Mắt Chu Tây vẫn sưng đỏ như cũ, thần sắc uể oải, trong mắt đã không còn nước mắt, nhưng vẫn nắm chặt tờ khăn giấy.
Giản Ngôn không vào phòng bệnh ngay, mà tựa vào cửa quan sát Chu Tây một lát.
Chu Tây và Chu Mộng mặc dù là chị em nhưng lớn lên lại không giống nhau, Chu Mộng xinh đẹp hơn Chu Tây. Chẳng qua, Chu Tây có tiền hơn Chu Mộng, quần áo trên người cũng là của nhãn hiệu lớn, nhưng không phù hợp với cô cho lắm. Xem ra, về ăn mặc thì ánh mắt Chu Tây vẫn kém hơn em gái cô.
Giản Ngôn không đi vào, nên bọn Hướng Dương cũng không dám hành động.
Chu Tây nằm trên giường cũng hơi bất an, cô ngước đầu nhìn Giản Ngôn một cái.
Ngũ quan thân thể Giản Ngôn cường tráng, thường làm cho người ta có cảm giác khá nghiêm khắc. Hiện tại nét mặt hắn rất nghiêm túc, ánh mắt càng sâu hiểm khó dò, chỉ đứng ở đó đã tạo nên cảm giác áp bách rất lớn.
Tay Chu Tây không kiềm được mà run lên một cái, theo bản năng siết chặt tờ khăn giấy trong tay, rồi lại vội vàng cúi đầu.
Lúc này Giản Ngôn mới đi vào phòng bệnh, làm dịu lại biểu cảm trên mặt mình, đứng trước giường Chu Tây, hỏi: "Cô cho rằng em gái cô không phải tự sát?"
"Đúng vậy." Chu Tây gật đầu, rồi lại ngẩng đầu nhìn Giản Ngôn, thấy hắn không còn vẻ nghiêm khắc mới thả lỏng một chút.
"Có bằng chứng gì không?"
"Em gái tôi không thể tự sát."
"Vì sao không thể? Cô đã xem di thư của cô ta rồi, cô ta bị ung thư gan thời kỳ cuối, vì thấy cuộc sống không còn ý nghĩa nên mới đi tự sát." Giản Ngôn nhìn chằm chằm Chu Tây, nói: "Điều này thì còn giải thích được."
"Nó bị ung thư gan? Thời kỳ cuối?" Chu Tây kinh ngạc nhìn Giản Ngôn, tựa như không hề biết chuyện này.
Giản Ngôn nhíu mày một cái: "Cô chưa xem di thư của cô ta?"
"Tôi có xem qua, nhưng mà tôi cho rằng..." Chu Tây giật giật thân thể, dường như lại bắt đầu băn khoăn, "Thế nhưng, cứ cho là nó bị ung thư gan đi, cũng không nên tự sát vào lúc này."
"Lý do gì?"
"Em tôi có một đứa con gái, mấy ngày hôm trước con bé bị tai nạn giao thông, cũng nằm ở bệnh viện này, ngày mai còn phải làm phẫu thuật. Nó không thể nhẫn tâm đi tự sát vào lúc này được. Hơn nữa, trong di thư của nó cũng không nhắc đến con gái dù chỉ một chữ, điều này sao có thể chứ?" Chu Tây nắm chặt tờ khăn giấy, giọng điệu vội vàng như muốn có được sự đồng thuận của Giản Ngôn.
"Nhưng lúc ở đồn cảnh sát, cô còn cho rằng em gái cô tự sát mà, sao bây giờ cô lại cảm thấy có vấn đề?" Giản Ngôn không vội một chút nào.
Chu Tây dường như có bí mật gì đó khó nói, cắn môi không chịu nói ra, vẻ mặt khổ sở.
"Nếu cô đã phát hiện ra điểm đáng nghi thì nên nói ra đi. Bằng không, chúng tôi làm sao điều tra? Lúc này còn có chuyện gì quan trọng hơn cái chết của em gái cô cơ chứ?" Thẩm Băng Niệm ở bên cạnh thật sự không muốn nhìn nữa, nhẹ giọng khuyên nhủ.
Nghe cô nói xong, Chu Tây hơi thả lỏng được một chút, đoạn nhìn Giản Ngôn nói: "Đội trưởng Giản, tôi biết anh là cấp trên ở đây, nếu tôi nói ra chuyện này, không biết các vị có thể giúp tôi giữ bí mật hay không? Em gái tôi cũng đã mất rồi, tôi không muốn nó bị người ta nói xấu..."
"Vậy thì phải xem chuyện cô nói là chuyện gì... Nhưng chúng tôi cũng sẽ tận lực bảo vệ bí mật cho người chết, thế nên cô không cần phải lo lắng."
Chu Tây hơi do dự, nhưng vẫn lên tiếng: "Thật ra, tôi vẫn luôn cho rằng cái chết của em gái tôi có vấn đề. Nhưng tôi lại không dám nói, bởi vì sẽ liên lụy đến danh dự của nó, lúc trước nó... làm vợ bé cho người ta... Là do chính tôi nghe thấy, người vợ đó từng nói muốn giết chết nó...."
Những lời này Chu Tây nói ra vô cùng khó khăn, rõ ràng trong lòng cô còn rất mâu thuẫn. Giản Ngôn biết cô thật sự cảm thấy rất mất mặt.
Chu Mộng là vợ bé? Vẻ mặt mọi người đều hơi thay đổi, Giản Ngôn nhìn Chu Tây: "Cô nói rõ hơn đi."
Thì ra, Chu Mộng có một tình nhân tên là Triệu Bằng. Vợ của Triệu Bằng là Lưu Hải Bình, là đồng nghiệp của Chu Tây.
Chuyện của Chu Mộng và Triệu Bằng bị Lưu Hải Bình biết được, Lưu Hải Bình từng ở trong công ty tuyên bố, muốn giết chết Chu Mộng.
Công ty mà Triệu Bằng làm việc lại vừa khéo cùng chung một tòa lầu với các cô, cho nên chuyện này còn gây ra ồn ào rất lớn.
Tòa lầu công ty của mấy người Chu Tây vừa vặn đối diện với tòa lầu mà Chu Mộng tự sát, cũng chính là tòa lầu có tiệm cà phê mà buổi sáng Giản Ngôn đã đến.
"Tình cảm của cô và em gái có tốt không?" Đợi đến khi Chu Tây kể xong, Giản Ngôn lại hỏi một vấn đề có vẻ không liên quan, "Nhìn cô đối với cái chết của em gái thương tâm khổ sở như vậy, chắc là tình cảm rất tốt?"
Chu Tây do dự một hồi, thả khăn giấy đã bị ngắt nhéo xuống, rốt cuộc lắc đầu: "Không, tình cảm của tôi và em gái thật ra không được tốt... Trên thực tế, từ khi nó làm vợ bé cho người ta... mấy năm nay chúng tôi gần như không qua lại. Lần này, nếu không phải Chu Châu xảy ra chuyện như vậy, có lẽ nó sẽ không liên lạc với tôi... Nhưng nó là người thân duy nhất của tôi mà, nó mất rồi thì làm sao tôi có thể không đau khổ chứ? Hơn nữa, tôi thật sự không biết nó bị ung thư gan..."
Nói xong câu cuối, nước mắt Chu Tây lại từng giọt từng giọt rơi xuống.
Giản Ngôn vẫn thấy khó hiểu: "Cô rõ ràng đã xem qua di thư của em gái mình, vì sao còn không tin cô ta bị ung thư gan?"
Đối với việc Chu Mộng bị ung thư, Chu Tây dường như không thể chấp nhận nổi.
"Tôi nghĩ nó bị người ta hại chết, bức di thư đó... là giả." Chu Tây cúi thấp đầu nói.
"Tôi đây có thể nói cho cô biết, bức di thư đó là thật, em gái cô cũng là tự mình nhảy từ trên lầu xuống." Giản Ngôn nghiêm túc nói.
Tay Chu Tây run lên, không dám tin ngẩng đầu nhìn Giản Ngôn: "Ý cậu nói, em gái tôi tự sát?"
"Tôi chưa từng nói như vậy..." Dừng một chút, Giản Ngôn lại hỏi, "Lúc em gái cô nhảy lầu, cô đang ở đâu?"
"Tôi đang ở bệnh viện đóng tiền phẫu thuật cho Chu Châu, bác sĩ và y tá đều có thể làm chứng." Chu Tây vội nói.
Giản Ngôn gật đầu: "Cảm ơn cô đã phối hợp, thông tin cô vừa cung cấp rất hữu ích với chúng tôi. Nếu như cô lại nhớ ra điều gì khác, thì làm phiền cô hãy nhanh chóng liên hệ với chúng tôi."
Ra khỏi bệnh viện, trước tiên Giản Ngôn cho người đi mời Triệu Bằng và Lưu Hải Bình đến đồn cảnh sát, cũng sắp xếp người đi giám thị Chu Tây.
"Sếp, Chu Tây có vấn đề gì?" Thẩm Băng Niệm chợt hỏi, "Cô ta nhìn thấy Chu Mộng chết đã đau khổ như thế, không giống đang giả vờ."
"Cô ta đau khổ, không có nghĩa cô ta không có vấn đề. Đối với cái chết của Chu Mộng, thái độ cô ta trước sau kém nhau quá nhiều. Hơn nữa, vừa nãy tôi nói Chu Mộng là tự mình nhảy lầu, trong nháy mắt đó, tuy rằng cô ta không ngẩng đầu, nhưng thân thể rõ ràng đã thả lỏng, tôi không tin biểu lộ đó là giả vờ. Còn nữa, dựa theo suy luận của A Từ, Chu Mộng chọn nơi đó tự sát là vì muốn cho người uy hiếp thấy rõ, như vậy Chu Tây cùng làm việc ở một tòa lầu với Lưu Hải Bình cũng có tình nghi rất lớn."
"A Từ là ai?"
Giản Ngôn sửng sốt, phát hiện mình đã vô ý nói ra tên A Từ.
"Sếp, là A Từ đó đúng không?" Tiếu Tiếu rất phấn khích.
"A Từ nào?"
Bộ có người nào tên A Từ rất nổi tiếng sao? Sao hắn không biết cà.
"Chính là A Từ đã viết "Thần thám" đó, suy luận của cậu ta khá lợi hại, quả thực không hề có sơ hở, là thần tượng thứ hai của tôi!" Tiếu Tiếu vô cùng kích động nói, nhưng vẫn không quên nịnh nọt Giản Ngôn: "Đương nhiên, thần tượng thứ nhất của tôi chính là Sếp rồi."
"Đồ nịnh bợ!" Hướng Dương vừa tức giận liếc Tiếu Tiếu, vừa quay đầu lại, còn khoa trương hơn người ta, "Một người viết tiểu thuyết, mà có thể so với Sếp của chúng ta sao? Sếp mới là thần thám thực thụ, bỏ xa mấy đống cặn bã kia không biết bao nhiêu cây số!"
Giản Ngôn buồn cười không chịu nổi, nhớ lại hình như Trâu Vận cũng có nói A Từ viết tiểu thuyết trinh thám, vậy thì chính là A Từ đó rồi.
"Người thanh niên chăm sóc Chu Châu mà chúng ta gặp ở bệnh viện, chính là A Từ." Giản Ngôn ném cho Tiếu Tiếu một câu.
"A?" Tiếu Tiếu lập tức từ trên ghế ngồi bật dậy, cả người phấn chấn đến nỗi tìm không ra phương hướng, "A Từ mà lại trẻ như thế? Đẹp trai như thế? Chuyện này thật sự quá kinh khủng rồi, cũng quá tốt đẹp rồi..."
Vui sướng một hồi, Tiếu Tiếu mới lắp bắp nói: "Xin lỗi Sếp, vị trí của anh có lẽ phải lui về sau một chút..."
Giản Ngôn vẫn chưa kịp nói gì, Hướng Dương đã không nhịn được: "Cô đã đến nông nỗi này rồi sao? Một người viết tiểu thuyết mà cũng dám so với Sếp, có bản lĩnh thì cô để cậu ta..."
"Anh thật sự còn chưa chịu phục..." Tiếu Tiếu hừ một tiếng, "Vụ án giết người liên hoàn mật thất Huyết Thủ Ấn lần trước, mấy người còn nhớ chứ? Lúc đó, tôi nhờ xem suy luận của cậu ấy mới tìm được dấu vân tay mà hung thủ để lại."
"Ý cô nói, vụ án mà A Từ đó viết và vụ án của chúng ta giống nhau?" Thẩm Băng Niệm chợt xen vào một câu.
"Ừ, rất giống." Tiếu Tiếu gật đầu, còn chưa phát giác ra điều bất thường.
"Vậy tiểu thuyết của cậu ta được viết sau khi vụ án xảy ra, hay là viết trước khi vụ án xảy ra?" Thẩm Băng Niệm truy hỏi.
"Là viết trước, cô có ý gì?"
"Ý của Niệm Niệm là, vì sao A Từ đó có thể nắm rõ vụ án thực như vậy được?" Hướng Dương tiếp tục cuộc nói chuyện của các cô, "Cậu ta cũng không phải cảnh sát, vì sao lại biết rõ như vậy?"
"Chắc là trùng hợp? Trước khi vụ án xảy ra thì cậu ấy đã viết xong cuốn tiểu thuyết kia rồi, với lại cũng bắt được tên sát thủ liên hoàn rồi mà, căn bản không hề liên quan đến A Từ." Thần tượng của mình bị người ta nói như vậy, Tiếu Tiếu đương nhiên không mấy vui vẻ.
"Nhưng cũng có khi, phần tử phạm tội xem tiểu thuyết của cậu ta, rồi sau đó bắt chước theo mà giết người, đúng không?" Thẩm Băng Niệm cướp lời.
"Chuyện này...."
"Hơn nữa, Sếp... theo lời vừa rồi mà anh nói thì có đúng là A Từ này không, cũng rất quen thuộc với vụ án này? Lúc người chết nhảy lầu, cậu ta đang ở đâu vậy? Có phải cũng ở trong phạm vi gần đó hay không? Nếu đúng như vậy, A Từ có phải cũng có hiềm nghi hay không? Dù sao cậu ta vẫn luôn ở bên cạnh con gái người chết, hình như cũng có hiềm nghi nhỉ?" Thẩm Băng Niệm không cho Tiếu Tiếu có cơ hội nói chuyện, ngược lại trực tiếp hỏi Giản Ngôn.
Giản Ngôn trầm mặc, hiềm nghi của A Từ có lớn hay không tạm thời không nói đến. Nhưng từ một khắc kia khi nhìn thấy A Từ, cho đến khi Thẩm Băng niệm nói ra, Giản Ngôn không có giây phút nào hoài nghi A Từ cả, hắn căn bản không nghĩ tới hướng kia. Vậy là không nên, đây không phải là thói quen của hắn, từ trước đến nay khi tra án, hắn sẽ không bỏ qua bất kỳ một khả năng nào.
"Niệm Niệm nói cũng có lý... Nhưng tôi nghĩ, chuyện này không liên quan đến A Từ."
Giản Ngôn trầm mặt hồi lâu, lời vừa nói ra lại khiến tất cả mọi người kinh ngạc lần nữa.
"Chứng cứ đâu?" Thẩm Băng Niệm chưa từ bỏ ý định hỏi.
Giản Ngôn: "Không có, chỉ là trực giác thôi."
Tiếu Tiếu bật cười: "Sếp, anh cũng không phải phụ nữ, còn tin vào..."
Giản Ngôn: "Sai, trực giác đôi khi không chỉ là những cảm giác vô căn cứ. Trực giác chính là kinh nghiệm trước đây đã trải qua, cùng với kết quả được rút ra từ lý luận logic trong tiềm thức, cũng không phải điều không đáng tin."
Thẩm Băng Niệm: "Nhưng mà..."
Giản Ngôn: "Tất nhiên không thể phá án bằng trực giác, cho nên vẫn phải điều tra A Từ một chút."
Tiếu Tiếu hiển nhiên vẫn còn bảo vệ A Từ: "Nhưng rõ ràng A Từ và Chu Mộng không hề có quan hệ gì cả, cậu ấy quan tâm giúp đỡ Chu Châu cũng chỉ vì có lòng tốt mà thôi. Hiện tại chủ yếu vẫn phải điều tra Triệu Bằng, Lưu Hải Bình và Chu Tây chứ?"
"Đương nhiên." Giản Ngôn gật đầu, cũng không nói thêm điều gì.
Đối với án giết người liên hoàn lần trước, A Từ nắm rõ như lòng bàn tay. Còn với án tự sát lần này, cậu lại vừa vặn có mặt ở hiện trường. Hơn nữa, khi cậu suy luận lại hoàn toàn chỉ ra phương hướng chính xác để phá án. Đây thật sự chỉ là trùng hợp sao?