Yangg : tui là hông có khuyến khích mấy bà đọc chương này đâu nha. Thề chứ không biết viết H đâu, nên tui viết H văn minh á không có tường tận đâu nha. Mấy bà nếu chán bỏ chương này qua chương sau đọc cũng không đứt mạch truyện nên khỏi lo. Tại tui viết chương này như ngoại truyện để tri ân đọc giả thôi. Thú thiệt là tui nhạt nhẽo lắm!
Vương Sác ra sức ngậm lấy đôi môi nhỏ của cậu, từ từ hút hết dưỡng khí của đối phương.
Tống Minh bị hôn đến mức chân tay bũng rũng, hơi thở mỗi lúc một dồn dập. Đột nhiên Vương Sác dừng lại, Tống Minh trong lòng có chút hụt hẫng ngồi dậy.
"Sao thế?!"
Vương Sác thẳng người, hơi cuối đầu thì thào
"Em...còn chưa nói sẽ cho anh..."
Ủa cần nói nữa ư!? Có thật sự cầu cậu chủ động không vậy?
Tống Minh cười gian manh bò đến gần anh, từ từ đưa tay vào áo anh vút ve.
" Lão công ~em cho anh..."
Sau câu nói đó chính là Tiểu Minh chủ động cởi sạch y phục dâng lên cho Vương Sác.
Chúng ta hãy suy diễn theo một hướng khác.
Vương Sác đè Tống Minh xuống giường, mạnh bạo gậm lấy đôi môi mỏng căng mọng của cậu. Bàn tay không yên phận luồn vào thun Tống Minh, xoa nắng hai đầu nhủ hoa đỏ ửng.
Nụ hôn từ môi dần đến cổ, xương quai xanh, ngực...mỗi nơi đi qua đều để lại những dấu đỏ chói mắt.
Chẳng mấy chốc, quần áo trên người cả hai đều nằm lả chả dưới nền gạch.
"Bánh ngọt nhỏ... Sẽ không làm em đau đâu!"
Vương Sác từ từ đưa tay đến hậu huyệt đang mấp máy, nhè nhẹ ma sát. Anh nhẹ nhàng khuyấy động, tiểu Minh cương cứng đứng thẳng nhiệt tình mời gọi.
Tống Minh bên trên hơi thở ngày càng dồn dập, miệng nhỏ phát ra âm thanh rên rỉ kích tình. Không chờ được nữa, Vương Sác đưa ngón tay vào hậu huyệt, liên tục khuếch trương.
" Ưm..a...a...lấy...lấy ra...a..."
" Ngoan, quen sẽ không đau nữa. Em thả lỏng một chút đi..."
Tống Minh liên tục rên la, Vương Sác lại liên tục an ủi.
Cả hai quấn lấy nhau từ môi lưỡi đến thân hình, nhiệt tình thỏa mãn người kia.
Tống Minh công người hứng chịu từng lần luân động của ai kia dưới hạ thân. Nếu nói không đau, quả thật không đúng nhưng đây là cảm giác cậu hạnh phúc nhất, cảm giác cậu trông chờ đã lâu từ khi bắt đầu mối quan hệ trái chiều dư luận này.
Vương Sác đưa Tống Minh đến nơi khoái cảm, tưởng chừng như cả hai đang bay đi đến thế giới chỉ có hai người. Chỉ cần vừa hạ cánh anh sẽ đưa cậu về vị trí cũ, để cậu tận hưởng được sự sung sướng chỉ có anh có khá năng đem lại.
Cả hai mồ hôi nhễ nhại, âm thanh mê người liên tục phát ra từ căn phòng lớn, đầy kích thích và khiến người ta dâng lên cảm xúc khó tả.
Vương Sác nhắm đến nơi sâu nhất mà tiến vào, liên tục di chuyển ra vào khiến hậu huyệt đỏ ửng đến bật máu. Dương vật Tống Minh cưng cứng được gậm mút bởi Vương Sác liền to hơn vài vòng. Dịch bạch từ cơ thể bắn thẳng vào cổ họng anh.
"Ah..mau...nhả, nhả ra..."
"Uwmm...anh nuốt mất rồi!"
Vừa dứt lời, Vương Sác đã nhấm thẳng đến nơi đó mà tiến tới, dịch bạch bắn thẳng vào bụng cậu khiến nó to lên một phần, dịch bạch quá nhiều tràn ra ngoài không ít.
Dừng lại công việc "ăn" của mình, Vương Sác ôm vợ nhỏ vào lòng, hôn nhẹ lên cánh môi đã bị anh cắn đến bật máu.
" Ngoan nào...ngủ đi...em mệt rồi"
Tống Minh không trả lời, sức lực của cậu vừa bị hao tổn hết vào cuộc lăn lộn vừa rồi nên thiếp đi. Đến lúc cả hai tỉnh dậy đã gần tám giờ sáng.
"Tên khốn khiếp anh mau tỉnh dậy cho tôi!"
Giọng nói Tống Minh vang vọng khắp căn phòng khiến người kế bên không tài nào không tỉnh giấc.
" Sao vậy bảo bối?"
"Tên khốn anh mau lấy ra".
Vương Sác lờ mờ hiểu chuyện gì, liền cười gian ôm lấy cậu hôn vài cái.
" Em sao vậy? Đặt trong đấy cả đêm qua vẫn ngủ được mà, sao bây giờ lại...haha"
Tống Minh thẹn quá hóa giận, tự động dịch thân để thứ đó rời khỏi cơ thể mình, nhưng còn chưa động được đã bị Vương Sác kéo lại ngược lại.
"Bảo bối, nếu lỡ để nó trong cơ thể em cả đêm qua, hay...chúng ta tiếp tục đi!"
Tống Minh chưa kịp trả lời đã bị Vương Sác đè ra ăn sạch, dù sao cũng đã bị ăn từ đêm qua rồi mà nên giờ có thế nào chắc cũng không sao nữa...
Yangg: nhiêu đây thôi nha mấy bà ơi. Tui quá trời nhạt rồi. Thiệt chứ H đọc thì nhiều mà hông có biết viết. Lần đầu viết nên chắc chắn sai sót rất rất nhiều luôn. Đọc đỡ đi nha mọi người ơi.