Sau khi Diệp Thiếu Trạch mua cổ phiếu xong liền tắt máy tính, ôm vai nhìn Lưu Cạnh Hiểu, nhàn nhạt nói: “Lưu tiên sinh, đây là thái độ của anh với giáo viên sao?”
Lưu Cạnh Hiểu cười nhạo: “Anh không bò lên giường của tôi được nên muốn làm gì đây? Vị kia suốt ngày kiếm cớ nhét người vào cho, lần này lại có chiêu mới nữa à. Thật tiếc ánh mắt và xuất thân khác biệt quá xa, tôi thật sự không có hứng thú. Anh không cần phải đê tiện như vậy, tôi đã nói không thích là không thích.”
Lúc Tống Kiều câu dẫn Lưu Cạnh Hiểu, phải mất một tháng mới câu được.
Bây giờ Lưu Cạnh Hiểu vẫn đang ở độ tuổi thiếu niên ngông cuồng, nói chuyện thật sự không kiêng dè. Diệp Thiếu Trạch không thể nào làm lơ anh, nhàn nhạt ồ một tiếng, lật quyển tiểu thuyết tiếng Anh ra.
Lưu Cạnh Hiểu nhận lấy khẩu súng từ người hầu, tùy ý mà tung hứng.
“Anh có rằng vậy là xong hả? Nếu kỹ thuật của anh không bằng tôi thì cút đi.” Lưu Cạnh Hiểu nhìn cậu, nói “Có muốn đến sân tập thử một chút không?”
Diệp Thiếu Trạch cuối cùng cũng cười, cậu để sách xuống, chậm rãi đến trước mặt Lưu Cạnh Hiểu. Nghiêng người lấy đi khẩu súng trên tay anh.
Lúc ở thế giới thứ nhất, sau khi chấp nhận ở bên Lục Thiệu, kỹ thuật bắn súng của hắn đã được anh rèn giũa đến gần như trở thành cao thủ. Tùy rằng không bằng Lục Thiệu, nhưng vẫn có thể xưng bách phát bách trúng. Cậu chậm rãi mở khoá an toàn: “Nếu cậu hai muốn xem thì không cần phải đến sân tập.”
Diệp Thiếu Trạch nhấc súng, gần như không hề ngắm, tiện tay bắn một phát. Phần đẩu của đồ trang trí hình thiên nga ở trước cổng vang lên tiếng vỡ. Dưới ánh nắng chiều, vụn thủy tinh vỡ tung ra, tựa như một đợt mưa tuyết. Lan ra khắp nơi.
Lưu Cạnh Hiểu không còn gì để nói, cái đồ trang trí hình thiên nga kia cách hai người hơn năm mươi mét. Phần đầu lại nhỏ như vậy, có thể bắn trúng quả thực chính là cao thủ.
“Như cậu hai vừa thấy đó, vậy theo cảm nhận của ngài, trình độ thế này đã đủ để dạy cho ngài chưa?” Diệp Thiếu Trạch nhẹ giọng hỏi.
Lưu Cạnh Hiểu không trả lời Diệp Thiếu Trạch. Anh bây giờ cách Diệp Thiếu Trạch rất gần, ngửi được trên người cậu một mùi hương nhẹ nhàng như có như không. Rất dễ ngửi, hít sâu một hơi đem lại cảm giác lưu luyến.
Sao hôm qua anh lại không ngửi thấy chứ…
Lưu Cạnh Hiểu không nhịn được nhích lại gần, Diệp Thiếu Trạch lui về sau một bước, nhàn nhạt nói: “Cậu hai Lưu, có cần tôi đền tiền con thiên nga này không?”
“Đương nhiên không cần.” Diệp Thiếu Trạch nghi ngờ tai mình có vấn đề, lập tức khóe miệng anh nhấc lên “Nhưng mà phải xem giá trị của thầy Tống đây có được bằng thứ kia không.”
Sau lưng Lưu Cạnh Hiểu là nhóm bảo tiêu hộc tốc chạy tới sau khi nghe thấy tiếng súng, toàn bộ đều một thân tây trang đen, mang tai nghe Bluetooth, đã từng được huấn luyện nghiêm khắc, đều dùng ánh mắt đề phòng mà nhìn Diệp Thiếu Trạch. Diệp Thiếu Trạch ung dung nhìn về phía Lưu Cạnh Hiểu. Lưu Cạnh Hiểu khẽ cười, nói: “Tôi cùng thầy Tống bàn luận một chút thôi, các người làm vậy là đang thất lễ đó, mau lui xuống đi.” Nhóm bảo tiêu có chút do dự, Lưu Cạnh Hiểu lại phất phất tay: “Mời người đến quét dọn phòng cho thầy Tống đi.”
Anh quay đầu lại liếc mắt nhìn Diệp Thiếu Trách, cười nói: “ Thầy Tống à, ngày mai tôi chờ thầy tại sân tập nha, thầy không được đến muộn đâu.”
Sau khi Lưu nhị thiếu náo loạn một trận, cuối cùng nói một câu như vậy chưa đuổi Diệp Thiếu Trạch ra khỏi nhà cũng coi như tốt rồi. Người hầu còn rất tri kỷ mà giúp Diệp Thiếu Trạch cài cửa lại, Diệp Thiếu Trạch thấy Lưu Cạnh Hiểu không mang súng đi, suy tư một chút thì cầm lấy bỏ vào túi văn kiện rồi bước vào phòng tắm.
Kính đen trên mặt được tháo xuống, phấn che nhũ trên mặt cũng bị rửa trôi, gương mặt đẹp đẽ đến yêu nghiệt lại lộ ra. Diệp Thiếu Trạch cau mày nhìn bản thân trong gương, trong lòng lại tiếp tục đem hệ thống ra mắng một trăm lần, nếu không có khuôn mặt này thì cậu không cần mỗi ngày đều cực khổ hóa trang như vầy.
Sáng sớm hôm sau, Diệp Thiếu Trạch đúng giờ xuất hiện ở sân tập, đổi trang phục chuyên dụng để bắn súng, cậu nhìn thấy Lưu nhị thiếu gia đang nhàm chán đến phát bực đang ngồi đợi sẵn. Diệp Thiếu Trạch đi tới, phát hiện Lưu Cạnh Hiểu còn kéo thêm mấy người bạn xấu tới cùng.
Diệp Thiếu Trạch tùy tiện lướt qua, liền nhìn thấy có một người cùng Lưu Cạnh Hiểu đặc biệt thân, thiếu điều kéo anh cùng đi chơi ma túy thôi, nếu cậu nhớ không nhầm, tên người này là La Nhạc.
Mấy vị công tử cầm ô chống nắng đứng đợi ở sân tập, mang kính râm đứng một bên nhìn cậu và Lưu Cạnh Hiểu. Có người còn cười nói: “Lưu nhị, không phải mày nói người này người anh trai vĩ đại kia đưa cho mày sao, sao vị kia lại đưa loại hàng này cho mày?”
“Chẳng thà tao nhường mày cô huấn luyện viên người Mỹ cho mày nha, người kia rất hăng hái đó.” Lại có người cười: “Loại này nam nhân vừa nhìn sẽ không thể cứng nổi, khô khan.”
Lưu Cạnh Hiểu nhìn cái bật lửa trong tay, lười biếng nói: “Tụi bây nói bậy bạ các gì, người kia là thầy giáo đàng hoàng.” Đám công tử cứ như là đi nghỉ mát, nhanh chóng đeo kính râm lên, nằm duỗi người nằm trên ghế dài trên bãi cát.
La Nhạc lại từ trên ghế đứng dậy, nhìn kỹ Diệp Thiếu Trạch, gọi nhân viên đem súng đến: “Tôi cũng lâu rồi không có tập luyện, thầy à, chọn hộ tôi một vật mốc để bắn được không?”
Diệp Thiếu Trạch cười một cái, nói: “Đương nhiên có thể.” Cậu căn bản không quá để tâm nhân vật phụ này. Mặc dù kiếp trước của La Kiều là bị La Nhạc bắn chết nhưng La Nhạc lại bị Lưu Cạnh Hiểu sau khi sống lại giết chết. Cậu nhớ là La Nhạc sau khi nhân vật chính sống lại thì bị phanh thây, ném ra cảng Victoria, không thể tìm được hài cốt.
Lưu Cạnh Hiểu sau khi sống lại tâm lý thật sự quá đen tối, thần cản giết thần phật chặn giết phật, không kiêng nể gì, có thể tránh được tốt nhất là không dây dưa vào.
La Nhạc dĩ nhiên cảm thấy ngạc nhiên, chờ khi hắn tỉ mỉ nhìn lại. Diệp Thiếu Trạch đã chọn giúp hắn một cột mốc tốt. La Nhạc nhấc súng lên, bắn trúng vòng tám điểm, kết quả này bên trong nhóm công tử bột đã được xem là tốt. Tất cả mọi người đều vỗ tay cho La công tử, La Nhạc lại thấy Diệp Thiếu Trạch đứng yên không nhúc nhích, thậm chí không hề liếc mắt nhìn hắn một lần nào. Hắn nhíu mày, cười nói: “Xem ra kỹ thuật bắn của thầy rất tốt, nếu thầy không ngại có thể biểu diễn một chút không?”
Mọi người ở đây đều biết loại người dưới đáy xã hội để đem đi tặng này là loại như thế nào. Lưu Cạnh Hòa chỉ là kiếm một nam nhân thanh tú trẻ đẹp nhét vào bên người Lưu nhị thiếu cho anh dùng, kỹ thuật bắn có thể tốt đến đâu chứ.
Diệp Thiếu Trạch nhíu nhíu mày, bộ đồ này quá dày quá nóng, mặc vào thật không thoải mái. Cậu không muốn ở đây nữa, trực tiếp cầm súng đến trước bia, dựa vào trực giác, cậu không cần bắn trúng hồng tâm, bắn một phát trúng vòng mười điểm. Đổi một bia khác, lại là vòng mười điểm.
Nhìn thấy Diệp Thiếu Trạch dứt khoát cầm súng lên bắn. Đám công tử bị họa cho sửng sốt một chốc, động tác hút đồ uống cũng khựng lại.
Diệp Thiếu Trạch để súng xuống, nhàn nhạt nhìn về phía Lưu Cạnh Hiểu: “Cậu hai, nếu cậu đã cảm thấy nhìn đủ rồi thì chúng ta có thể bắt đầu.”