Hai mươi ba tuổi,
Cái độ tuổi vừa mới tốt nghiệp ra trường mang theo bao nhiêu ước mơ hoài bão Còn có thể nghĩ rằng mình sẽ làm nên những điều lớn lao, ngay cả trong tình yêu cũng tưởng có được những dư vị ngọt ngào nhất trần đời.
Đối với con gái mà nói, có thể đó là khởi điểm của tuổi , trăng tròn, bắt đầu nhận ra sự xinh đẹp của mình, còn đối với Mễ Nam, hay bất kỳ một thằng con trai nào, hai mươi ba tuổi, ấy mới chính là bắt đầu.
Vậy nhưng, lại mất đi tất cả mọi thứ tốt đẹp nhất, ngay khi mới chập chững bước đi những bước đầu tiên.
Tai Nạn.
Nhà họ Mễ chuyên các tàu biển buôn hàng vật liệu xây dựng như cát, đá, nói chính xác hơn thì tổ tiên chính là người Trung Quốc lâu đời sang đây làm ăn, có gốc có rễ.
Mễ Nam có hai người em, một trai một gái.
Mới lớn đã là một thanh niên xuất sắc - Mễ Văn Khiêm – cha của hay còn gọi là Khiêm quai nón cũng là một nhân vật tứ xứ giang hồ., vốn dĩ vô cùng kỳ vọng vào người con trai cả này.
Vậy nhưng một vụ tai nạn giao thông đã cướp đi tất cả những lời khen ngợi tán thưởng ấy.
Mễ Nam sau tai nạn giao thông nằm li bì một tháng, thực sự nếu như là một gia đình bình thường thì sớm đã đón về lo hậu sự. Nhưng họ Mễ nào có thể mất đi đứa con trai cả dễ như vậy được? sang Mỹ, sang Sing điều trị, đều đủ cả. Để rồi cuối cùng vớt được một cái thân xác nguyên vẹn. Còn trí tuệ quay trở về như một đứa bé nhỏ vài tuổi, ngô nghê mà nói chuyện, ngô nghê mà cười.
Thế nhưng vì sao lại chọn Kim Hạ mà không phải ai khác?
Mẹ của Mễ Nam mỉm cười vuốt tay cô con dâu mới cưới.
Bà rất hài lòng với sự lựa chọn này, một mực khen ngợi.
- Kim Hạ vừa xinh đẹp vừa có học thức.
Và, có một điều bà không nói thẳng nhưng đã chẳng thiếu lần ý tứ. Dẫu là chỉ chọn một cô con dâu để sinh cháu cho nhà họ Mễ. Cũng không phải là thứ bèo rễ gì cũng được. Bà không muốn cháu mình sinh ra giống mẹ rồi ngu dốt xấu xí. Ít nhất cũng phải đạt vài cái chuẩn.
Vừa tầm thì Kim Hạ lại là một lựa chọn thật xứng. Bố của Kim Hạ, cũng là bố của Văn Diệp xưa vốn dĩ là một lái thuyền trong đoàn thuyền của gia đình bà.
Hơn nữa cô con dâu này đang học năm cuối của ngành y tá. Nói ít nói nhiều thế nào việc chăm sóc người con trai cả bất hạnh của bà cũng được yên tâm hơn.
Đám cưới trôi qua, khách khứa thưa dần.
Sải bước qua nhau, người được gọi là chú rể kia giương đôi mắt như một đứa trẻ, nghịch ngợm bó hoa cưới trong tay.
Tâm trí, hoàn toàn không lớn hơn một đứa bé lên là mấy.
Văn Diệp nhìn đôi mắt ấy, chút gợn sóng trong lòng bắt đầu âm ỉ lăn tăn.
Ngồi trên xe quay trở lại Hà Nội, thế nhưng những lời nói vô tình nghe thấy đó,khiến đôi mắt mệt mỏi của cậu không nhắm nổi. Dẫu đã từng trải qua, dẫu đã là thấu hiểu tới xương tủy hai kẻ mà mình gọi là chị hai chị ba kia. Thế nhưng vẫn thật khó để có thể chấp nhận nổi...
- Chị Hạ, nói thật đi, sao chị lấy thằng ngu đấy?
- Sao mày ngu thế Thu?. Miếng mồi ngon đó.
- Mồi ngon á? Em thấy cũng đẹp trai nhưng mà ngu thế thì sau này làm ăn gì được?
- Mày mở mắt ra thấy mẹ chưa? Chị Xuân nữa. Đấy, cả đời rồi khổ. Tao không bao giờ như thế!. Lấy thằng ngu đó về, nhà nó giàu tiền tiêu không hết, tao thích thì tao cặp vài ba thằng một lúc. Tốt nhất nó càng ngu càng tốt.
- Chị không sợ nhà nó biết à?
- Tao tính cả rồi. Nó mà không nghe tao tao chỉnh cho sống không bằng chết.
Sống không bằng chết.
Có thể mọi sẽ không tin. Nhưng, Văn Diệp cậu đã trải qua rồi. Đã tin rồi, thậm chí còn không quên được.
Vết sẹo đã lành mười mấy năm trên lưng lại nhức nhối..
Đôi mắt trong veo của người con trai mảnh dẻ kia, một khắc lập tức hút sâu vào tim.
Phạm Thái ngồi bên cạnh ghế, chợt thấy biểu cảm khó hiểu trên mặt Văn Diệp, đôi mắt nhìn ra ngoài như đếm từng ngọn cỏ lướt qua.. như là.. lo lắng?
- Anh Diệp, anh mệt sao?
- Ừm.. anh ngủ một lát.
Đôi mắt nhắm nghiền. Suy nghĩ lại xa rời, mông lung.
Đã biết là như thế rồi...
Mà, mặc kệ đi.
========
Hà Nội, một tuần sau.
Phải mất trọn một tuần đóng giả cảnh con dâu ngoan hiền bên nhà chồng, Kim Hạ mới thực sự vui sướng rời khỏi Quảng Ninh, một đường lên Hà Nội để tiếp tục học nốt năm cuối.
Cái gì gọi là con không thể bỏ học dở dang?
Cái gì gọi là một người con dâu có chí?
Thực ra thì, chỉ vì rời xa được cái đất Quảng Ninh đó càng xa càng tốt, chỉ có sống tách biệt, cô mới có thể muốn làm gì thì làm.
Đứng trước căn nhà hoa lệ, Kim Hạ mỉm cười hài lòng.
Cô dám đánh đổi tuổi trẻ của mình để đến được đây, đứng tên trên sổ đỏ của một căn nhà mười mấy tỷ. Một con số mà mấy con nhà quê ngu dốt cứ tỏ ra thanh cao làm dáng. Khi nghe phong thanh bên nhà chồng tuyển vợ cho Mễ Nam.
Cô đã phải cất công từ Hà Nội xin nghỉ một học kỳ dài đằng đẵng để về đó " hầu hạ" chăm bệnh, bao nhiêu sự nhẫn nhịn, bao nhiêu lời ngọt ngào mới có thể nhận được một cái gật đầu của một thằng ngu đần.
- Vợ ơi, vợ ơi!
Tiếng giọng trầm như thế, lại được cất lên một cách quá ư hồn nhiên,
Mễ Nam vui vẻ bước chân vào phòng khách, cất giọng gọi. Trước đây cứ mỗi lần thấy y tá hay bác sĩ, cậu đều sợ, cậu sợ kim tiêm, sợ đau... Thế nhưng từ khi Kim Hạ kia tới, mỗi lần đều dỗ dành, đều thận trọng từng chút.
Vậy nên khi mẹ cậu hỏi rằng, cậu muốn cưới ai. Cậu đã không chút chần chừ mà chỉ về phía cô y tá mặc chiếc áo trắng đẹp đẽ như thiên sứ ấy
- Con muốn cưới chị Kim Hạ!
- Ha ha, sao lại gọi là chị? Gọi là em!
- Nhưng mà...
- Thưa bác, không sao, Anh Nam hiện tại vẫn còn nghĩ rằng mình là một đứa trẻ mấy tuổi mà.. Từ từ con sẽ chỉ cho anh.
Nhưng.
Trên đời này có rất nhiều người, mọi thứ họ thể hiện ra ngoài quá hoàn hảo, hoàn hảo tới mức nếu nói rằng có một vết xước trong tâm hồn họ, người ta đều nói rằng không đúng. Chứ không thể hình dung hay tưởng tượng được rằng, đằng sau đôi cánh thiên thần ấy, là một màu tro tàn xám xịt...
Bầu trời Hà Nội đêm hôm ấy,
Cơn giông quét qua theo từng tiếng sét xé ngang trời.
Trong căn phòng ngủ đượm mùi hương tình, có hai người trần truồng cuốn chặt lấy nhau trên giường, khăn ga đều vò tới nhăn nhúm.
Người đàn ông thở hổn hển đâm ngập thứ tính khí nóng bỏng phun trào đầy nơi cửa mình người đàn bà..
- A.. sướng chết em rồi...
- Kim Hạ, em mới về chục ngày mà khít thật đấy,
- Tên dê già này..
Kim Hạ nhéo nhéo má người đàn ông đang thở dốc vì cao trào..
- Đoàng!
Tiếng sấm vang lên..
Tiếng bước chân chạy dồn dập tới phòng ngủ..
- Vợ ơi vợ ơi!.. Nam sợ lắm!.. Có sấm... Nam sợ lắm....
Tiếng nói vừa gấp vừa run rẩy,
Người đàn ông tên Định muốn buông ra:
- Chồng em tới kìa...
Kim Hạ bật cười thành tiếng:
- Anh làm gì run vậy? Nó chỉ là một thằng ngu thôi!
- Nhưng mà...
Tiếng đập cửa ngày một lớn,
Mễ Nam không ngủ nổi, cậu sợ sấm lắm, cậu sợ những vệt sáng trên trời kia...
Cậu phải dậy, cậu phải đi tìm vợ...
- Cách...
Một hồi đập cửa tới những ngón tay đều phát đau, cánh cửa rút cuộc cũng mở ra,
Thế nhưng khi người " vợ " hiền hậu của cậu vừa xuất hiện, Mễ Nam thực muốn ôm lấy.. nhưng..
- Bốp!
Một cái tát như nảy lửa giáng thẳng vào mặt cậu, kèm theo là những tiếng rít từ kẽ răng:
- Thằng bại não, cút về phòng. Ai cho mày sang phiền tao?
- .... Kim.. Hạ..
Đôi mắt đã gần như ngập nước oan ức.. Cậu chỉ là muốn tìm cô để ôm lấy... như khi ở nhà...
Tại sao... lại bị đánh...
- Còn chưa đi?
- Anh!. Ra xử nó cho em!
Người đàn ông to cao xỏ chiếc quần đùi xốc xếch tiến tới, nhìn nhìn tình hình:
- Hay là anh qua phòng khác ngủ?
- Đánh nó cho em!
- Sao cơ?
- Đánh chết mẹ nó đi!. Dám làm cụt hứng của tao?
- Sập!
Chính tên Định kia còn chưa ra tay, thế nhưng Kim Hạ lại đã dẩy một phát Mễ Nam ngã dúi dụi...
- Anh không cần lo. Nó lúc nào cũng nghĩ nó chỉ mới tuổi. Xem xem, nó sẽ co thành một cục bây giờ. Ha ha, buồn cười lắm!
Kim Hạ đương nhiên coi đó như một trò kích tình, dùng chân đạp thẳng lên hạ bộ của Mễ Nam khiến cả người cậu co cụm...
- A....
- Bụp...
- Bụp...
Những tiếng đấm đá liên tiếp sau đó liền vang lên, cùng với tiếng cười hỉ hả của Kim Hạ, và cả tên tình nhân khốn kiếp...
Cho đến khi, miệng Mễ Nam đã nhểu máu. Kim Hạ liền nắm tóc cậu kéo giật lại:
- Mới chỉ có bắt đầu thôi!. Nếu từ giờ không ngoan ngoãn nghe lời tao, tao sẽ cho mày sống không bằng con chó!
- --------
Vừa bước chân vào phòng,
Kim Hạ tuốt thẳng chiếc áo ngủ khoác hờ ra, để lộ bộ ngực trần cọ lên đùi người đàn ông..
- Sao em biết nó sẽ không đánh lại?
- Mỗi khi sợ hãi nó đều co lại thế, mai anh lại đánh nó thử xem, nó cuộn người lại tha hồ mà đánh.
- Nhưng mà... có sợ nhà nó biết không?
- Ở đây cách Quảng Ninh bao nhiêu cây?
- ...
- Thôi mà.. cương lên đi mà.. em còn chưa có sướng. Anh mà không cương được, mai em gọi người khác..
- Được rồi.. bảo bối... nào..
==============
Trong phòng tân hôn,
Tiếng rên rỉ tràn ngập dục vọng xác thịt...
Cách cánh cửa ấy...
Có một Mễ Nam nằm ngay trên nền nhà lạnh cóng...
Mùi máu.. vương vất...
Tiếng sấm lại xẹt qua..
Hoảng loạn... co cụm người...
.... Trong đầu.. chỉ còn là đôi mắt không phải thiên sứ kia...
=============//=============