Diệp Thiếu Trạch nghĩ thầm Lục Thiếu Dương đúng là cần phải bị trừng phạt một chút. Cho nên lúc Lục Thành mắng cậu, cậu cũng bày ra dáng vẻ vô cùng ngoan ngoãn, cúi đầu nghe cha nói. Năm đó khi Lục Thiếu Dương suýt đâm chết thiếu niên mồ côi kia, Lục Thành bị hắn làm cho tức đến tái phát bệnh tim. Đến mắng cũng không muốn mắng, hiện tại ít nhất ông vẫn chưa hoàn toàn thất vọng với Lục Viễn Dương.
Lục Thành thấy con mình bày ra thái độ nhận sai, rốt cuộc giọng nói cũng nhẹ đi không ít.
“Cậu tình nhân gì đó của con, con đã nghịch đủ chưa, con vì hắn làm nhiều chuyện như vậy, vẫn còn thấy chưa đủ sao?”
Diệp Thiếu Trạch nói: “Ba, ba nghe con nói đã.” Vẻ mặt của cậu rất bình tĩnh “Hôm qua con đã suy nghĩ hết cả buổi tối, rốt cuộc cũng hiểu được. Cậu ta không thích con, con cũng không cần tiếp tục để mình bị coi thường. Ba yên tâm, hành động nông nỗi trước đây con sẽ không lặp lại”
Sắc mặt Lục Thành hơi thả lỏng, thở dài.
Ông luôn yêu thương đứa nhỏ này, thực sự là chiều chuộng đến hư, mới thành ra như vầy.
Lục Thành kêu Diệp Thiếu Trạch ngồi xuống, ông rút một điếu thuốc, nói với Diệp Thiếu Trạch: “Bình thường con quậy thế nào ba không quan tâm, nhưng mà kế hoạch kia, con có biết vốn là chú út con sắp xếp sẵn bẫy, kết quả là cậu tình nhân của con cứ một mực chui vào không chịu ra. Chú út con là người thế nào, làm sao chịu thu tay không làm. Cũng may là con chứ nếu đổi thành người khác nói chuyện với hắn như thế, chỉ sợ là xác đã cứng rồi.”
Diệp Thiếu Trạch nghe đến đó nhíu nhíu mày.
Mặc dù trong tài liệu về Lục Viễn Dương có nhắc đến Lục Thiệu, nhưng mà Lục Viễn Dương không biết được ẩn tình phía sau, hắn chỉ hiểu không cãi lời chú út là được rồi. Thế nhưng người nguy hiểm như vậy, Diệp Thiếu Trạch nhất định muốn làm rõ.
“Trong tay chú út rốt cuộc có thứ gì? Tại sao ba lại e sợ chú út như vậy?”
Lục Thành lắc lắc đầu, vỗ vỗ vai Lục Viễn Dương: “Con đừng thấy ba nịnh nọt chú ấy, nếu không có chú ấy, Lục gia không thể có ngày hôm nay. Không phải chỉ một mình cha e sợ hắn, mọi người đều như thế…” Lục Thành muốn nói lại thôi “Được rồi, con đừng nên hỏi. Muốn mở công ty thì kinh doanh đàng hoàng cho ba, không được quậy nữa. Trong nhà có cả trăm núi vàng mà con cứ hoang phí như vậy thì sớm muộn gì cũng lở hết.”
Diệp Thiếu Trạch đáp: “Con biết rồi ba.”
Trực giác của Diệp Thiếu Trạch luôn rất chuẩn, chỉ cần cậu cảm thấy được kẻ nào nguy hiểm sẽ không dính vào.
Sau khi rời khỏi phòng làm việc của Lục Thành, Diệp Thiếu Trạch trở về phòng tắm sạch sẽ.
Cậu nhìn bản thân mình trong gương, Lục Viễn Dương thật sự rất giống cậu, ngũ quan thanh nhã tuấn dật, da dẻ đến một chút tì vết cũng không có. Tại sao người như vậy lại coi trọng Lâm Thư Đồng.
Diệp Thiếu Trạch từ phòng tắm bước ra định ngủ một giấc bổ sung tinh thần, nghĩ đến chuyện đầu tư liền gọi điện thoại đến công ty, người nhận điện thoại là quản lý Tôn, Diệp Thiếu Trạch nằm trên giường chậm rãi hỏi: ” Quản lý Tôn, kế hoạch đầu tư gần đây phó giám đốc Lâm quản lí ông biết chứ?”
Quản lý Tôn không nghĩ đến cậu chủ bình thường không quan tâm chuyện gì lại gọi điện cho ông, liền nghĩ hẳn là muốn hỏi tình hình của phó giám đốc Lâm, ông vội vàng trả lời: “Tôi biết,phó giám đốc Lâm nói cậu ấy đã giải quyết được vấn đề, ngài không cần lo lắng, kế hoạch này không có vấn đề. Phó giám đốc Lâm cũng không có vấn đề gì, cậu ấy mỗi ngày ba bữa đều ăn cơm bình thường, trưa nay ăn….”
“Ngưng.” Diệp Thiếu Trạch nhàn nhạt nói, Lâm Thư Đồng có ăn cơm hay không có liên quan cái lông chym gì với cậu nha.
“Lập tức dừng kế hoạch đó lại.” Diệp Thiếu Trạch nói “Ném vào biết bao nhiêu tiền,coi như thua lỗ, số tiền còn lại lấy ra được là tốt nhất. Đừng hỏi tại sao?”
Quản lý Tôn đang muốn hỏi tại sao, đã nghe thấy âm thanh tút tút. Cậu chủ hôm nay không uống lộn thuốc chứ nếu không sao lại kêu dừng hạng mục của Lâm phó tổng.
Quản lý tôn sau khi nhận được thoại cứ như hòa thượng mò không được tóc, suy nghĩ hồi lâu cũng không nghe theo lời cậu chủ nói, vội vã chạy đi kiếm Lâm Thư Đồng.
Diệp Thiếu Trạch tối qua uống quá nhiều nên ngủ không ngon, giấc ngủ này vừa đến liền ngủ thẳng cẳng đến ba, bốn giờ chiều.
Cậu sau khi thức dậy thì đi uống trà chiều, rồi theo thói quen cũ, ngồi đọc báo kinh tế tài chính dưới bóng ô trong vườn.
Lúc này, người hầu đem điện thoại đến: “Cậu chủ, có người tìm cậu. Điện thoại reng đã lâu.”
Người hầu cung kính đem di động đến cho cậu, Diệp Thiếu Trạch nhìn dãy số trên màn hình liền nở nụ cười, là Lâm Thư Đồng.
Diệp Thiếu Trạch đầu cũng không quay lại nhìn, vươn tay: “Đưa đây.”
Trí nhớ Diệp Thiếu Trạch tương đối tốt, gần như là gặp qua thì sẽ không quên.
Diệp Thiếu Trạch vừa nhận điện, liền nghe được âm thanh lạnh nhạt từ đầu bên kia truyền đến: “Lục Viễn Dương, anh rốt cuộc là có ý gì?”
Không đợi Diệp Thiếu Trạch mở miệng, bên kia vẫn lạnh giọng nói tiếp: “Tôi đã nói kế hoạch này không có vấn đề gì, anh mắc gì muốn đình chỉ nó! Thành quả làm việc của nhiều người như vậy anh nói không làm thì không làm hả? Công ty này không phải là của một mình anh, công ty này là của nhiều người, mọi người đều đóng góp mồ hôi nước mắt của mình. Anh làm cho tôi thật buồn nôn, anh cho rằng tôi không biết anh đang nghĩ gì sao?”
Diệp Thiếu Trạch nghe đến đó lại cảm thấy tò mò, cậu nằm trên ghế: “Vậy em nói thử xem tôi đang nghĩ gì?”
Lâm Thư Đồng nhẫn nhịn, như là không tiện nói ra, trong giọng nói mang theo vẻ chán ghét và nhẫn nhịn sâu sắc: “Không phải anh đang nghĩ đến chuyện tầm bậy lần trước sao, tôi từ chối anh. Cho nên trong lòng anh không thoải mái. Anh làm công tử giàu sang quen sống trong nhung lụa muốn gì có đó nên mới ngông cuồng như vậy. Tôi cho anh biết, anh nghĩ cũng đừng nghĩ dùng những chuyện thế này để gây sự chú ý với tôi, tôi rất bận, không rảnh để ý đến anh.”
Sau khi nói xong liền tắt máy.
Diệp Thiếu Trạch chưa nói được mấy câu, toàn bộ đều do người kia nói. Cậu nghe xong thật muốn cười, cái mạch não của Lâm Thư Đồng chạy kiểu gì vậy. Làm như toàn bộ thế giới đều xoay quanh anh ta vậy?
Cậu xoay cái điện thoại trong tay, gọi điện cho quản lý Tôn.
Quản lý Tôn đầu bên kia lập tức nhận: “Giám đốc Lục! Lúc nãy tôi kế bên phó giám đốc Lâm, nghe được lời cậu ấy nói. Ngài đừng giận, phó giám đốc chỉ đang có bực bội trong người, những câu nói kia không phải ý của cậu ấy.”
Quản lý Tôn là do Lâm Thư Đồng mời đến, là một con cáo già sắp thành tinh, đương nhiên có thể nhìn ra công ty dù là của Lục Viễn Dương nhưng mà làm chủ thật chất là Lâm Thư Đồng. Bình thường thái độ vô cùng nhiệt tình lấy lòng Lâm Thư Đồng.
Diệp Thiếu Trạch lạnh nhạt nói: “Quản lý Tôn, ông có thể chờ tôi hỏi rồi mới nói không?”
“Đương nhiên có thể, ngài nói đi.”
“Tôi kêu ông dừng kế hoạch đó lại, ông làm chưa?”
“Chuyện này….” Quản lý Tôn suy nghĩ một chút, nói “Chuyện là thế này, tôi nghe lời ngài nói xong liền đi nói với Lâm phó tổng một tiếng, cậu ấy nghe xong vô cùng tức giận, nói không được dừng. Tôi muốn chờ cậu ấy gọi điện cho ngài rồi thương lượng lại.”
“Quản lý Tôn làm việc rất tốt.” Ngừng một chút, Diệp Thiếu Trạch cười một tiếng, dặn dò: “Sáng sớm mai tôi sẽ đến công ty một chuyến, mọi người cố gắng chuẩn bị, tôi muốn kiểm tra một chút.”
Quản lý Tôn lập tức khom lưng cúi đầu đáp lại, Diệp Thiếu Trạch mới cúp điện thoại.
Diệp Thiếu Trạch từng quản lý công ty lớn, tài sản nhiều đến vài tỷ, lượng công việc lớn cách mấy cậu đều xử lý êm đẹp, cái công ty quy mô nhỏ của Lục Viễn Dương cậu hoàn toàn không để vào mắt. Muốn dạy dỗ mấy nhân viên ngày nghe lời, lập lại trật tự cũng chẳng phải việc gì khó.
Ngày mai cậu phải đến ra oai, để cho toàn bộ công ty ngừng cái suy nghĩ coi Lâm Thư Đồng là ông chủ, còn chủ nhân thật sự là ai thì quên sạch sẽ. Còn Lâm Thư Đồng, Diệp Thiếu Trạch lại không dự định dùng cách ấy. Muốn phá nát một người thì biện pháp đơn giản nhất là phá nát sự kiêu ngạo của người đó, đặc biệt là kiểu người như Lâm Thư Đồng.
Lục Viễn Dương là một công tử có lối sống phóng túng, giờ giấc làm việc và nghỉ ngơi hoàn toàn là ngày đêm lẫn lộn. Buổi tối đi tiệc tùng trụy lạc, buổi chiều hai ngày sau mới bò ra là bình thường. Cho nên ngày hôm sau, khi Diệp Thiếu Trạch hoạt động theo giờ làm việc và nghỉ ngơi của cậu, đúng bảy giờ sáng ngồi tại bàn ăn, người hầu và quản gia đều kinh ngạc không thôi.
Lúc này có người từ trên lầu đi xuống, người nọ màu sơ mi trắng, âu phục xám bạc. Tay áo cài nút cẩn thận tỉ mỉ, quần cũng là thẳng thớm sạch sẽ, một vết nhăn cũng không có. Tóc trên trán cắt đến chỉnh tề, con ngươi bình tĩnh mà lạnh lùng, cả người đều toát lên khí chất nghiêm khắc, thanh cao. Lúc người nọ nhìn thấy Diệp Thiếu Trạch trên bàn ăn, đầu mày nhíu nhíu, nhỏ đến mức gần như không thể phát hiện.
“Cậu cả.”
Quản gia rất nhanh bưng bữa sáng của Lục Viễn Duệ tới, khẽ cúi người nói.
Diệp Thiếu Trạch ngẩng đầu lên, nhìn người anh trai của Lục Viễn Dương. Trong trí nhớ của Lục Viễn Dương, người anh này rất có năng lực, chỉ là tính tình lãnh đạm, hơn nữa không giỏi giao tiếp, đối với Lục Viễn Dương gần như không có sự thân thiết của anh em ruột. Ngược lại Lục Viễn Dương vì sống sa đọa phóng túng hoàn toàn khác xa anh mình. Lục Viễn Dương luôn cảm thấy anh hắn như muốn tu thành thần tới nơi, cả ngày đều ra vẻ cao thượng không chấp phàm nhân ngu xuẩn chả biết để làm gì,nên luôn tránh né không muốn thân thiết với anh hắn.
“Anh hai.” Diệp Thiếu Trạch thấp giọng gọi.
Dù Lục Viễn Duệ đối với Lục Viễn Dương không thân nhưng ít nhất sau khi hắn ra tù cũng cho hắn được một chốn dung thân, không để hắn chết đói ở đầu đường, cũng coi như là tốt với hắn.
Lục Viễn Duệ ngẩng đầu nhìn em mình, ừm một tiếng, tiếp tục đọc báo.
Trước mặt hai anh em đều là sandwich và sữa bò, lại cùng đọc báo tài chính và kinh tế, cả thời điểm lật trang báo cũng y hệt nhau.
Nghe đồng hồ điểm một tiếng, Lục Viễn Duệ nhíu mày. Nghiêng đầu nhìn em trai ruột của mình, cảm giác như hành động của em mình có chút quái dị.
Diệp Thiếu Trạch xem xong tờ trên tay, rồi giơ tay lên: “Anh muốn đổi sao?”
Cậu xem báo có thói quen trao đổi với người bên cạnh, cũng không cảm thấy có gì không đúng. Huống chi Lục Viễn Dương ít khi để ý đến việc làm ăn, đối với việc này một chữ cũng không biết, trong trí nhớ cũng không có, cho nên cậu muốn nhân cơ hội bổ sung tin tức về thế giới này.
Lục Viễn Duệ tiếp tục ngớ người thì tờ báo trên tay đã bị đổi với tờ của Diệp Thiếu Trạch.
Lục Viễn Duệ rất không thích dùng đồ người khác đã chạm vào. Hắn cau mày nín nhịn trong chốc lát, mới nhịn được tâm trạng buồn bực, tiếp tục đọc báo.
Quản gia ở bên cạnh thấy cảnh này cũng rất kinh ngạc.
Lúc Lục Viễn Duệ còn nhỏ hắn vô cùng bảo vệ đứa em này, thậm chí còn dẫn em mình đi chơi. Từ nhỏ Lục Viễn Duệ đã có dục vọng chiếm hữu với đồ của mình, chỉ có cậu hai mới có thể chạm vào đồ của cậu cả. Chỉ là cậu hai gia lớn dần, hai người càng ngày càng xa cách, cậu cả đối với cậu hai gia ngày càng lạnh lùng. Cậu hai bên ngoài đã có đám anh em chiến hữu thân thiết nên lại càng không trò chuyện cùng cậu cả. Kết quả hai anh em mỗi lần gặp nhau lại như kẻ thù, không ai để ý đến ai.
Không biết đến khi nào bọn họ mới có thể làm hòa.