Lát ra siêu thị mua ít sữa uống là được.
Đột nhiên bên ngòai có tiếng gõ cửa. Vương Sác nhìn đồng hồ khẽ nhíu mài. Giờ này là giờ nghĩ, ai lại đêsn tìm? Thư ký Lâm?
"Vào đi"
Cánh cửa nhẹ nhẹ mở ra. Một bóng người nhỏ nhắn đứng bên ngòai khẽ ló đầu vào.
"Chị? "
"Yooo tưởng không nhận ra chị rồi chứ. Sao thế? Giờ còn chưa chịu đi ăn. "
Người này là Dương Niên Niên. Chị họ Vương Sác. Cô chỉ lớn hơn anh tuổi, tức là tuổi. Từ nhỏ anh đã được bà chị lớn này chăm sóc nên thân thiết như chị em ruột. Niên Niên là người trưởng thành sớm. Năm tuổi đã chăm em họ mình, xem như em ruột.
Gia đình Vương Sác... Qủa thật có chút rắc rối. Anh là con một, sinh ra đã được dán mác người thừa kế. Từ ăn uống học hành Thái độ đều phải có yêu cầu cao hơn người khác. Năm tuổi, bố bị tai nạn qua đời, cả một tập đòan vừa mới có chổ đứng liền như sụp đổ. Vương Sác đến lúc đó đã nhận thức đựoc vai trò của bản thân, thân phận cũng không giống những người bạn cùng tuổi
Năm tuổi, Vương Sác nắm trong tay chức Phó Chủ tịch, đưa An Vương bước tưng bước đi lên. Thử hỏi một đứa trẻ t, suy nghĩ đủ chính chắn để nắm giữ cả tập đòan? Tất nhiên không. Có biết bao nhiêu con mắt dòm ngó vị trí của anh. năm, trong vòng năm Vương Sác đưa An Vương đến đựơc như ngày hôm nay, anh cũng đã cho đi quá nhiều thứ, ví dụ như... Bệnh tim!
Căn bệnh này được phát hiện lúc Vương Sác t. năm nay luôn liên tục điều trị, liên tục dùng thuốc. Bệnh tình đã có cải thiện rõ rệt. Lúc đó anh vừa từ công ty về thì ngất đi,Niên Niên hốt hoảng đưa em trai vào viện để rồi cô nhận được tin đứa em trai cô yêu thuơng nhất bị bệnh tim...
"Chị sao lại ở đây? "
Giọng nói trầm thấp của Vương Sác kéo Niên Niên về hiện tại.
"Đến thăm em. Ơi chị bay từ thành phố A về liền đến thăm em đó! "
Niên Niên hí hửng đem chiếc vòng có hình một chiếc bánh ngọt đưa họ anh.
"Cái này là em nói chị đặt. Cho ai thế? Có ngừoi yêu rồi sao? Không mau mau giới thiệu cho chị? "
Vương Sác nhận lấy vòng cổ khẽ cười. Bánh ngọt nhỏ...
" Cười... Em để chị gái đọc thọai một mình sao? "
"Chị nói nhiều không mệt sao? "
Cuối cùng cũng chịu lên tiếng, nếu không cứ tưởng em trai bị cấm rồi.
"Hơ nói nhiều, em còn không mau cho chị biết vòng cổ tặng..."
Chưa nói hết câu đã bị tiếng mở cửa ngắt ngang.
"Của anh! "
Tống Minh bước vào, đặt hộp bánh kem táo lên bàn của Vương Sác. Cậu xoay ngừoi qua, nhìn thấy Niên Niên khẽ cuối người chào.
Trong lòng ngực Tống Minh truyền đến cảm giác kì lạ, có chút mất mác, chút... Đau lòng
"Là bạn gái anh sao? "
Tống Minh thầm nghĩ, định bụng quay lưng bước ra ngòai thì bị giọng nói quen thuộc làm khựng lại
"Là chị gái anh! "
Không hiểu tại sao khi biết người con gái này không phải người yêu anh, cậu lại cảm thấy rất vui.
"Ừm! Chào chị! "
Cậu lên tiếng chào rồi quay sang Vương Sác.
"Anh ăn đi. Tôi đi làm việc. "
楊玉: bù mọi người chương này trước