Người đàn ông đè nén tức giận: "Sao cậu lại đi ra từ nơi đó?"
Vẻ mặt A Từ không có gì thay đổi: "Anh tìm đến tận đây thì chắc hẳn đã biết tôi đang làm gì. Biết rồi còn cố hỏi làm chi? Tôi chưa được phép đã tự ý lộ thân phận là tôi không đúng. Nếu muốn trách phạt, tôi nhận."
Người kia càng tức giận hơn: "Tôi an bài cho cậu xuất ngoại, cậu nói cậu bị thương cần phải nghỉ dưỡng. Cách tĩnh dưỡng của cậu chính là chạy đến Tổ trọng án giúp người ta tra án?"
A Từ khẽ nhíu mày: "Chẳng lẽ thương thế của tôi là giả sao?"
"Đương nhiên là thật, cậu làm sao dám báo thương giả?" Giọng nói người đàn ông đầy châm chọc, bước qua bước lại hai bước như đang tự kiềm chế bản thân, "Nhưng làm sao cậu bị thương thì trong lòng cậu hiểu rõ, cũng không qua được mắt tôi. Đạn bắn tệ hại như vậy mà cậu không tránh được? Cậu vì không muốn ra nước ngoài nên mới cố ý liều mạng bị thương, cậu muốn trở về giúp Giản Ngôn, đúng chứ?"
A Từ không nói gì, xem như thừa nhận.
Người kia hít sâu hai cái, lại hỏi: "Lần này vì sao lại gấp như vậy?"
"Cái gì?" A Từ nhất thời không kịp phản ứng.
"Trước đây cậu luôn núp trong bóng tối nhìn lén Giản Ngôn, cam chịu viết tiểu thuyết trinh thám để chỉ dẫn manh mối, chưa từng tự mình xuất hiện. Lần này là tại sao, liều mình bị thương chỉ để tham gia điều tra vụ án này?" Người kia nói liền mạch từng chuyện.
A Từ lại trầm mặc.
Người đàn ông đã sớm biết rõ, hắn hừ lạnh, nói: "Bởi vì vụ án này từng phạm sai lầm, đúng hay không?"
A Từ ngẩng đầu nhìn y, mắt bắn ra tia lạnh.
"Giản Ngôn bị xử phạt, đúng hay không?" Y hoàn toàn không quan tâm ánh mắt cậu, tiếp tục nói.
Ánh mắt A Từ đã băng lãnh.
Y chợt mỉm cười: "Cậu không cần đề phòng như thế, tôi đáp ứng cậu rồi, sẽ không làm khó Giản Ngôn. Với lại, cậu cũng biết tôi bận rộn lắm mà, tôi nào có thời gian nhằm vào hắn."
Thấy A Từ dần dịu lại, y nói tiếp: "Lần này tôi tới không phải muốn tìm cậu, chỉ là biết những chuyện cậu làm nên muốn nhắc nhở cậu một câu, cậu đừng quên cậu là ai! Cậu và người bình thường như bọn họ không giống nhau! Cậu với tôi mới là người của một thế giới, hiểu chưa?"
Nghe thấy lời này, A Từ quay lại nhìn thoáng qua cục thành phố bên kia. Giản Ngôn đang tựa lên chiếc xe sang trọng, miệng ngậm điếu thuốc âm trầm theo dõi bên này, thần thái kia cực kỳ giống thiếu gia ăn chơi bá đạo phách lối.
"Tôi và anh không giống." A Từ quay đầu, đáy mắt lóe lên ý cười nhợt nhạt, "Trong lòng anh chỉ có hận. Mà tôi, sống lại một đời là vì yêu. Chúng ta từ trước đến nay chưa từng là người của một thế giới."
"Yêu?" Người đàn ông như nghe được chuyện buồn cười, giọng điệu trào phúng, "Cậu khẳng định Giản Ngôn vẫn sẽ yêu cậu? Cậu dám nói với hắn chuyện sống lại không? Cậu dám đem chuyện xảy ra kiếp trước, nói cho hắn biết sao?"
"Tôi dám."
Hai chữ này của A Từ làm y á khẩu không trả lời được.
Dừng một chút, A Từ lại nói: "Lời này tôi sẽ không nói lần thứ ba. Hiệp nghị của chúng ta vẫn được giữ, nhưng điều kiện tiên quyết là anh đừng can thiệp vào cuộc sống riêng tư của tôi, cũng đừng thừa lúc không có tôi mà đùa giỡn thủ đoạn lung tung gì đó. Trước kia tôi không so đo với anh, là vì lúc đó tôi cũng không muốn gặp Giản Ngôn. Nhưng bây giờ không giống... Anh hẳn đã biết ý nghĩa tôi sống lại, mặc kệ Giản Ngôn nghĩ như thế nào, đời tôi chỉ yêu mình ảnh, người nào cản trở người đó là kẻ thù của tôi, không có lý do! Anh biết, tôi từ trước đến nay nói được làm được."
Rõ ràng vẻ mặt cậu rất bình thản, nhưng lời nói ra lại có chút âm trầm.
Nói xong liền quay đầu bước đi, cũng mặc kệ người kia phản ứng ra sao, mới đi hai bước lại quay đầu nói thêm: "Tôi vào Tổ trọng án đích thật là vì Giản Ngô, nhưng Tổ trọng án cũng có thứ anh muốn. Tôi khuyên anh trước khi muốn làm gì, tốt nhất hãy nghĩ kỹ rồi hẳn hành động."
Sau đó quay người, bước chân nhẹ nhàng đi qua đường cái đối diện.
Khi A Từ trở lại cục thành phố thì Giản Ngôn đã ngồi trong xe, Đàm Mộc không hề có cảm giác tồn tại dán chặt vào chỗ ngồi phía sau.
A Từ vô cùng tự nhiên ngồi bên ghế phụ, đoạn đưa tay kéo dây an toàn, không cẩn thận đụng vào vết thương, đau đớn nhíu mày.
Ngay tức thì, một bàn tay đanh thép mạnh mẽ tiến tới kéo dây an toàn trong tay cậu.
A Từ cúi đầu liền thấy gò má căng thẳng của Giản Ngôn, cậu xích lại gần một chút, ghé vào tai Giản Ngôn khe khẽ nói: "Cảm ơn sư ca."
Hơi ấm thổi vào bên tai, Giản Ngôn cảm thấy đầu óc tê rần, tay cũng loạng choạng.
Một tiếng "Tách" vang lên, dây an toàn đã được đóng lại. Giản Ngôn cảm thấy âm thanh này như được phát ra từ đáy lòng mình, tựa như có vật gì đó cũng được đóng lại như thế.
Giản Ngôn ngồi trở lại khởi động xe, bỏ qua nhiệt độ bất thường trên mặt, vội vàng kiếm đề tài trò chuyện: "Người đàn ông vừa rồi là ai vậy?"
A Từ thấy tai hắn ửng đỏ, tâm tình vô cùng tốt: "Người qua đường Giáp."
Giản Ngôn hừ một tiếng: "Em chuyên môn nói chuyện với người qua đường Giáp trên đường đi bộ à?"
Vừa nói xong Giản Ngôn đã nhận ra giọng nói mình ngập tràn ghen tuông.
Hắn hơi bồn chồn trong lòng, không biết A Từ có nghe ra không?
Nhưng A Từ chậm chạp không trả lời, không phải giận rồi chứ?
Đúng lúc gặp đèn đỏ, Giản Ngôn dừng xe lại quay qua nhìn A Từ.
Tay trái cậu đang nắm thành quyền, chống cằm nghiêng đầu, dường như đang suy nghĩ chuyện gì đó rất phức tạp, vẻ mặt mờ mịt.
"Em sao vậy?" Giản Ngôn nhịn không được hỏi.
"Em đang suy nghĩ tên của y." A Từ nhìn hắn, vẻ mặt ảo não, "Y đã từng nói cho em biết, nhưng em không nhớ nổi."
Khoé miệng Giản Ngôn không kiềm được cong lên một chút: "... A Từ, em..."
♫ ♪ Em là quả táo nhỏ của anh, yêu em thế nào cũng không đủ... ♪ ♫
Giản Ngôn và A Từ cùng quay đầu lại.
Đàm Mộc mặt đỏ tới mang tai, luống cuống tay chân tắt điện thoại di động, thấy dáng vẻ cạn lời của hai người, hắn dựa sát vào thành ghế gỡ mắt kính xuống, ánh mắt không tiêu điểm mơ hồ nhìn hai người: "Tôi không thấy gì hết, hai người cứ tiếp tục, coi như tôi không tồn tại..."
Giản Ngôn: "Cậu đi theo từ khi nào?"
A Từ: "... Anh nên thay cái chuông điện thoại đi."
Giản Ngôn chột dạ khởi động xe, lén nhìn A Từ một chút. Hắn rõ ràng vậy sao? Ngay cả đầu gỗ như Đàm Mộc cũng nhìn ra? Vậy A Từ có nhìn ra không?
A Từ có nhìn ra hay không thì không biết, nhưng cậu rất ung dung, dù sao nhìn qua không giống tức giận.
Cao Lãng và Giản Ngôn đã rất quen thuộc, đích thân ra đón bọn họ vào. Vì biết rõ thời gian và địa điểm, nên có thể nhanh chóng tìm ra từ camera.
Sau khi Đàm Mộc xuống xe, thì khoảng hai phút sau có một tên đàn ông mang khẩu trang đội nón lưỡi trai tiến đến gần xe.
Người chung quanh đều bị chuyện đánh cướp hấp dẫn ánh mắt, căn bản không ai chú ý đến tên này. Gã nhanh chóng tiến vào xe Đàm Mộc, mang bao tay móc một chai thuốc từ trong túi ra, tráo đổi với chai thuốc trong túi vật chứng, tiếp đó cúi đầu rời đi.
Vành nón tên đó bị ép cực thấp, lại mang khẩu trang, căn bản không thấy rõ hình dạng gã.
Mặt Đàm Mộc không còn giọt máu, không nói được lời nào.
A Từ thấy nửa gương mặt chợt lóe lên trong một góc camera, hơi ngơ ngác.
"Phát hiện được gì?" Giản Ngôn chú ý tới cử động rất nhỏ của cậu.
A Từ cho lui về sau một chút, vẫn không thấy rõ lắm, lắc đầu nói: "Hình như là người quen, nhưng nhìn không rõ, thôi bỏ đi."
Cao Lãng cũng ở cạnh đó xem cùng, biết chuyện này là do Đàm Mộc thất trách, đối với Giản Ngôn hay Đàm Mộc đều không phải chuyện tốt, cho nên rất bình tĩnh mà giả mù.
Do công việc, Giản Ngôn sẽ thường xuyên liên hệ với bọn họ.
Giản Ngôn rất biết làm người, tính tình ngay thẳng, hắn lại có tiền, dù không đến mức hối lộ, nhưng ngày thường luôn không thiếu chỗ tốt cho những anh em này, cho nên các mối quan hệ của Giản Ngôn trong hệ từ trước đến nay luôn rất tốt.
Loại chuyện này không ai lắm miệng làm gì.
Lưu video xong, Cao Lãng đích thân đưa bọn họ ra ngoài, còn nhiệt tình bảo có việc gì cần cứ tìm hắn.
Giản Ngôn và Cao Lãng hàn huyên, A Từ bước chậm mấy bước, vỗ vai Đàm Mộc đang thất hồn lạc phách: "Đừng buồn, anh là vì cứu người, cũng không phải cố ý."
"Nhưng vật chứng bị mất rồi, với lại..."
Đàm Mộc thực sự rất buồn khổ, dù tính cách hắn tương đối chất phác, không biết giao tiếp với người khác, nhưng hắn có khả năng về phương diện kỹ thuật máy tính, hắn từng được ca ngợi là nhân tài. Nhưng sau khi vào Tổ trọng án, hắn mới nhận ra cái gì gọi là núi cao còn có núi cao hơn.
Không nói đến nhân vật kinh tài tuyệt diễm như Giản Ngôn, mỗi người trong Tổ trọng án đều có năng lực đột xuất riêng.
Trình Tử Khiêm là Súng thần; Hướng Dương có trí nhớ kinh người, chỉ cần gặp qua sẽ không quên; Tiếu Tiếu nhìn như không được việc, nhưng thực tế năng lực tổ chức rất mạnh; Ngay cả Thẩm Băng Niệm vốn chỉ làm văn chức, nhưng về sau cũng mau chóng trưởng thành, dù là điều tra hay thẩm vấn đều làm rất tốt...
Càng không cần nói tới A Từ đang đứng trước mặt, trông như học sinh còn đang đi học, nhưng bản lĩnh của cậu chỉ sợ ngay cả Giản Ngôn cũng không chắc vượt qua được.
Đàm Mộc thấy chỉ có mình là người gây vướng vúi, Giản Ngôn đã cố gắng không sắp xếp công việc bên ngoài cho mình, chỉ mỗi việc đưa vật chứng thôi cũng làm không xong. Đàm Mộc giờ đây làm sao cũng không vực dậy nổi.
A Từ còn cao hơn Đàm Mộc một chút, thuận tiện khoác tay lên vai Đàm Mộc, dùng tư thế này đi lên phía trước, vừa đi vừa nói: "Vật chứng dù bị mất, nhưng giờ lại có đầu mối mới xuất hiện, phải không nào? Chai thuốc bị mất chưa chắc có dấu tay hung thủ, nhưng cái tên tráo thuốc này chắc chắn có vấn đề, chỉ cần tìm được tên này..."
"Nhưng không thấy rõ tướng mạo..."
"Trời nóng như vậy, trang bị của gã quá dễ thấy, gã không thể cứ luôn mang theo. Cho nên chỉ cần tìm kiếm ở gần đó, chắc chắn có thể tìm ra... Anh không phải thiên tài máy tính sao? Nhất định có thể tìm được mà ha?"
A Từ nhìn Đàm Mộc bằng ánh mắt tín nhiệm. Đàm Mộc nóng đầu lên, không rảnh quan tâm vì sao A Từ biết mình là thiên tài máy tính, và chuyện này có liên quan gì đến thiên tài máy tính, hắn chỉ cảm thấy có được lòng tin khi nhìn vào mắt A Từ, thế là gật mạnh đầu, cười ngây ngô: "Được."
Giản Ngôn ứng phó với Cao Lãng xong, vừa quay lại đã thấy A Từ và Đàm Mộc kề vai sát cánh, bốn mắt nhìn nhau, dáng vẻ "Chăm chú thâm tình".