Mối tình kéo dài nửa năm đó, đã khép lại mà không ai nói ra tình cảm của mình.
“Anh sẽ ở bên em cả những khi em gục ngã.”
Tama-san có một người mà anh ấy có thể nói ra những lời đó một cách trực tiếp.
Tình yêu của tôi là thứ không bao giờ có thể thành sự thực. Khi nhận ra điều đó, trái tim tôi dường như tan nát, và buông bỏ. Nhưng cũng không có nghĩa, là tâm trí có thể lập tức dứt áo ra đi sau khi mọi chuyện kết thúc.
Thứ tình yêu này đã kéo dài gần nửa năm. Tôi không nghĩ rằng mình sẽ quên Tama-san, rồi đi tìm một tình yêu mới. Kiếm một anh bạn trai qua loa thì dễ thôi, nhưng bây giờ tôi lại chẳng có tâm trí nào cho việc đó.
Thực sự là vỡ mộng.
Mỗi khi nhớ đến hình ảnh của Tama-san, tôi lại khóc đến ướt đẫm cả gối. Nhưng cũng không hẳn là tôi chỉ toàn nghĩ đến những thứ tiêu cực.
“Cậu ta là kiểu sẽ đẩy người khác vào chỗ chết, cười nhạo và nói “Đáng đời mày” đấy.”
Hôm ấy, cô chủ đã nói tôi nghe về con người thật sự của Tama-san.
Tôi không được nghe kể những gì đã xảy ra trong quá khứ. Mặc dù vậy, tôi có thể cảm nhận được rằng đó không phải một lời nói dối khiến tôi bỏ cuộc, mà là có một chuyện gì đó đã thực sự xảy ra.
Nỗi sợ những lời chỉ trích, tố cáo, những nỗi niềm thật sự mà ai cũng chất chứa trong lòng. Tama-san luôn nói một cách thẳng thắn về những điều sẽ khiến bất cứ ai coi trọng các quy chuẩn và đạo đức của xã hội cảm thấy khó chịu. Nếu không tập trung vào cảm xúc và bản chất thực sự của con người, chúng ta sẽ chẳng thể hiểu được bản chất của vấn đề. Ai ai cũng làm ngơ điều đó, họ chỉ biết cởi bỏ những món đồ trang sức nhỏ nhắn gọn gàng của mình và nói về nó một cách thích thú mà thôi.
Với tôi, những câu chuyện này thật mới mẻ, tràn đầy thích thú và hấp dẫn. Không biết từ khi nào, tôi thậm chí còn say mèm rồi bảo chị ấy kể thêm nữa đi.
Cô chủ bảo là, tôi chỉ đang say thôi. Và Tama-san thì không phải là một người trưởng thành đứng đắn đâu.
Mà là một kẻ hoàn hảo không có lấy một khuyết điểm.
Một kẻ có lịch sử đen tối và những câu chuyện tình trường vô song.
Tôi vẫn không thể cảm nhận được điều đó.
Dẫu vậy, cái thực tế mà cô chủ đã phơi bày ra là điều không thể bỏ qua được.
Đó là lý do mà, dù tình cảm tôi dành cho Tama-san không hề thay đổi so với lúc trước, nhưng thay vì nằm khóc tới ướt gối, thì tôi lại cảm thấy thật rối bời.
Từ lúc ấy, tôi đã không tới tiệm của cô chủ nữa.
Thường thì tôi sẽ khóc lóc với Momiji cơ, nhưng cô ấy lại đang vướng vụ của Kaede-chan. Còn tôi thì đang mang theo một thứ nặng nề mà khiến tôi muốn rớt nước mắt hơn cả cái chuyện tình của mình.
Như thể đang bắt chước theo Momiji, tôi cũng cố tỏ ra thật mạnh mẽ.
Chúng tôi luôn dùng bữa tối cùng nhau ít nhất một lần một tuần. Tôi dành thời gian với Momiji, chỉ để nói về những thứ xảy ra xung quanh hai đứa, những thứ không làm phật lòng nhau.
Cuộc sống đại học vẫn như vậy. Gần đây, tôi đã được nhận một món quà độc nhất vô nhị vào đêm Giáng Sinh. Trong khi gạt tất cả chúng sang một bên, tôi đã nhận lời mời tham dự một bữa tiệc Giáng sinh do những người bạn đã kết thân ở trường đại học tổ chức.
Cuộc sống đại học thật là lấp lánh. Tôi muốn một sự kiện nào đó sẽ diễn ra và có thể khiến bản thân mình chìm đắm hoàn toàn vào niềm vui ấy, hơn cả việc tận hưởng tuổi trẻ của mình. Từ 21:00 ngày hôm đó đến 3:00 ngày hôm sau, những người đàn ông tan nát cõi lòng đã được tận hưởng một đêm Giáng sinh hết mình. Nếu cứ ở một mình trong phòng, chắc hẳn lần này tôi sẽ bật khóc mất thôi.
Tôi đã có thể trải qua ngày Giáng sinh mà không gặp vấn đề gì, tận hưởng bản thân mà chả phải lo bố con thằng nào.
Tôi cũng không có nhiều chuyện để nói. Đó chỉ là một buổi tiệc cho vui mà tôi được mời đến gọi là cho cái hội trường thêm màu sắc tí thôi.
Khi tôi thức dậy, tôi đang ở trong một căn phòng mà tôi không biết, giống như khi tôi được sinh ra, với một người đàn ông mà tôi không quen đang ngủ bên cạnh. Tôi như mất trí nhớ, và tự hỏi rằng rốt cuộc mình đã làm gì.
Làm gì có chuyện như vậy chứ.
Tôi vẫn nhớ mình đã thức dậy trên chiếc giường trong phòng mình, bởi tôi đã bắt taxi tự về nhà.
Tôi đã uống hơi nhiều và cảm thấy thật nôn nao, nhưng điều đó có lẽ tốt cho sức khỏe của một sinh viên đại học.
Tôi bổ sung nước cho cơ thể đang khát khô của mình, đi tắm, và khi cuối cùng cũng lấy lại được hơi thở, tôi nhấc điện thoại lên.
Sau khi tắm rửa và nghỉ ngơi, tôi cầm điện thoại lên.
Có bốn tin nhắn từ Momiji.
Chúng được gửi vào đêm qua. Tôi không để ý đến vì tôi đã để điện thoại ở chế độ im lặng.
Trong lịch sử không có bất cứ cuộc gọi đến nào, khi mở ra, tôi nghĩ đại chắc là không vấn đề gì đâu.
“Không thể nào…!”
Tôi hét lên giữa căn phòng trống.
Dòng tin ấy được viết ra, với một phong thái rất mạnh mẽ.
“Tớ tìm thấy Kaede rồi.”
Kaede-chan, người đã mất tăm mất tích hơn nửa năm, cuối cùng cũng được tìm thấy.
Không một dấu chân, không một bật mí về nơi em ấy tới. Đến mức phải lo tới vụ sống còn rồi chứ còn biết người ngợm thế nào nữa.
Vậy là cũng đã tìm được Kaede-chan rồi.
Nhưng tôi cũng chưa thể thở phào nhẹ nhõm được. Câu chuyện vẫn còn tiếp diễn.
“Em ấy đang đi bộ cùng một người đàn ông.”
“Kaede ấy.”
“Khi nhìn thấy tớ thì em ấy bỏ chạy.”
Cứ thế, giọng nói ấy dần biến mất.
Thật mừng vì em ấy còn sống, nhưng câu nói về việc em ở bên một người đàn ông khác, là quá đủ để làm trái tim tôi đau nhói.
Tôi biết mà.
Làm thế nào mà một đứa trẻ như Kaede-chan có thể tìm được một nơi ở sau khi bỏ nhà cơ chứ? Và làm sao để duy trì điều đó…Phải đánh đổi thứ gì?
Một đứa em gái giống như Momiji. Bất cứ ai cũng sẽ sẵn sàng đáp lại thôi.
Một đứa con gái với kỹ năng xã hội dở tệ, không muốn nhờ đến sự giúp đỡ của chị gái mình, nhưng lại đi tìm lối thoát theo cái cách như thế.
Tôi không biết, có khi em ấy đang ở nhà của một tên đàn ông? Hay là đi lang thang khắp nơi?
Vấn đề là em ấy đã bỏ chạy khi chạm mặt Momiji. Vậy tức là em ấy thà sống cuộc sống hiện tại còn hơn là phải trở về nhà nhỉ.
Điều đó, liệu đã làm cho Momiji sốc đến mức nào?
“Vậy nên nhé, thứ duy nhất nên lo lắng cho bạn bè, là liệu nó có còn sống hay đã chết. Chứ không phải là đẹp đẽ hay xấu xí gì cả.”
Đột nhiên, tôi nhớ lại những lời đó của cô chủ.
“Dù là như thế nào, người bạn ấy, hẳn sẽ có một quãng thời gian khó khăn.”
Ấy vậy mà nỗi lo đó đã trở thành hiện thực.
Tôi ngay lập tức gọi lại cho Momiji nhưng không được, rồi tôi cứ thế kệ đời mà chạy vụt ra khỏi phòng. Tôi leo lên cầu thang và gõ chuông phòng phía trên, nhưng lại không có phản hồi. Không như lúc trước, cửa đã được khóa rất kĩ càng.
Sau khi lên xuống cầu thang thêm một lần nữa, tôi tra chìa khóa vào ổ và mở khóa. Tôi lo lắng rằng điều gì đó như thế này có thể xảy ra với Momiji, vì vậy tôi đã giữ một chiếc chìa khóa phòng.
Tôi không hề có ý thức sắp xếp giày dép ngăn nắp hay gì đâu. Vừa bỏ giày,
tôivừa chạy thẳng vào phòng khách, và thở phào nhẹ nhõm.
Momiji đang ngủ ngon lành trên sofa.
Tôi cho rằng cô ấy đã không thay quần áo khi về tới nhà. Chỉ thấy mỗi chiếc áo khoác lăn lóc trên sàn nhà.
Cô ấy đã tìm được Kaede, đi cùng một người đàn ông khác, và bỏ chạy.
Vì quá đau buồn vì chuyện đó nên chẳng màng động tay vào việc gì. Cơ mà theo như những đồ vật trên bàn, thì chúng lại không chỉ ra như vậy.
Có vài thứ như bút chì, tẩy, gọt bút chì, dao cắt và những thứ khác mà tôi không biết cái tên nào thích hợp để mô tả. Rồi nhiều công cụ khác tôi cũng chẳng biết gọi chính thức là gì luôn.
Mặc dù cô ấy là một người không linh hoạt, nhưng cũng không phải là một người có sở thích chú tâm vào việc học.
Một bức tranh vẽ bằng bút chì. Từ xưa cô ấy đã làm vậy như một loại sở thích rồi, mà tay nghề cũng rất đỉnh nữa. Khi còn học sơ trung và cao trung, Momiji trở nên rất nổi tiếng và có chỗ đứng nhờ tài vẽ tranh của mình.
Cô ấy bảo rằng, ước mơ thuở nhỏ của cô là được trở thành họa sĩ. Tuy nhiên, khi dõi theo bóng lưng của cha, cô biết rằng cha sẽ không bao giờ cho phép cô đi theo con đường đó. Thời gian cũng rất có hạn. Tính đến việc chuẩn bị dụng cụ và dọn dẹp, thì việc vẽ bằng bút chì có thể xem như là thuận tiện và phù hợp nhất.
Tôi tự hỏi không biết có phải cô ấy đã vẽ ra gì đó để thoát khỏi cú sốc hôm qua hay không.
Không đời nào có chuyện đó. Tôi biết rõ tính cách của Momiji mà.
Tại sao, lại vẽ bức tranh này? Câu trả lời đang ở ngay trước mắt mình.
Một quyển phác thảo mở trên bàn. Tác phẩm của cô ấy, chắc hẳn là đã vẽ suốt đêm, và vẫn còn trải dài phía trước.
Tôi nhìn vào đó, dẫm lên những mảnh giấy rách và mảnh vụn vương vãi trên sàn.
“Không thể nào…”
Là cụm từ mà tôi đã thốt lên hai lần trong hôm nay. Lần này thì lại không phải một tiếng hét, mà là từ đôi mắt đang tròn xoe của tôi.
Lần thứ năm, tôi tin rằng mình đã tìm được một tình yêu tử tế, không đi ngược lại với quy tắc, đạo đức của xã hội. Tôi đã tin rằng mình đã tìm được một tình yêu không sai trái.
Ấy thế mà lại hoàn toàn không phải.
Lần này, tình yêu của tôi là thứ mà tình sử đen tối của tôi cũng không sao so bì được. Tôi thậm chí còn thấy thật may mắn khi tình cảm này chưa được đơm hoa kết trái.
Một người đàn ông vô lại, và hoàn hảo.“Tama... san?”
Tình yêu là thứ mù quáng.
Dáng hình mà ngay cả đôi mắt của người mù cũng có thể thấy được, trong cái thực tại được phác họa trên bức vẽ này.