Phù Nhân Sinh đứng dựa tường bên ngoài, trong lòng cứ thấp thỏm không yên vì lo cho cô. Từ nãy giờ bên trong yên ắng đến đáng sợ, ai ai cũng lo cho tình trạng của Bối Bội Sam lúc này...
" Phù Nhân Sinh " Hắc Mộc Lan lên tiếng.
Phù Nhân Sinh hướng mắt về phía cô. Cô là bạn thân của Bối Bội Sam, dĩ nhiên biết tất cả mọi chuyện rồi.
Trước kia Hắc Mộc Lan cũng có hợp tác làm việc chung với Phù Nhân Sinh và Phù Đổng, càng hiểu rõ nhau hơn.
" Đừng cố chấp nữa ".
" Anh đừng quên mục đích của chúng ta là gì ".
...
Ở bên trong, Sở Bách Điềm vẫn ôm lấy Bối Bội Sam, lòng anh vẫn đau như cắt vậy.
" Bách Điềm, chú có biết tại sao tôi lại dễ dàng cho chú chiếm lấy tôi không?".
Đến lúc này rồi, muốn bắt đầu lại.
Phải buông bỏ tất cả ở quá khứ.
" Tôi...lợi dụng chú đấy ".
Nghe câu nói của Bối Bội Sam, anh cúi xuống nhìn cô.
Cứ nghĩ chỉ anh lợi dụng cô...vậy mà...
gặp đây sao?
Bối Bội Sam đẩy nhẹ anh ra, cô nhìn về phía anh.
" Thân phận của tôi là đại tiểu thư của Bối gia - ba của tôi là Bối Diệc ".
" Nhưng mà...tôi không công nhận cái thân phận này cũng như người ba đó ".
" Có lẽ chú cũng biết đến ông ta rồi?".
Bối Bội Sam đưa tay đẩy mền ra. Cô đặt chân xuống giường.
Đã ăn và kiểm tra rồi, nghị lực cô cũng cao lắm...
Việc đầu tiên là phải bước đi!
" Bội Sam...".
" Đừng đến đây ".
Cô lên tiếng cản anh lại. Cô phải tự đi, phải đi bằng đôi chân này...để cô có thể thấy rõ ràng rằng bản thân mình hề thua cuộc!
Bối Bội Sam chống tay đứng lên. Tuy vết thương làm cô đau, nhưng mặc kệ đi!
Cô đi đến phía cửa sổ, Sở Bách Điềm đứng phía sau đã chuẩn bị sẵn chỉ cần cô sắp ngã là lao đến thôi.
" Ông ta lấy tro cốt của mẹ tôi để đe dọa tôi. Bà ấy mất, tro cốt của bà ấy tôi chừng từng được nhìn thấy lần nào ".
Bối Bội Sam nói.
Sở Bách Điềm đứng thẳng lên. Chuyện này...anh không hề biết.
" Ông ta muốn tôi kết hôn theo cái hôn ước gì đó. Nói cho sang vậy thôi, chứ thật ra ông ta muốn bán tôi đi cho một gia đình giàu có, để ông ta có người con rể thật nhiều tiền ".
" Tôi không đồng ý. Lập tức tìm kế kéo dài thời gian ra, muốn thay đổi chuyện ông ta sắp đặt cho mình ".
" Tôi đã nói với ông ta sẽ kiếm được số tiền ông ta muốn trong vòng sáu tháng. Ông ta cũng chấp thuận, đó là lí do tôi chọn công việc vệ sĩ ".
" Nhưng mà...tôi đã tính trước sẽ không kiếm đủ. Biết rõ chuyện của chú ra sao, nên tôi đã mượn tay chú cướp đi thứ quý giá nhất của mình ".
" Ban đầu đó là dự định của tôi thôi. Nhưng không ngờ đứa bé này đã đến bất ngờ, vì thế...".
" Hôm qua tôi đã về Bối gia, tôi đã từ bỏ tất cả...kể cả tro cốt của mẹ mình, làm trái ý ông ta ".
" Và muốn trở về trong sự tự do, có thể cho chú câu trả lời ".
" Câu trả lời..." Sở Bách Điềm lên tiếng.
Cô...muốn nói gì?
" Câu trả lời của tôi là...".
" Sở Bách Điềm, chúng ta...có thể kết hôn không?".
Bối Bội Sam nở nụ cười gượng gạo. Đó là câu cô muốn nói với anh vào hôm qua, đó là lúc đứa bé còn ở đây.
Nhưng nó...không còn nữa rồi.
Có lẽ, câu này không cần nữa.
Sở Bách Điềm đi đến, anh vương tay kéo cô vào lòng mình.
" Đủ rồi...".
" Bối Bội Sam đủ rồi...tất cả đủ lắm rồi ".
" Chú giận sao? Giận vì tôi đã lợi dụng chú?".
" Không...tôi xin lỗi...tôi cũng đã lợi dụng em ".
Từ đầu anh đã biết cô có dính dáng đến Phù Nhân Sinh.
Năm xưa Phù Nhân Sinh đã cướp đi người con gái anh yêu.
Ha, nói cô là người đầu tiên thì đó là nói dối đó. Trước đây anh có quen biết một cô gái, cô ấy rất tốt.
Nhưng mà...
Cái ngày anh muốn cầu hôn cô ấy, người con gái đầu tiên anh chạm vào không có hiện lên nổi sợ lại bỏ anh đi.
Cô ấy chạy theo Phù Nhân Sinh. Lúc đấy đã bỏ anh một mình phía sau.
Cũng chính vì thế anh đã sinh hận sẵn. Khi biết đến cô, anh đã muốn hành hạ, giày vò cô.
Muốn Phù Nhân Sinh đau lòng như chết đi sống lại.
Nhưng mà...bước đi lúc này có lẽ ngoài dự định trước đó của anh rồi!
Nghe Sở Bách Điềm nói rõ với mình, Bối Bội Sam siết chặt áo anh rồi dùi đầu mình vào lồng ngực anh.
" Tôi...biết từ đầu rồi ".
Cô lên tiếng.
Bối Bội Sam cô không phải con ngu. Cô đã phát hiện từ lâu rồi.
Chỉ là không nói ra. Muốn diễn vở kịch đầy giả tạo này đến cuối. Mọi thứ lại thay đổi đột ngột, cả anh và cô...
Từ đầu chỉ là lợi dụng nhau!
" Sở Bách Điềm... Chú nghĩ tôi là con ngốc sao?" Bối Bội Sam nói.
" Lúc phát hiện và nhận ra tôi đúng là rất giận. Chỉ muốn cầm dao đâm chú một nhát vì những câu nói hết sức giả tạo đấy ".
" Nhưng mà...ghét bao nhiêu thì bây giờ lại...".
" Yêu chú bấy nhiêu rồi ".
Bối Bội Sam nhón chân lên, cô đưa tay kéo anh xuống rồi chiếm lấy môi anh.
Bối Diệc, tôi sẽ kết thúc ông.
Sở Bách Điềm... Đây là sự bắt đầu của chúng ta!