Diệp Thiếu Trạch bị Lưu Cạnh Hiểu mang theo đi tới chỗ mấy công tử tụ hội.
Mặc dù bọn họ đều là con ông cháu cha nhưng cũng không dám chơi quá nhiệt tình, chỉ là tìm một chỗ đẹp một chút ngồi xuống uống chút rượu thôi. La Nhạc tìm cho Lưu Cạnh Hiểu một thiếu niên xinh đẹp để cậu hầu hạ Lưu Cạnh Hiểu uống rượu. Còn hắn cầm ly rượu đến ngồi cạnh Diệp Thiếu Trạch, mỉm cười nói: “Thầy Tống à, hẳn là anh không thường đến những chỗ như thế này phải không?”
Diệp Thiếu Trạch lạnh nhạt nói: “Không thường đến.” Nhưng mà cậu rất quen thuộc với những chỗ như thế này.
La Nhạc liền nghiêng người nhẹ nhàng nói: “Thầy Tống hẳn là biết, người anh có một mùi hương rất nhạt. Anh dùng nước hoa gì vậy?”
Mặt Diệp Thiếu Trạch không hề có cảm xúc: “Thật ngại quá, tôi không dùng nước hoa.”
Lưu Cạnh Hiểu phất tay để thiếu niên cách anh xa ra một chút, một thân toàn mùi nước hoa rẻ tiền khiến anh muốn nôn. Anh có chút không vui nói với La Nhạc: “Mày nói chuyện với anh ta làm gì, La Nhạc, phẩm vị mày dạo này càng ngày càng thấp xuống.”
La Nhạc chỉ cười không nói, ánh mắt lại trở nên sâu thẳm. Lưu Cạnh Hiểu còn trẻ, chưa hiểu chuyện. Có một vài mỹ nhân phải xem cốt chứ không thể xem da. Hắn dám dùng mạng mình để đảm bảo, Tống Kiều nhất định là tuyệt sắc giai nhân, nếu có thể tháo mắt kính của anh xuống, hắn có thể phán đoán chính xác hơn.
Một cực phẩm như vậy, cậu cả Lưu cho không em trai mình, vậy mà anh còn không muốn, Hai người đều là người có dã tâm.
Nhưng dù trong lòng La Nhạc ngứa ngáy đến đâu, hắn cũng sẽ không trực tiếp làm loại chuyện này. Thứ tốt phải giấu kỹ mới được.
Lưu Cạnh Hiểu nhìn La Nhạc và Diệp Thiếu Trạch nói chuyện, Diệp Thiếu Trạch trả lời không nhanh không chậm, tựa như cũng không có chút nóng vội nào. Trong lòng anh cảm thấy không thoải mái, uống ngụm rượu, liền đi đến ngồi vào bên người Diệp Thiếu Trạch, đôi chân dài lại gác lên bàn, gương mặt tuấn mỹ nghiêng qua nhìn Diệp Thiếu Trạch: “Anh đi gọi quản lý tới đây, đổi người hầu hạ đi, mấy thứ này là thể loại gì đây.”
La Nhạc đứng lên nói: “Thầy Tống làm sao biết ai là quản lý hay là để tao đi cho.”
Sau khi La Nhạc rời đi, Lưu Cạnh Hiểu bắt lấy tay Diệp Thiếu Trạch, cười lạnh nói: “Anh thật sự có bản lĩnh đó, câu dẫn tôi không được liền chuyển qua câu dẫn La Nhạc sao? Tôi nói cho anh biết, tên đó trong nhà đặc biệt có tiền lại còn có thể, nhưng không thể nào so được với Lưu gia. Anh biết không?”
Diệp Thiếu Trạch nhàn nhạt nói: “Những lời này của nhị thiếu là có ý gì. Tôi đối với ngài đã là biết khó mà lui, ngài có chỗ nào không hài lòng sao?”
Lưu Cạnh Hiểu híp mắt lại. Ánh mắt anh rơi xuống trên vòng eo nhỏ gầy của Diệp Thiếu Trạch, hôm nay Diệp Thiếu Trạch mặc quần bò màu sáng cùng với áo sơ mi màu xám tro nhạt. Vòng eo cực kỳ đẹp, đường nét rực rỡ cứ thế mà đi xuống, khiến cho người ta không nhịn được mà muốn vòng tay ôm lấy hông cậu, chậm rãi đi xuống. Anh hiện tại có chút hối hận, lúc người này định bò lên giường sao anh lại đạp người ta xuống chứ.
Lưu nhị thiếu gia đang muốn nói gì đó thì Diệp Thiếu Trạch đã quay đầu lên sân khấu xem biểu diễn rất chăm chú, Diệp Thiếu Trạch híp mắt lại, đột nhiên cảm thấy hình như có gì đó không đúng. Trực giác của cậu với nguy hiểm luôn rất nhạy, phát hiện trong góc tối có một chấm hồng không ngừng di chuyển.
Nếu như cậu đoán không sai, đây là súng bắn tỉa…
La Nhạc vẫn còn chưa quay lại.
Diệp Thiếu Trạch đột nhiên đè tay Lưu Cạnh Hiểu xuống, nhẹ giọng hỏi: “Cậu hai, hôm nay anh có mang theo bảo tiêu không?”
Lưu Cạnh Hiểu tùy ý nói: “Đi chơi mang bảo tiêu làm gì?”
Diệp Thiếu Trạch thở dài, không phải cậu muốn cứu Lưu Cạnh Hiểu mà là bây giờ cậu đang ngồi bên người Lưu Cạnh Hiểu, nếu như kẻ đánh lẻ kia ra tay thật, cậu là người chết đầu tiên, đương nhiên là bia đỡ đạn cho Lưu Cạnh Hiểu.
Đúng lúc này, một tiếng súng đột ngột vang lên. Toàn bộ người trong sàn nhảy đều ngơ ngẩn, sau đó vô số người cầm súng từ bốn phía tràn vào, tất cả mọi người gần như phát điên, tản ra bốn phía mà chạy trốn. Mà nhóm công tử sợ đến mức mỹ nhân cũng không quan tâm, nhóm tiểu thư la hét xô đẩy cố sức chạy về phía cửa. Lưu Cạnh Hiểu nhíu nhíu mày, dù sao anh cũng là đối tượng bị ám sát từ nhỏ đến giờ, lúc này liền kéo tay Diệp Thiếu Trạch chạy vào trong phòng lớn.
Thế nhưng lại có người chạy từ phòng riêng bên kia lại đây, dẫn đầu là một người nước ngoài, Lưu Cạnh Hiểu hẳn là biết người nọ, cau mày nói ra một cái tên tiếng Anh. Đẩy Diệp Thiếu Trạch lùi lại mấy bước, người kia vóc dáng cao lớn, giơ súng lên nở nụ cười với Lục Cạnh Hiểu: “Cậu hai, thật xin lỗi, tôi chi hành động theo lệnh.”
Lưu Cạnh Hiểu cố gắng đứng thẳng, lạnh lùng nói: “Là ai lệnh cho anh giết tôi?”
“Có quan trọng không?” Người kia mở chốt súng, Lưu Cạnh Hiểu liền kêu nha một tiếng, nhấc chân nửa quỳ xuống. Đạn chạm vào xương là đau đớn kịch liệt, Lưu Cạnh Hiểu đầu đầy mồ hôi, cả người run rẩy, cắn chặt răng không nói ra được một câu. Người kia nói tiếp: “Cấp trên nói, đưa người sống sót đi trước.”
Người kia giơ súng lên, chậm rãi đổi hướng về phía Diệp Thiếu Trạch, bình tĩnh mà nói: “Đương nhiên anh có thể chết trước.”
Không có ai chú ý đến Lưu Cạnh Hiểu đột nhiên phát run, đôi mắt đang đóng chặt đột nhiên mở ra, một luồng cảm xúc đen u ám phù đầy mặt anh. Thế nhưng rất nhanh anh đã vì đau đớn mà ngã xuống, chỉ có thể miễn cưỡng dựa vào chân Diệp Thiếu Trạch.
“Tôi còn chưa muốn chết đâu.” Diệp Thiếu Trạch khẽ mỉm cười, lúc cậu vừa nhìn thấy La Nhạc đã gọi điện cho trợ lý của Lưu Cạnh Hiểu. Đem di động bỏ vào túi, Diệp Thiếu Trạch rút từ sau eo ra một khẩu súng.
Cục diện cậu phải đối diện hiện tại thật khiến người ta không nói được lời nào, cậu không hề thích bị người ta chĩa súng vào người.
Diệp Thiếu Trạch đột nhiên nhấc súng lên chĩa vào hắn, khẽ nói: “Anh đoán thử xem, có bao nhiêu bảo tiêu của cậu hai ở bên ngoài? Các ngươi muốn mang cậu hai đi sao, cứ thử xem có thể không?”
Người kia nở nụ cười lạnh như băng, dùng khẩu âm dày đặc tiếng phổ thông, nói: “Đừng gạt tao, Lưu nhị thiếu hôm nay một người cũng không mang theo.”
Lưu Cạnh Hiểu mím chặt môi, anh nhìn thấy có một người đứng trước mặt mình, mà vì bản thân bị mất máu cùng đau đớn, tầm mắt đã có chút mơ hồ.
“Anh muốn biết thật hay không, sao không nổ súng vào tôi thử xem.” Diệp Thiếu Trạch mỉm cười tiến lên một bước, thế nhưng khẩu súng trong tay vẫn không nhúc nhích. Người kia lộ ra biểu tình dao động, Diệp Thiếu Trạch lại tiếp tục nói: “Anh nghe ai nói cậu hai ra đường không mang theo bảo tiêu vậy, anh nhìn ra ngoài đi.”
Bên ngoài vang lên tiếng còi xe cảnh sát.
Bảo tiêu của Lưu Cạnh Hiểu đương nhiên sẽ không đến nhanh như vậy, đều là cảnh sát.
Lập tức có tiếng bước chân đồng đều vang lên, theo như âm thanh thì chính là chạy đến đây. Đám người kia cũng không ngờ viện binh sẽ đến nhanh như vậy. Mắt thấy đã không còn kịp, người dẫn đầu lạnh lùng liếc Diệp Thiếu Trạch, rốt cuộc thu súng, mang người theo đầu kia của hành lang đi ra.
Diệp Thiếu Trạch ngồi chồm hổm xuống vỗ vỗ mặt Lưu Cạnh Hiểu: “Anh chết chưa?”
Lưu Cạnh Hiểu mở mắt ra, anh đau đến cả người đều là mồ hôi lạnh nhưng biểu tình lúc này lại vô cùng quái lạ, anh đau đến cắn răng, miễn cưỡng nói: “Anh ước rằng tôi chết đi chứ gì…”
“Tôi chỉ vỗ vỗ anh một chút thôi mà. Còn nữa, lần sau anh đừng có ra cửa không mang bảo tiêu. Khẳng định chết cũng không có chỗ chôn.” Diệp Thiếu Trạch nhàn nhạt nói “May cho anh hôm nay gặp phải một đám não đi chơi, trước khi tới không chuẩn bị đầy đủ.”
Lưu Cạnh Hiểu lại nhắm mắt, hừ lạnh nói: “Tôi không mang bảo tiêu mắc mớ gì đến anh, anh còn không mau đến đây dìu tôi lên!”
Diệp Thiếu Trạch cảm thấy có chút nói không nổi, vị nhị thiếu gia này sẽ không cảm ơn ân đức cứu mạng. Cậu đem Lưu Cạnh Hiểu đỡ dậy đến ghế salon bên cạnh, đợi đến khi cận vệ của Lưu Cạnh Hiểu đến, đem bảo bối nhà bọn họ lên xe, Lưu Cạnh Hiểu chỉ tay vào Diệp Thiếu Trạch: “Đem người kia giữ kỹ cho tôi, không cho đi lung tung.” Sau khi nói xong thì nhắm mắt ngủ.
Thuộc hạ của Lưu Cạnh Hiểu lập tức làm hết chức trách mà đến nói với Diệp Thiếu Trạch rằng thiếu gia dặn dò bọn họ không dám chống đối. Diệp Thiếu Trạch mặt cứng đờ, gần như bị áp giải về Lưu gia. Cậu cả cũng không thể hiểu được em trai mình có ý gì, thầy Tống này rốt cuộc thân phận là gì, chỉ cho cậu đứng trước giường chờ Lưu Cạnh Hiểu tỉnh lại.
Diệp Thiếu Trạch đứng trước giường anh mà như đang túc trực bên linh cữu vậy, đọc tiểu thuyết tiếng Anh giết thời gian, nhiều lần muốn đem quyển sách trong tay tán vào mặt Lưu nhị thiếu. Thật lâu cho đến khi anh tỉnh lại, anh mới liếc nhìn Diệp Thiếu Trạch một cái, cuối cùng cũng coi như còn khuôn mặt khác ngoài bản mặt nghiêm túc thối thối kia. Người hầu dìu anh tựa vào giường, Lưu Cạnh Hiểu vừa được đổi thuốc vừa nói: “Tuy rằng cậu đối với tôi không quá tôn kính, nhưng mà cậu bảo vệ tôi khỏi đám người kia. Việc thái độ của anh với tôi không tốt, tôi không truy cứu. Được rồi, ở đây không có chuyện của cậu, cậu về đi.”
Diệp Thiếu Trạch để sách trong tay xuống, giữ cậu lại đây hai ngày chỉ để nghe mấy câu này? Cậu khẽ mỉm cười, gằn từng chữ, cắn răng nói: “Vậy ngài chậm rãi nghỉ ngơi, tôi không làm phiền nữa.