Trong đầu Diệp Thiếu Trạch vang lên tiếng cảnh báo nguy hiểm, trái tim đập dồn dập, cậu lui về sau vài bước. Nhanh chóng quay đầu lại muốn chạy vào phòng tắm, khóa cửa lại, nhưng đã quá muộn, một sức mạnh không thể chống lại quyết liệt đẩy cửa ra, cửa đập vào tường vang lên một tiếng to. Diệp Thiếu Trạch lui về sau vài bước ngã vào bồn tắm, cả người đều ướt. Cậu có dự cảm không hề tốt, xét hình dáng hiện tại của cậu, đôi mắt ửng đỏ, nếu nhìn thẳng thì như con thú hoang động dục đang nhẹ nhàng thở dốc.
Trong mắt Lưu Cạnh Hiểu, một màn trước mắt thật sự quá xuất sắc. Thiếu niên mềm mại đáng yêu đầy sức sống mặc bộ đồ tắm màu trắng, đôi chân trần trụi gác lên thành bồn tắm, quả thật như ngọc tốt không tì vết. Quần áo cậu lộn xộn, từ trên xuống dưới đều là nước, quần áo ướt hết… Nước còn bắn lên một bên gò má cậu, môi mỏng lại ửng lên màu hồng. Vẻ mặt hoảng loạn luống cuống, đây chính là điều câu dẫn dục hỏa tốt nhất khiến người ta chỉ muốn đè cậu ra đặt dưới thân mà chà đạp.
Lưu Cạnh Hiểu liền nhanh chóng bắt lấy cậu, thân người anh cao lớn cường tráng lại còn trải qua huấn luyện đặc biệt, không phải loại người như La Nhạc có thể sánh được. Diệp Thiếu Trạch cũng không thể làm gì được anh. Bị anh mạnh mẽ bắt lại trong ngực ôm vào bồn tắm, Diệp Thiếu Trạch sao có thể để anh thực hiện ý đồ được, ra sức giãy dụa còn đánh anh một quyền, lần này sức mạnh vượt trội hơn bình thường, Lưu Cạnh Hiểu lại nhất thời lơ là, bị một quyền của cậu làm cho thả tay.
Diệp Thiếu Trạch chật vật đứng lên, lập tức chạy ra phòng ngủ. Sau đó Lưu Cạnh Hiểu cũng theo ra, dục vọng của nam nhân quả thực đáng sợ, Lưu Cạnh Hiểu sức lực lớn rất nhanh vô hiệu hoá thủ đoạn bắt được cậu, kéo vào ngực đi lên giường. Diệp Thiếu Trạch chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, cảm thấy thân mình lún xuống, có một thân thể nóng hổi đè xuống người cậu. Sau đó Diệp Thiếu Trạch nghe thấy tiếng tháo dây nịch, Lưu Cạnh Hiểu đang kéo dây nịt ra…
Diệp Thiếu Trạch nhìn chằm chằm sợi dây nịt, âm thanh lạnh lùng nghiêm nghị: “Lưu Cạnh Hiểu, anh đang làm gì…”
Anh không để ý đến giãy dụa của cậu nhưng mà Lưu Cạnh Hiểu đã sớm có đề phòng, gắt gao chèn ép cậu, trực tiếp dùng dây nịt trói tay cậu vào đầu giường.
Lưu Cạnh Hiểu cúi đầu thở hổn hển, bóp mặt cậu: “Em chạy đi đâu?” Lúc này đây anh ngửi được mùi hương nhàn nhạt trên người Diệp Thiếu Trạch rất rõ ràng, hơn nữa Diệp Thiếu Trạch ngày thường luôn cao quý lạnh nhạt đang bị anh trói tay đặt dưới thân. Một luồng khí nóng chạy dọc cơ thể không cách nào áp chế được, lúc này đây dục vọng gần như đã nắm chặt lý trí anh.
“Em không phải muốn câu dẫn tôi sao? Bây giờ không có hứng nữa à.” Giọng Lưu Cạnh Hiểu rất khàn, vật phía dưới đã cứng lên, ánh mắt rất tối, biểu tình hoàn toàn khác lúc thường, có một loại sắc bén không nói rõ được.”Là em đánh ngất La Nhạc đúng không, sao lại làm vậy?”
Cơ thể hiện tại của Diệp Thiếu Trạch nhỏ yếu, bị Lưu Cạnh Hiếu nhốt vào lồng ngực cường tráng nóng bỏng của anh, cậu cảm thấy vô cùng khó chịu. Nhưng mà cậu có một dự cảm, Lưu Cạnh Hiểu trước mặt cậu khác trước.
“Anh nói thử xem tại sao.” Diệp Thiếu Trạch cười lạnh, nói “La Nhạc muốn làm gì chẳng lẽ anh không biết sao?”
Lưu Cạnh Hiểu mạnh mẽ lấy mền đè cậu lại, làm cho cậu không nhúc nhích được. Anh chậm rãi cúi xuống hôn lên môi Diệp Thiếu Trạch, hôn vô cùng kịch liệt. Diệp Thiếu Trạch bị cưỡng hôn lại cảm nhận được một cảm giác tê dại từ sống lưng truyền đến khiến cả người cậu nhũn ra, cảm giác môi lưỡi giao nhau rất quen thuộc. Diệp Thiếu Trạch cau mày muốn đẩy đầu anh ra nhưng tay vừa chạm vào bả vai liền phát hiện ra nơi đó xuất hiện một nốt ruồi nhỏ.
Trên bả vai của Lục Thiệu cũng có một nốt ruồi nhỏ, mỗi khi Diệp Thiếu Trạch bị anh dằn vặt đều sẽ có ý định trả thù mà ấn vào chỗ này. Lục Thiệu sẽ thấp giọng thở dốc, sau đó càng thêm ra sức…
Lưu Cạnh Hiểu cũng thở dốc một tiếng, càng đè cậu chặt trên giường, tay đã trượt vào trong quần áo cậu.
Diệp Thiếu Trạch lần nữa ở trong lòng thăm hỏi mười tám đời nhà hệ thống một trăm lần.
Cậu trăm phương ngàn kế tránh tiếp xúc với Lưu Cạnh Hiểu nhưng cục diện căn bản không phải do cậu điều khiển.
“Tôi là giáo viên của anh, Lưu Cạnh Hiểu.” Diệp Thiếu Trạch chỉ đành miễn cưỡng nhắc nhở anh “Anh hình như hiểu lầm rồi, tôi không hề có ý định làm bạn tình của anh. Hy vọng anh buông tôi ra, dù sao việc này truyền ra sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của anh.”
Nhưng Lưu Cạnh Hiểu hiện tại không thể khống chế bản thân, không biết tại sao chỉ cần vừa nhìn thấy Diệp Thiếu Trạch anh liền không thể khống chế chính bản thân mình. Anh nặng nề hôn lên đôi môi đang nói chuyện của Diệp Thiếu Trạch, tay đặt bên hông Diệp Thiếu Trạch chuẩn bị cởi áo choàng tắm ra… Đúng lúc này, một nòng súng lạnh như băng xuất hiện bên eo anh.
Diệp Thiếu Trạch thấp giọng nói: “Lưu Cạnh Hiểu, anh đứng lên ngay cho tôi! Nếu không tôi lập tức bóp cò.”
Lưu Cạnh Hiểu nóng đến mức mồ hôi chảy đầy đầu, một phần vì anh không có cách nào phát tiết dục hỏa, phần còn lại vì bây giờ trong đầu anh thật sự có ý định không để ý đến cây súng kia, cưỡng ép đè Diệp Thiếu Trạch ra mà xâm phạm cậu, đến khi cậu ở dưới thân anh khóc lóc xin tha mới thôi.
Cuối cùng Lưu nhị thiếu gia vẫn chậm rãi đứng dậy, Diệp Thiếu Trạch chỉnh lại áo tắm đã lộn xộn, lạnh lùng nói: “Anh ngồi đây bình tĩnh lại đi.”
Cậu cầm quần áo bước vào phòng tắm, lúc ra đã ăn mặc chỉnh tề, như trước đây áo cài đến nút cao nhất. Nhưng lại không thấy Lưu Cạnh Hiểu, Diệp Thiếu Trạch không dám buông lỏng cảnh giác, tay cầm súng không hề lơi lỏng.
“Em không cần phải ứng mạnh như vậy.” Giọng của Lưu Cạnh Hiểu vang lên từ sau lưng cậu, Diệp Thiếu Trạch xoay người lạnh lùng nhìn anh.
Lưu Cạnh Hiểu căn bản không sợ súng của cậu, anh mỉm cười nói: “Nếu em thật sự bắn chết tôi thì khi bước ra khỏi cửa em sẽ bị bắn thành cái rổ. Thực ra lúc nãy tôi không phải bị em đe dọa, tôi thả em ra chỉ vì không muốn dọa em sợ.” Anh tiến lên một bước.
Diệp Thiếu Trạch phát hiện cậu đối với loại thanh niên trẻ trâu này có chút đau đầu, vì căn bản bọn họ không sợ trời không sợ đất, cậu cầm súng lui về sau, lạnh lùng nói: “Anh đừng tới đây!”
Lưu Cạnh Hiểu như đang đi bộ trong sân mà đi đến trước mặt cậu, bắt lấy họng súng của cậu đặt lên ngực. Anh chăm chú nhìn kỹ mặt Tống Kiều, khuôn mặt trắng như ngọc lại có chút đỏ ửng, cảm giác khô nóng lại từ bụng dưới bốc lên. Anh cố nén cảm giác này xuống, miễn cưỡng nói: “Em để súng xuống, hai ta nói chuyện nghiêm túc.”
Diệp Thiếu Trạch tin anh được thì não chắc cho cá ăn mất, hiện tại trên trán của Lưu Cạnh Hiểu có một tầng mồ hôi mỏng, dục vọng trong mắt chỉ là đang miễn cưỡng che giấu. Chỉ cần cậu để súng xuống anh nhất định sẽ nhào lên.
Diệp Thiếu Trạch suy nghĩ một chút, đột nhiên nói: “Cậu hai, tôi với anh làm một cuộc giao dịch được không?”
“Giao dịch gì?” Khóe miệng Lưu Cạnh Hiểu có chút nhếch lên nhưng biểu tình trên mặt vẫn không để ý chút nào.
Diệp Thiếu Trạch nói tiếp: “Tôi từ chỗ bạn tốt La Nhạc của anh tìm được chút đồ thú vị, anh thật sự không muốn biết sao?”
Ánh mắt Lưu Cạnh Hiểu rốt cuộc có chút thay đổi. Mà sau đó lại lạnh lùng nở nụ cười: “Không cần em cho tôi xem, tôi biết nó bám lấy tôi làm gì.” Lưu Cạnh Hiểu như ngộ ra điều gì, thấp giọng “Vừa nãy em đi tìm nó…. Là vì những thứ đó?”
Ánh mắt của anh có chút xao động, dục vọng cuồng cuộn trong người cùng lắng đi không ít.
Lúc vừa sống lại, anh thấy Diệp Thiếu Trạch đứng chắn trước mặt mình.
Anh chết trong biệt thự bị đốt cháy, ánh lửa tràn ngập tầm mắt nhưng bên ngoài là bóng đêm lạnh lẽo. Không một ai đến cứu anh, toàn bộ cảm xúc đều là tuyệt vọng và hận thù, anh đã thề rằng sẽ trả thù hết tất cả những ai làm bản thân ra nông nỗi này, nhưng lúc mở mắt ra lần nữa lại nhìn thấy Diệp Thiếu Trạch đứng chắn trước mặt anh.
Lúc ấy ý thức của anh rất mơ hồ, nhưng lại cảm thấy muốn đem người trước mặt này ghi nhớ thật kỹ.
Để cho tai mắt của vị kia không phát hiện được anh có điều bất thường, Lưu Cạnh Hiểu chọn cách tiếp tục giả như trước đây. Cùng La Nhạc làm anh em tốt, cả ngày đều ăn chơi để cho Lưu Cạnh Hòa lơi lỏng cảnh giác. Sau đó anh lại kinh ngạc phát hiện Diệp Thiếu Trạch có sức hấp dẫn chí mạng với anh, dùng khả năng kiềm chế của cả hai đời mới có thể chống lại những lúc anh gần như bị cám dỗ. Mỗi lần anh nhìn thấy Diệp Thiếu Trạch cơ thể lại có một luồng dục hỏa xuất hiện. Nhìn thấy người khác hơi gần gũi với cậu một chút thì anh cảm thấy không vui.
Kiếp trước anh chính là bị Tống Kiều hại, Lưu Cạnh Hiểu mỗi lần đều tự nói với bản thân không thể lại lần nữa rơi vào bẫy. Nhưng anh càng cố gắng nhắc nhở bản thân thì thân thể lại càng thoát ra khỏi khả năng khống chế. Lúc nhìn thấy cần cổ trần trụi của Diệp Thiếu Trạch, anh đều sẽ bị hấp dẫn. Nếu không phải do bản thân cương quyết đè xuống. Có thể ngay lúc đó đã đè Diệp Thiếu Trạch xuống đất.
Vừa nãy anh đột ngột xông vào đây, mới hiểu lý do tại sao.
Kiếp trước anh lại không hề phát hiện cậu có vẻ ngoài… xuất sắc như vậy, chẳng trách sao anh lại có loại cảm giác đó. Chẳng trách La Nhạc luôn đem ánh mắt đặt lên người cậu, xem người nọ đã nhìn ra được.