Thoáng cái đã hết một năm, chỉ vài ngày nữa là đến cuộc họp của hội đồng công ty, cũng chính là thời khắc quyết định việc lên làm chủ tịch của Vương Sác.
Một tháng trước, Vương Sác đưa Tống Minh về nhà ra mắt mẹ. Nhưng mọi chuyện không hề dễ dàng trôi qua, mẹ Vương Sác là phụ nữ có nét truyền thống, bà gần như không thể chấp nhận được những mối quan hệ đồng giới. Cũng dễ hiểu thôi, không một ai dễ dàng chấp nhận việc con trai duy nhất của mình lại đem lòng yêu một nam nhân khác.
Lúc trước Vương Sác và mẹ cãi nhau cũng chính vì chuyện này. Cả gia đình anh chỉ mình anh là con trai,bố mất sớm, mọi chuyện đều do anh gánh vác, hy vọng của cả gia đình đều đổ dồn vào anh. Bây giờ đùng một phát anh lại như vậy, người làm mẹ như bà cũng khó lòng chấp thuận.
Vương Sác cùng Tống Minh bước vào nhà, cậu nắm chặt lấy tay anh mang theo chút sợ sệt.
"Bảo bối, em sao vậy?"
"Không có gì... Chỉ là có chút bất an..."
Giọng Tống Minh nhỏ dần rồi như biến mất trong khoảng không. Vương Sác hiểu nỗi lo của cậu. Mẹ anh không dễ dàng mở lòng như mẹ cậu, muốn bà mở lòng cũng là cả một quá trình.
Cả hai bước vào đại sảnh của ngôi biệt thự, người quản gia đi theo phía sau họ. Vương Phu nhân đang ngồi trên sofa uống trà, đưa mắt nhìn họ rồi dừng hẳn nơi thân hình Tống Minh.
Vương Sác kéo cậu đến gần, anh cuối đầu cung kính, cậu cũng làm theo.
" Chủ tịch Vương."
Vẫn là cách xưng hô xa lạ như vậy. Đã hai năm nay, hai năm thì khi anh nói sự thật về bản thân mình rằng mình không thích nữ nhân cũng không thể có mối quan hệ tình cảm với người khác giới. Hai mẹ con từ đó luôn duy trì kiểu xưng hô xa cách thận trọng này.
Tống Minh cũng không quá bất ngờ, cậu chỉ cuối đầu chào rồi lại đứng im cúi mặt xuống.
" Ngồi đi."
Bà lên tiếng, Vương Sác gật đầu cùng Tống Minh ngồi xuống đối diện. Ba người sáu mắt nhìn nhau đến khi quản gia đem trà lên bầu không khí mới dễ chịu hơn một chút.
" Về đây giới thiệu người yêu sao?"
Vương Sác không trả lời lẳng lặng uống trà rồi khẽ gật đầu. Tống Minh cũng không dám lên tiếng im lặng ngồi nghe.
"Vẫn là câu trả lời đó thôi. Mẹ không chấp nhận."
"Tôi biết Chủ tịch sẽ không chấp nhận. Hôm nay đưa em ấy đến đây cũng là muốn ngài nhớ rằng em ấy là một nữa của tôi, Tống Minh là một phần không thể thiếu của tôi hiện tại. Chủ tịch có thể không chấp nhận nhưng cũng biết đến sự tồn tại của em ấy."
"Vương Sác, mẹ luôn tôn trọng ý kiến của con trừ chuyện này ra."
"Ngoài chuyện này tôi cũng không còn chuyện gì cần chủ tịch tôn trọng."
Nói rồi anh đứng lên kéo tay cậu đi. Trước khi ra khỏi nhà, bác quản gia đưa cho anh một vật gì đó rồi lui vào, anh cũnh không nói gì đi ra ngoài.
Suốt đường đi cả hai không nói với nhau lời nào, chỉ im lặng chìm vào điệu nhạc nhẹ nhàng sâu lắng.
Dù biết anh không thích Tống Minh vẫn đều đặn mỗi tuần đến nhà họ Vương một lần. Từ nấu ăn đến dọn dẹp việc gì cậu cũng làm. Vương Sác lúc đầu cương qiyết không cho cậu đặt chân đến nhưng thử hỏi cậu có nghe lời anh không? Cuối cùng ai đó vẫn phải đều đặn đưa vợ nhỏ về nhà họ Vương dù không hề ưa thích.
Có lần Vương Sác nỗi giận đùng đùng mắng cậu một trận. Lần đó bà Vương đã thẳng thắng mắng nhiếc chê trách cậu đủ điều lúc Vương Sác vắng mặt. Đến cả Tống Minh cũng không hiểu tại sao mình lại bị mắng như vậy, chỉ biết cuối người lắng nghe. Quản gia nhiều lần khuyên giải nhưng hoàn toàn vô ích. Đúng lúc bà định giơ tay đánh cậu thì Vương Sác từ ngoài bước vào, đỡ cho cậu cái tát như trời giáng.
Anh giận dữ nhìn người mẹ sinh ra mình ánh mắt hằn tia máu. Anh kéo cậu ra ngoài, bỏ lại một câu khiến mọi người như chết lặng.
" Một là bà có thêm một người con, hai là đến một đứa con cũng không có."
Về đến nhà anh liền mắng cậu ngu ngốc chỉ biết đứng im để người khác ức hiếp mình. Cậu không nói gì chỉ nhẹ nhàng ôm anh thay câu trả lời của bản thân.
Mọi chuyện cứ đều đặn lập lại, chỉ khác là từ hôm đó Vương Phu nhân không còn ý kiến về việc ra vào ngôi nhà này của Tống Minh. Vương Sác cũng luôn luôn theo sát cậu khi cậu trong khu vực nhà họ Vương.
Về phía công ty vẫn phát triển ổn định, hai tuần nữa sẽ tiến hành cuộc họp tổng kết của năm nay. Mọi người trong công ty đều vui vẻ chờ đến ngày gọi Vương Sác là chủ tịch.
Anh đã từng hứa với Tống Minh, khi anh lên đảm nhiệm vị trí Chủ tịch sẽ cầu hôn cậu. Để cậu danh chính ngôn thuận bước vào nhà họ Vương.
Tống Minh cũng chính là vì câu danh chính ngôn thuận vào nhà họ Vương mà lấy lòng mẹ anh tưng ngày. Thời gian anh lên chức chủ tịch chỉ đến trên đầu ngón tay nhưng cậu vẫn chưa một lần nhìn thấy nụ cười của bà.
............
Thời gian không đợi ai cả, chỉ có chúng ta chạy theo thời gian mà thôi. Người nào không muốn bbị thời gian bỏ lại, chỉ có thể liều mạng chạy theo nó.
楊玉 : mọi người thấy chương này hơi buồn thì cũng cho Yang xin lỗi vậy. Tâm trạng có chút không tốt nên mới khiến văn nhạt nhẽo thế này đây.
Mọi người có công nhận chuyện nếu hình thành một mối quan hệ sẽ dẫn đến rất nhiều mối quan hệ bị đánh mất không?
Cảm giác mà không ai hiểu được mình thật sự rất tốt. Chỉ có bản thân tự hiểu bản thân thôi. Bây giờ tôi mới nhận ra trên phương diện tình cảm khác giới tôi căn bản không cần đến.