Ngay dưới nền ban công.
Vài chai rượu nhỏ đã ngổn ngang không thấy đáy,
- Vì sao Diệp buồn?
- Nhìn tôi buồn lắm sao?
- Mễ Nam biết Mễ Nam còn bé tuổi, nhưng Mễ Nam nhìn cũng biết được Diệp buồn nha.
- Ừ.
Buồn chứ.
Sao lại có thể không buồn được?
Khi chính bản thân mình không đủ khả năng bảo vệ những người mà mình thương yêu.
Kể cả mẹ cậu cũng thế.
Nhìn bà bị dòng nước lũ cuốn trôi ngay trước mặt, thế nhưng cậu lại chẳng làm được gì để giữ bà ở lại hết, chỉ có thể khóc mà với theo... để rồi tất cả còn lại chỉ là một nắm bùn hoang.
Và bây giờ, là người em trai quý hơn ruột thịt kia..
Khi Văn Diệp tới thăm bệnh, đã là hai chiếc giường trống trơn.
Bác sĩ y tá đều chỉ thờ ơ hờ hững trả lời: Đã chuyển đi khỏi.
Nhét một tờ tiền vào tay người hộ lý, mới nhận thêm được một cái tin chẳng lành,
Người con trai kia đập đầu vào tường,máu mê nhễ nhại, người nhà họ cấp tốc chuyển hết đi rồi. Chẳng còn biết sống chết.
Văn Diệp như một kẻ điên rối loạn mà chạy hết dọc dài các hành lang bệnh viện lớn, tìm kiếm. Đều không thấy.
Như vậy đấy,
Chính là như vậy..
Sống chết, ranh giới quá mỏng manh. Ngày hôm nay còn ngồi đây vỗ vai nhau gọi một tiếng anh – em.
Ngày mai, mỗi thằng một nẻo.
Chém một nhát lại một nhát, ngay chính Văn Diệp cậu suốt ngày lăn lóc chốn góc khuất của cuộc đời. Phải hay không ngay ngày mai sống chết cũng còn chưa rõ?
Chán nản, đau đớn, giày xéo tới cực độ.
Văn Diệp ngửa cổ, tu thêm một hơi dài, một lúc lâu sau, nắm lấy bả vai Mễ Nam:
- Mễ Nam, tôi hỏi anh một lần nữa, nếu tôi chết, Anh có khóc không?
Mễ Nam lắc lắc đầu:
- Không đâu.
Văn Diệp sửng sốt:
- Sao cơ? Ngay cả anh..
- Mễ Nam nghĩ nghĩ, Mễ Nam còn sống sẽ bảo vệ Diệp không chết, Yêu thương Diệp không chết. Còn nếu Diệp chết rồi, lúc đó Mễ Nam cũng chết rồi.. sẽ không có khóc được a..
- Ưm...
Mễ Nam còn chưa kịp nghĩ ra thêm một lời nào, đôi tay đang muốn đan những ngón xoắn lại với nhau,
Văn Diệp đã dùng sức áp tới, cướp lấy đôi môi đào kia. Hôn lên suồng sã, cánh môi bị cạy mở, mút lấy đến đỏ bừng. Mễ Nam run lên. Nhưng cậu thích, rất thích, cậu muốn hé miệng, theo phản xạ mà mút chút đầu lưỡi cay cay men rượu kia, cuốn lấy.
- U..a.m.. Ưm..
Mễ Nam lần đầu bị hôn thế, sắp nghẹ thở tới nơi.
Văn Diệp buông khỏi, đưa tay lau chút nước đang chảy từ khóe miệng Mễ Nam xuống, chất giọng đã bị cồn thiêu tới khàn:
- Làm đi.
- Làm.. gì?
- Quất nhau.
- Quất.. nhau?
Mễ Nam ổn định lại hơi thở, khẽ cúi đầu:
- Quất nhau.. là gì? có đau.. đau không?.
- Tôi sẽ không để anh phải đau.
Văn Diệp ghì người xuống ngay nền ban công, đôi tay nhanh nhẹn cởi xoạt chiếc áo ngoài, vứt xuống nền, gió cuốn tung...
Tôi sẽ không để anh phải đau.
Tôi sẽ không để người tôi thương yêu phải đau.
Nhất định là như thế.
Bảo vệ tôi sao, Mễ Nam?
Đời này, ngoài người mẹ thương kính đã lìa xa, còn ai ngoài anh có thể vô tư mà nói rằng, sẽ yêu thương, sẽ bảo vệ tôi đây?
Mễ Nam, tôi không chỉ đang buồn, mà còn đang rất sợ, rất sợ
Một Diệp Sẹo ngang ngược lại sợ đến run lên khi từng người từng người trân quý bên mình cứ rời xa đi như thế.
Tôi không muốn phải lãng phí thêm một chút thời gian nào..
Vậy cho nên..
Tới đi.
Mễ Nam không hiểu, Mễ Nam chỉ biết rằng rất thích rất thích.
Diệp vuốt ve khắp người Mễ Nam, còn để cho Mễ Nam thỏa thích ăn ngực Diệp nữa. Mễ Nam mút tới lui hai viên thịt nho nhỏ ấy, rất ngon rất ngon..
Lửa nóng từ cồn thiêu đốt ruột gan, lửa nóng từ đôi môi cong cong cánh đào đang nhễu nước hút chặt lấy nơi ấy. Từ trong ra ngoài đều khiêu khích như thế khiến Văn Diệp người đã muốn phát điên lên, vừa trút bỏ quần áo vướng víu, vừa xô kéo người tới giường.
Quần áo xộc xệch rồi, đôi mắt mờ hơi sương rồi,
Văn Diệp để Mễ Nam giữa nơi đùi non mà vụng về gặm nhấm, mút mát điên cuồng thích thú cậu em nhỏ đã mọng tím
Hai tay dùng sức ghì đầu Mễ Nam xuống
- Mút nó, hút chặt lại..
- Nữa...
- A....
Văn Diệp không kiềm chế, cũng chẳng muốn kiềm chế thứ gì nữa, xuất ra. Thế nhưng không để cho Mễ Nam nuốt, liền ngẩng đầu cậu dậy. Vét lấy thứ tinh dịch nồng đậm kia, quẹt qua quýt lên hậu huyệt. Đè người xuống.
Cả người Văn Diệp say tới điên cuồng lảo đảo, cởi bật chiếc quần của Mễ Nam, bung cậu nhỏ cũng đang vì khoái cảm theo bản năng kia mà cương cứng chọc tới.
Mễ Nam gần như phát run lên:
- A,.. Diệp Diệp.. Diệp..
Trên miệng không giải thích nổi cảm giác điên cuồng này là gì, khi Văn Diệp lại tự chủ động đè lại, ngồi cả người lên háng cậu, ra sức miết lấy cậu nhỏ của Mễ Nam lên khe mông săn chắc kia...
Văn Diệp vẽ loạn nơi cửa hậu, phải làm gì tiếp theo cũng chẳng rõ, đưa hai ngón tay vào tự nới ra theo phản xạ. Một hai lần kéo rộng lỗ hậu xong cũng chẳng quản được thứ gì nữa..
Tất cả giờ đây chỉ còn lại dục vọng trần trụi, chiếm hữu trần trụi. Muốn được hòa với người dưới thân kia làm một.
Chỉ như thế..
Áp chặt cả người xuống lồng ngực mềm mại kia. Gặm tới núm vú hồng hào ngon ngọt kia..
Mễ Nam run lẩy bẩy, cậu em nhỏ dựng thẳng lên một vòng, sát sát với khóe mông Văn Diệp mà hơi cọ đẩy.
Cắn lên vành tai Mễ Nam đang hốt hoảng:
- Ngoan, không đau. Tôi nhất định.. không làm anh đau.
Đúng vậy, làm sao có thể để đôi mắt hoa đào đang lim dim kia phải nhíu mày vì đau?
Nếu giữa lựa chọn một kẻ phải bị thương tới rách nát. Bây giờ và sau này. Văn Diệp vẫn chọn kẻ đó chính là mình.
Văn Diệp hít một ngụm khí, vét chút tinh dịch còn vương vãi cuộn lên cửa hậu đã được hai ba ngón tay chèn vào nới lỏng.
Liều mạng, đặt dương vt của Mễ Nam, thẳng cửa huyệt. Ấn xuống..
- A..... Ưm...
Đôi môi cắn chặt., vết máu bật ra...
Đau tới không thể thở..
Không thể nhúc nhích..
Vẫn là còn một đoạn khấc bên ngoài.. Tên khốn.. này... dài quá...
Văn Diệp vẫn còn chưa thực sự thích ứng được, đau tới nỗi vành mắt lập tức có thể rơi ra nước mắt. Vậy nhưng chưa kịp làm gì tiếp theo, Mễ Nam bên dưới cảm nhận được sự nóng ấm của nội bích bao trọn cậu em, sung sướng tới tê người, như một sinh lý quá đỗi bình thường..
Huých đẩy hông lên cao..
Hự..
Văn Diệp tái xanh mặt.. Thật may,.
Hự..
Thật may.. nếu không.. có chút cồn kia thiêu đốt..
Có lẽ...
Hự...
Cậu sẽ bật ra một tiếng kêu thảm dọa kẻ nằm dưới phải sững sờ...
- Hự.. ưm
- Mễ Nam thích quá.. Mễ Nam.. thích.. chật...
Máu có len ra theo từng cú chạm điên cuồng của người dưới thân muốn đẩy rồi đẩy.
Thế nhưng Văn Diệp vẫn cố gắng mím chặt môi không kêu lên một tiếng.
Đôi tay bám lên ga giường thành một nhúm lớn., mặc Mễ Nam thúc đến..
- Lỗ của Diệp thật nhỏ a..
- Nó bóp bóp Mễ Nam.. thích... thích.. Mễ Nam.. sắp.. hự... ưm...
- Bay lên trời... thích...
Đau, thực sự đau đớn không còn gì có thể tả nổi, hậu huyệt rõ ràng đã bị xé rách..
Nếu không phải đôi môi kia chờm tới hôn hôn lên khóe môi cậu.
Nếu không phải ánh mắt kia đầy ý thích cười nhìn cậu tới mê muội
Có lẽ, Văn Diệp thực sự muốn chửi lên điên loạn
Rút cuộc thì.. làm sao mà sướng?
Chỉ thấy...
Con bà nó...
Hự...
Đau...
Tới... chết mất thôi...
Người bên dưới không xi nhê gì mà hớn hở thúc thúc thúc hết sức tới mỏi eo.
Bởi Văn Diệp ngoài môi lại nói với Mễ Nam rằng:
- Không.. a.. không đau..
Mồ hôi nhễu nhệt, hậu huyệt xem chừng đã rách sâu,đến khi Văn Diệp sắp không thể chịu nổi nữa liền cảm nhận từng luồng tinh dịch nóng bỏng bắn sâu vào trong ruột tới cồn cào,...
Cả người xụi lơ, áp chặt xuống.
Con bà nó, tưởng đâu thì chết.
Cũng may Mễ Nam chỉ phát tiết theo sinh lý chứ không có biết phải thế nào là kiềm hãm lâu dài , vậy nên " chương trình" cũng kết thúc ngắn hơn theo dự kiến.
Còn nếu không. Văn Diệp cậu khẳng định hôm nay chính là bị trẻ con thông lỗ tới ngất đi. Ân hận quá.. rượu với chè. Hỏng hết cả xôi thịt..
Nhưng tên kia thì lại cười tới cong veo cả mắt.
Mễ Nam sung sướng quá.
Cả người nơi nơi đều muốn nở hoa.
Cuối cùng thì Diệp cũng cho cậu đi vào lỗ nhỏ mà dúi dúi.
Cậu dúi dúi nhiều lắm. Tới mức mà chim nhỏ thích tới bắn nước.
Nhưng sao Diệp lại ngủ rồi?
Mễ Nam hơi đỡ người dậy, hốt hoảng gào lên:
- Trời ơi! Máu!
Chỗ lỗ nhỏ của Văn Diệp.. đều là máu!
Mễ Nam như một đứa trẻ vừa làm hỏng đồ yêu thích, sợ hãi tới mặt tái mét mà gần như khóc lên:
- Diệp, Diệp.. lỗ nhỏ chảy máu...
Văn Diệp lết người sang bên cạnh, vật vờ nói:
- Không đau.
Mễ Nam mặt đầy nghi hoặc:
- Thật sao?
- Ừ.
- Vậy.. vậy... giờ...
- Ngủ!
Văn Diệp thực sự làm như nhắm mắt lại. Ngủ.
Nhưng tất cả, lại chỉ vì trấn an người kia. Sợ người kia phải hoảng.
Thực tế thì đéo có một cái gì gọi là sướng ở đây hết. Chỉ có thấy đau tới mắt đều nổ sao.
Vậy nhưng khi kẻ kia lập cập run rẩy lấy khăn lau lau chấm chấm nơi nào đó cho cậu, vừa lau vừa xin lỗi rối rít, còn đưa miệng tới mà phù phù thổi thổi.
Văn Diệp cậu lại tự giễu cợt mình rằng. Thật may, người chịu đau là cậu.
Yêu, là cho đi như thế,
Là hi sinh như thế,
Là chấp nhận thua thiệt về bản thân mình. Là sợ người kia phải đau phải tổn thương.
Thế nhưng ngay lúc này đây. Khi Mễ Nam đang cố hôn hôn mà rúc vào ngực cậu. Ôm lấy cậu thật gọn thật chặt. Văn Diệp cậu vẫn chưa cho rằng, thứ đó, được gọi tên là tình yêu.
Hoặc giả, chỉ như sợ hãi, chỉ như thỏa mãn chút điên cuồng muốn cuốn lại bên mình những người mình lỡ tâm coi trọng.
Mễ Nam, tôi đối với anh, rút cuộc là thứ tình cảm gì thế này?.
Mễ Nam trong cơn mơ mỉm mỉm cười khúc khích.
- Diệp, Diệp. Rất thích Diệp.
- Phải. Tôi cũng rất thích, rất thích anh.
================//==============