Trải nghiệm kinh hoàng tại căn nhà ma đã ám ảnh tôi suốt cả tháng trời, ấy thế mà tôi lại chẳng nhìn thấy thứ lẽ ra phải thấy trong gương hay trong ảnh, và cũng chẳng có cảm giác là đang bị ai đó theo dõi cả. Kể từ đó chẳng có chuyện gì xảy ra cả, tôi cũng chẳng gặp vận rủi hay tai ương nào hết, nên nỗi sợ từng bao trùm nay đã hoàn toàn biến mất.
Tốt hơn hết là tôi không nên bén mảng tới gần căn nhà mà người tôi yêu đang sống thêm lần nào nữa. Vậy thôi.
Tôi sẽ làm như không có gì xảy ra cả. Chẳng có hiện tượng tâm linh quái đản nào hết, kể cả tiến triển với Tama-san cũng thế luôn.
Tóm lại là chẳng có gì hết. Chỉ vì một lần tình cờ va phải nhau trên đường, mà bây giờ tôi chẳng thể dứt khỏi quán bar của master được.
Chúng tôi chỉ là khách quen của quán, đến đó và trò chuyện với nhau thôi. Chúng tôi đã thân thiết hơn, nhưng tôi lại chẳng thể xin được liên lạc của anh ấy, nên thành ra vẫn chưa tiến thêm nổi bước nào.
Quả nhiên Momiji cũng tròn mắt ngạc nhiên vì điều này.
“Không ngờ là Madoka còn chưa nắm nổi tay người ta cơ đấy... Lần thứ năm này có khi là yêu thật lòng phải không ta.”
Tôi thấy ấn tượng vì Tama-san không hề có ý động thủ với tôi. Và cả Momiji cũng bắt đầu thừa nhận rằng lần này tôi đã yêu một người con trai đứng đắn.
“Địa vị xã hội của anh ta mà cao thì...”, Momiji châm chích tôi, nhưng chỉ đến đó thôi chứ không nói quá. Vì bố cô ấy là người có địa vị cao trong xã hội, nên cô ấy biết rõ rằng việc hẹn hò với một người địa vị cao không hề khiến họ hạnh phúc chút nào.
Gần đây, Momiji luôn động viên tôi hãy cố gắng hết sức và tiến về phía trước.
Tôi rất vui sướng vì bạn thân mình đã chấp nhận tình yêu này, nhưng điều đó cũng chẳng thay đổi được sự thật là nó chẳng có chút tiến triển nào. Tôi có được mọi thứ nhờ sự dễ thương của mình, vì lẽ đó bản thân tôi không có đủ kinh nghiệm về chiến lược tình trường, hay cách để mê hoặc đối phương, hay khả năng tận dụng triệt để bản chất con người của mình.
Lý do tôi không vồ vập như một đứa con gái chủ động là vì tôi sợ rằng, sự vồ vập ấy chắc chắn sẽ khiến tình yêu này sụp đổ. Vậy nên tôi cứ tiếp tục chấp nhận mối quan hệ bị động như thế này thôi.
Dù vậy, khi chúng tôi thân thiết với nhau hơn, thái độ của anh ấy với tôi cũng trở nên dễ chịu hơn. Xuôi theo dòng chảy của câu chuyện, sự kiện đôi tay của Tama-san áp vào má tôi đã diễn ra. Bình thường nó sẽ là quấy rối tình dục, nhưng vì là Tama-san nên tôi cảm thấy cực kì hạnh phúc.
Bỏ chuyện đã xảy ra qua một bên đi, mối quan hệ giữa chúng tôi vẫn phát triển chậm chạp như rùa bò vậy. Cứ như thể đang quơ tay mò đường trong sương mù ấy.
Rồi vụ việc xảy ra... à không, vụ việc được phát giác vào những ngày cuối cùng của kì nghỉ dài tháng Chín.
Đêm hôm ấy...
Tôi nhận được cuộc gọi từ Momiji.
Khi hai đứa gọi điện cho nhau, thường sẽ để lại lời nhắn cho đối phương rằng gọi bây giờ liệu có được không. Nhưng cuộc gọi tới đột ngột quá nên tôi nghĩ rằng chắc có chuyện gì gấp gáp đây, rồi nhấc máy,
“... Kaede, em ấy bỏ nhà đi rồi!”
Một tiếng kêu thất thanh đâm thẳng vao màng nhĩ tôi.
“Tui phải, làm sao bây giờ...”
Momiji cứ liên tục khẩn khoản.
Tôi nắm được ý chính rồi, cơ mà có một sự mù mờ không hề nhẹ ở đây thì phải.
“Đợi, đợi đã Momiji! Giờ bà đang ở đâu?”
“Ở phòng...”
“Ở phòng hả? Ở phòng đúng không? Tui qua ngay đây, ráng đợi nhé!”
Tôi cứ thế phóng ra ngoài mà chẳng thèm khóa cửa lại, rồi vừa giữ máy vừa chạy thẳng lên cầu thang.
Khi chuyển đến đây, tôi muốn phòng hai đứa ở cạnh nhau, nhưng hai bên cạnh chẳng còn phòng nào trống cả. Thực tế chúng tôi còn chẳng ở cùng tầng nhau. Thay vì ở chung một tầng, chúng tôi đã chọn phòng khác tầng nhau.
Phòng của Momiji ở ngay phía trên đầu tôi. Xét về khoảng cách mà nói, nó còn gần hơn cả phòng bên cạnh.
Tôi đặt tay lên tay nắm cửa mà chẳng màng bấm chuông. Dù trong phòng có một đứa con gái sống một mình, nhưng cửa lại không khóa.
Tôi biết ơn sự cẩu thả ấy và cứ thế đi vào trong phòng.
Căn phòng giống như một căn hộ 2LDK với cách bài trí quen thuộc.
Khi lao vào phòng khách, tôi thấy Momiji đang quăng mình trên ghế sofa.
Cô ấy không sợ hãi hay giật mình khi thấy tôi xông vào nhà như một tên trộm,
“Madoka... tui phải, làm gì bây giờ?”
Cô ấy lặp đi lặp lại những lời nói ban nãy, với tông giọng cứ như sắp gần đất xa trời đến nơi.
Đôi mắt thâm quầng của cô ấy chỉ phản chiếu hình bóng của tôi, chứ không hề nhìn vào tôi. Đôi má không đến nỗi hóp lại, nhưng gương mặt cô ấy thì hốc hác đến nỗi mất đi sắc hồng vốn có của nó. Trông cứ như mới bị bệnh tật hành hạ vậy.
“Kaede-chan, em ấy bỏ đi từ lúc nào?”
Momiji kiệt quệ, như thể cô ấy vừa mất đi người quan trọng nhất với mình. Chuyện này chắc chắn không phải mới xảy ra hôm nay hay hôm kia. Có thể nó đã kéo dài một hoặc hai tuần rồi.
Tôi chờ đợi câu trả lời tiếp theo với tâm thế chuẩn bị sẵn mang tên linh cảm,
“... trước...”
“Hửm? Một tuần trước?”
“5 tháng trước...”
Tôi nhận ra câu chuyện này không chỉ dừng ở mức như tôi tưởng.
Em ấy đã bỏ nhà 5 tháng và giờ không rõ tung tích. Đấy không còn đơn giản là bỏ nhà đi nữa rồi.
Mất tích. Đây có lẽ là câu trả lời thỏa đáng nhất.
Rồi Momiji bắt đầu kể từng chút một.
Đã năm tháng kể từ khi lên Tokyo nhập học và Momiji vẫn chưa về nhà lần nào. Cô ấy quyết định sẽ dùng kì nghỉ dài đợt này để về thăm nhà. Kì nghỉ hè ở trường cô ấy kéo dài cho đến cuối tháng Chín. Do đó lần về thăm nhà này cũng trùng với thời gian mà Kaede-chan được nghỉ.
Lần đầu tiên Momiji phải ở xa Kaede-chan như vậy, và cũng chẳng thể liên lạc được với em ấy. Nếu Kaede-chan có xảy ra chuyện gì, người bố sẽ luôn liên lạc cho cô ấy. Và thế là cô ấy cứ đinh ninh rằng em gái mình vẫn đang đi học bình thường như không có gì xảy ra.
Nếu Kaede-chan có thể đến trường, chắc chắn em ấy sẽ trưởng thành lên rất nhiều. Momiji về nhà trong tâm trạng hồ hởi như vậy, và thứ chờ đợi cô ấy là căn phòng của cô em gái đã 5 tháng vắng bóng chủ.
“Con sẽ đến chỗ chị ở Tokyo.”
Kaede-chan bỏ nhà đi và để lại một tờ giấy như thế.
Không có tin tức gì tức là không có tin xấu. Momiji, người luôn tin rằng em gái mình vẫn đi học bình thường, đã giật mình sửng sốt.
Không có tin tức gì tức là không có tin xấu. Chẳng phải cô người hầu vẫn giữ liên lạc với Momiji sao? Tôi giật mình sửng sốt.
Không có tin tức gì tức là không có tin xấu. Ông bố, người làm ngơ vụ việc lần này vì chẳng nhận được liên lạc từ ai, cũng giật mình sửng sốt.
Không có tin tức gì tức là không có tin xấu. Vì chẳng ai biết tung tích của Kaede-chan cả, nên không có tin tức gì không có nghĩa là tin tốt.
Vào ngày đầu tiên nhập học, Kaede-chan đã mất đi niềm tin. Vào ngày thứ 2, em ấy dường như quay trở lại làm một đứa trẻ không chịu đến trường. Quả nhiên, đột ngột ném em ấy trở lại trường thực sự là quá khó.
Người bố đã quá mệt mỏi vì việc đứa con gái không đến trường, nên có lẽ đã lên tiếng rằng nếu không chịu đến trường, ông ta sẽ gả em ấy cho một người đàn ông già hơn mình tận hai giáp. Dù ông ta lấy lý do rằng đấy chỉ là đe dọa thôi, nhưng Momiji không tin điều đó. Dù sao thì đơn xin nghỉ học đã được nộp sau đợt Tuần lễ vàng rồi. Chắc chắn là ông ta đang nghiêm túc.
Kaede-chan cũng hiểu được sự nghiêm túc của ông ta.
Lần đầu tiên trong đời bị dồn vào chân tường, Kaede-chan đã hành động, nhanh đến nỗi khó mà nghĩ em ấy là hikikomori được. Ngày hôm sau, em ấy quyết định bỏ nhà ra đi và biến mất hoàn toàn.
Khi kiểm tra tài khoản của Kaede-chan, Momiji nhận ra rằng hạn mức ATM trong 2 ngày đã bị rút hết. Với chừng ấy số tiền thì không chỉ mỗi Tokyo, mà bất cứ đâu trên nước Nhật em ấy cũng có thể đi được.
Chẳng hề có đầu mối nào. Không những không thể định vị được chỗ ở hiện tại, mà còn không thể định vị được cả điểm đến đầu tiên của em ấy.
Vậy là Kaede-chan được cho là đã mất tích, nhưng từ đây mọi chuyện lại vào ngõ cụt, khi ông bố ngay lập tức cản Momiji lại khi cô ấy có ý định báo cảnh sát.
Ông ta có vẻ biết sắp xếp và tận dụng mấy lời nói dễ nghe đấy, nhưng chung quy lại thì là như này.
“Con gái ta bỏ nhà ra đi và bấy lâu nay ta đã không nhận ra. Sao ta có thể phô tiếng xấu ấy ra trước mặt bàn dân thiên hạ được!”
Con gái đang mất tích mà ông ta lại tỏ ra thế này đây. Cuối cùng tôi cũng hiểu cảm giác của Momiji, người chẳng hề coi bố của mình là bố. Ông ta quả nhiên chỉ là một gã chủ tịch đang giấu nhẹm đi sự cẩu thả của nhân viên thôi.
Kể cả khi ông ta quan tâm đến chuyện này, thì nếu Kaede-chan có quay về em ấy vẫn không thể yên ổn được. Có vẻ ông ta đã nói rằng sẽ giao phó em ấy cho một ai đó ngoài tầm với của Momiji, kèm theo hàng tá ẩn ý trong lời nói. Thay vào đó, ông ta hứa với Momiji rằng sẽ giải quyết mọi chuyện êm xuôi trong nội bộ.
Nói vậy nhưng, đâu có ai biết Kaede-chan đang ở đâu.
Em ấy biến mất được một thời gian dài rồi. Trước khi bàn về một cơ thể lành lặn, ta phải lo về chuyện linh hồn còn trong cơ thể ấy không đã.
Không một dấu vết.
Tuy vậy, vẫn còn một thứ mà Momiji đem về, làm dấy lên một tia hi vọng.
“Laptop...?”
“Kaede để lại nó trên bàn.”
Trong khi đang nói, dù không gọi là ổn hẳn, nhưng cô ấy vẫn lấy lại được chút sức sống. Có vẻ như cậu ấy đang cố gắng chịu đựng để không gục ngã.
Momiji lấy ra trong cặp một chiếc laptop màu bạc và đưa cho tôi. Một kiểu thiết kế nhàm chán bạn có thể thấy ở bất cứ đâu, và cho nó vào dĩ vãng ngay sáng hôm sau.
Tôi quay sang nhìn Momiji, cô ấy gật đầu.
Tôi bật nguồn. Logo hệ điều hành quen thuộc hiện ra trước mắt.
Nhưng nó không hướng thẳng đến màn hình desktop.
“Quả nhiên là có mật khẩu... nhỉ.”
Khi cánh cửa điện tử này được mở, có thể điều gì đó sẽ còn sót lại, như là lịch sử hành trình điểm đến đầu tiên của Kaede-chan sẽ hiện ra chẳng hạn.
Quả nhiên đối với Momiji, đó là thông tin đáng giá ngàn vàng.
Nhưng vấn đề là đâu ai biết câu thần chú để mở vừng ra chứ.
Cơ mà không cần phải băn khoăn gì cả, vì đã có dòng “Gợi ý mật khẩu” nằm chình ình ngay dưới trường nhập rồi.
“Ngày... không nhận được...?”
Hai đứa quay sang chạm mặt, nhưng chẳng có câu trả lời nào in trên đấy cả. Chỉ có hai đôi mắt đang ngóng chờ đáp án đang nhìn nhau thôi.
Chúng tôi thở dài.
Có vẻ như không có giới hạn số lần nhập sai. Vì thế Momiji hẳn là đã thử rất nhiều đáp án cô ấy có thể nghĩ ra rồi.
“Momiji, nay bà cứ nghỉ ngơi cho khỏe đi.”
Phải giải quyết vấn đề của Kaede ngay khi trở về nhà như thế, hẳn là cô ấy đã kiệt sức rồi. Nhìn khuôn mặt không còn chút sinh khí nào kia là hiểu.
“Tui sẽ thử nhiều cách khác nhau xem sao.”
Dù biết chả đi đến đâu, tôi vẫn ưỡn ngực “Để đó cho tui!”
Cú điện thoại như thể khẩn cầu ấy của Momiji, dường như đang gọi trong vô thức.
Chẳng phải để yêu cầu cách giải quyết hay gì. Cô ấy chọn tôi làm người đầu tiên để có thể bộc lộ sự yếu đuối của mình với tôi.
Tôi vui lắm, vì vậy nên tôi muốn giúp cô ấy tiến về phía trước.
“Cảm ơn bà, Madoka.”
Dù sao thì, đó cũng là người bạn thân luôn luôn an ủi mỗi khi tôi khóc lóc đau khổ vì những mối tình xưa mà.
*
“Không nhận được, không nhận được…”
Tôi úp mặt vào máy tính xách tay đặt trên bàn và lẩm bà lẩm bẩm hệt như một câu thần chú nào đó.
Rốt cuộc thì, em ấy muốn cái gì vậy chứ?
Mười hai giờ đêm rồi. Nửa đêm khuya khoắt thế này rồi.
Tôi cứ như thế này hàng giờ liền mà không bật đèn.
Tôi lấy chiếc máy tính từ Momiji và cố gắng gõ này gõ nọ suốt từ nãy tới giờ, nhưng mọi thứ đều là vô ích. Dù đã chui vào trong tấm nệm rồi mà vẫn không tài nào ngủ được, kiểu gì mai tôi cũng lại nghĩ ngợi về chuyện này cho xem. Đầu tôi cứ vang lên “Không nhận được, không nhận được…” mãi không thôi.
Ngủ cũng không xong, thế là tôi lại dậy ngồi vào bàn làm việc.
Tôi biết rõ việc này là có hại cho mắt của mình, nhưng tôi vẫn cứ thế chăm chú vào thứ ánh sáng lẻ loi duy nhất trong bóng tối.
“Ngày không nhận được, à? Kaede-chan, rốt cuộc thì em không nhận được cái gì cơ?”
Cô em gái của người bạn thân này của tôi đang ở đâu đó trên đất Nhật Bản này.
Cố gắng nhận được câu trả lời từ em ấy cũng là vô ích. Hẳn không phải là vì câu hỏi này không thể tới được với em. Mà là do Kaede-chan trong tâm trí tôi không thể trò chuyện được.
Tôi đã đến thăm gia đình Fumino khá nhiều lần, nhưng lại chưa bao giờ có một cuộc nói chuyện tử tế với Kaede. Có lẽ là do em ấy khá nhút nhát, khi mẹ của em còn sống, em đã nhát như vậy rồi. Dù có được giới thiệu với nhau đi nữa, sau khi trao đổi đôi ba câu qua lại, em ấy sẽ sủi vào phòng mình ngay lập tức.
Tôi đã hoàn toàn quên mất Kaede-chan nói chuyện bằng giọng như thế nào rồi, không thể mường tượng ra nổi giọng nói của em ấy nữa.
“Không nhận được, không nhận, được, không, nhận, được,...”
Mặc dù đã tiếp xúc với quá nhiều ánh sáng xanh, nhưng càng lúc tôi càng thấy buồn ngủ.
“Không, được…Đừng, gục.”
Tôi đã không hề nhận ra, nhưng khi tôi tách các từ ra, “Không nhận được” từ ban đầu đã được chuyển thành các chữ Hán và biến đổi nghĩa một cách tự nhiên.
Cái này em không nhận được ấy, em đã không có được thứ gì. Thứ gì đó mà em thèm khát. Tôi đã nghĩ về nó theo cách đó, nhưng sau đó tôi nhận ra, có thể nào là nó mang một ý nghĩa khác thì sao.
“Đừng lặn. Đừng ủ rũ. Đừng nhiều lời.”
Vừa nghĩ về nó, vừa chuyển thành các Hán tự trong tâm trí,
“Đỏ thẫm… lá… đỏ?”
Nuốt một cái ực, tôi ngã nhào về phía trước, và chiếc bè tôi đang xuôi tay trèo trong lúc ngái ngủ rồi cũng lật úp.
Dòng mật khẩu mà tôi vừa nghĩ ra quả đúng là mở mang tầm mắt.
Bị thôi thúc bởi bản năng mãnh liệt, tôi nhập vào một con số có 4 chữ số. Mật khẩu không chính xác. Ngay lập tức tôi gõ tiếp câu thần chú có tám ký tự tiếp theo.
“Vừng ơi mở ra!”
Cánh cửa điện tử luôn đóng chặt bấy lâu nay đã được mở ra.
“Ha, haha… làm gì có chuyện, nhỉ.”
Tiếng cười nhạt nhẽo bật ra khỏi lồng ngực của tôi.
Không thể có chuyện mật khẩu đơn giản đến mức đó được. Đó là cảm xúc của Kaede-chan khi đặt ra nó. Nghĩ về chuyện ấy thôi mà sao tôi cũng thấy vui lây.
Gợi ý về một ngày đỏ thẫm. Nếu nghĩ theo hướng như vậy thì dễ dàng quá rồi.
Đỏ là Hồng. Còn Điệp là lá. Ghép vào nhau chúng tạo thành một từ với hai chữ cái, và cũng có hai cách đọc.
Một là Kouyou, và hai là Momiji.
Ngày lá phong đỏ.
Câu thần chú để hô biến vừng ơi mở ra là ngày sinh của Momiji. [note47102]
Trong ngành công nghệ thông tin, việc không sử dụng ngày sinh của người nhà là một lẽ hiển nhiên.
Momiji từng nói Kaede-chan rất rành máy tính. Đến mức mà em ấy còn kết nối được màn hình và máy tính để làm việc cùng lúc trên hai màn hình cơ đấy.
Một Kaede-chan như vậy, mà lại dùng ngày sinh của Momiji để làm mật khẩu.
Hẳn là tình cảm mà Momiji dành cho em gái mình, xem ra không phải là thứ cảm xúc đơn phương rồi.
Tôi cảm thấy vui xiết bao vì chuyện ấy, cứ như là chuyện của chính mình vậy, mắt lại thấy hơi ươn ướt một chút.
…Tôi chột dạ nghĩ, có lẽ nào nhỉ.
Em ấy chắc hẳn đã đặt lại mật khẩu rồi mới bỏ nhà ra đi. Nếu không, sẽ không có lý do gì mà lại để lại manh mối như vậy.
Nếu là thế, có thể vẫn còn thứ gì đó ở phía sau cánh cửa đã được hé lộ kia. Thứ gì đó có thể dẫn ta đến nơi mà em đang trú lại.
Màn hình máy tính là một bức ảnh rất đẹp. Không còn một biểu tượng gì ngoại trừ cái thùng rác. Thay vào đó, tôi quyết định bắt đầu với trình duyệt tương tác được ghim vào thanh tác vụ.
Khi em ấy bỏ nhà đi bụi, chắc hẳn đã phải nghiên cứu sơ qua chút rồi. Nếu tôi có thể kiểm tra lịch sử duyệt web, biết đâu lại tìm được gì đó.
Tới lúc mở kết nối internet và định thử vào tìm phần lịch sử, tên của một tệp thư mục đánh dấu trang đã thu hút sự chú ý của tôi.
“Gửi chị.”
Tôi liền mở nó ra không chút do dự,
“Em đang đợi chị ở nơi đây.”
Em ấy đã lưu lại một chiếc dấu trang như thế.
Hẳn rồi nhỉ… Bởi vì chiếc máy tính này được để lại cho Momiji cơ mà.
Tại sao Kaede-chan lại bỏ nhà đi mà không nói gì với Momiji? Tôi không hề biết em ấy cảm thấy thế nào về người chị đồng minh của mình, và em đã tin tưởng cô ấy đến mức nào.
Tuy nhiên, em ấy vẫn để lại tin nhắn này cho Momiji. Dường như em ấy đã muốn Momiji sẽ tìm ra nó.
Tôi có chút do dự nếu phải xem trước tin nhắn mà em để lại cho Momiji. Một mặt thì tôi nghĩ tôi nên cho cô ấy xem ngay lập tức, nhưng mặt khác, tôi lại không muốn đánh thức và để cho cô ấy nghỉ ngơi, vì hẳn là cô ấy đã rất mệt mỏi rồi.
Phải, tôi có lý do chính đáng khi được Momiji giao cho việc này. Tôi quyết định sẽ bàn giao lại cho Momiji sau khi xem hết nội dung của tin nhắn đã.
Rồi tôi nhấn vào cái dấu trang đó,
“...Ờm, cái gì đây nhỉ?”
Một trang mới được mở ra, với tiêu đề [WHERE’S WALDO?], kèm theo tấm ảnh một người đàn ông đội chiếc mũ sọc đỏ trắng.
Đi tìm Wally. Bụp, bản tiếng Nhật hiện lên trong đầu tôi. [note47103]
Trang chủ đó hiển thị những gì cho thấy Kaede-chan đã đi tới đâu, như bản đồ hay hình ảnh, tới mức tôi có chút sửng sốt.
Liệu có gì sai sót ở đây sao, tôi nghĩ bụng, rồi lại bấm vào dấu trang, quả nhiên là vẫn mở ra trang này.
Ở ngay giữa trang có một nút khởi động.
Cứ thử bấm vào xem sao đã. Rồi thì một khúc nhạc hơi xưa cũ bắt đầu phát ra.
Chỉ có nhiêu đó thay đổi mà thôi. Vậy là hành trình đi tìm Wally đã bắt đầu thật rồi.
Tại sao Kaede-chan lại để lại một thứ như thế này cơ chứ?
Hay có khi nào là đăng ký nhầm chăng. Liệu ý em có phải em chính là Wally. Và em muốn chị mình tìm ra em ư.
Nhưng tôi cũng tự hỏi liệu việc tìm kiếm Wally sẽ cho ta manh mối nào để tìm ra Kaede-chan? Cơ mà chắc chắn không có chuyện em ấy để lại một thứ gì đó vô nghĩa đâu, tôi nghĩ rằng tôi sẽ cố xem có tìm thêm được gì nữa không.
“Ơ kìa?”
Tiếng nhạc bỗng nhiên dừng lại.
Tôi cảm thấy bất an khi nó gián đoạn như vậy, nhưng tôi không cho rằng đến đây là kết thúc, rồi lại lao đầu vào tìm kiếm.
Tôi tìm ra Wally, rồi nháy chuột vào đó, một trang mới lại được mở ra. Ở đó tôi có thể tìm được gì đấy liên quan đến địa chỉ của Kaede-chan.
Tôi cứ tin là vậy, rồi tiếp tục nhìn chăm chăm vào màn hình,
“Gyaaaaaaa!”
“Kyaaaaaaa!”
Đột nhiên một tiếng hét lớn vang lên. Khiến tôi cũng buột một tiếng hét to y chang vậy luôn.
Tôi giật nảy mình đến mức tẻ ngửa ra phía sau luôn, chiếc ghế cũng đổ cái rầm.
“Ai da đau!”
Đầu tôi bị va đập, tôi quằn quại trong cơn đau âm ỉ.
Dù cơn đau cuối cùng đã nguôi đi chút, tôi vẫn không thể đứng dậy và cứ thế ở trong trạng thái choáng váng.
Rốt cuộc là cái quái gì vậy.
Một tiếng hét vang lên, và một khuôn mặt trống rỗng với bọng mắt đỏ bừng, phồng rộp xuất hiện trên màn hình. Khi tôi nhắm mắt lại, cái mặt đó còn xuất hiện sau mí mắt của tôi luôn ấy. Hình ảnh đó đã hằn sâu vào tâm trí tôi rồi, giờ ngủ còn không xong, chứ đừng nói đến việc mơ thấy nó nữa.
Tôi cứ như vậy trong khoảng mười phút gì đấy.
Khi tôi trở lại với chiếc máy tính, màn hình ban đầu lại xuất hiện. Lại còn có nút bắt đầu nữa.
Ai mà muốn bắt đầu cơ chứ!
Tôi thầm hét lên trong tâm trí của mình, nhưng tôi đã bình tĩnh lại.
Tại sao Kaede lại để lại một thứ như thế này chứ? Tôi không thể hình dung ra nổi ý định của em nó.
Liệu tôi đã hiểu sai ý nghĩa của cái dấu trang khi nó được đặt tên như vậy sao?
Có thể có điều gì đó trong lịch sử trình duyệt mà em ấy thực sự muốn truyền lại.
Nghĩ rồi tôi lấy lại bình tĩnh, mở lịch sử lên, và chỉ còn lại hai thẻ xuất hiện.
“Đừng đi tìm Wally.”
“Gửi bạn của chị.”
Cái trước là thời gian mới đây nhất. Còn cái sau là ngày mà trước khi Kaede-chan bỏ nhà ra đi.
Không phải là gửi cho chị gái. Mà là gửi cho bạn của chị gái.
Khi tôi mở nó ra để xem nó là cái gì, màn hình chuyển tới một bảng tin thông báo.
“A, a….”
Cảnh tượng xuất hiện trên màn hình khiến tôi trợn mắt há hốc mồm, phát ra âm thanh như một con ếch bị bóp nghẹt.
Dấu trang được để lại không hề có gì sai sót. Tôi nhận ra rằng chúng được thiết kế như vậy là có ý đồ cả.
Chủ đề chính là gửi đến người bạn của chị gái mình.
Chỉ có duy nhất một bình luận được để lại ở đó.
“NHỜNNNNNNNNNNNNNNNNNNNNNNNNAHAHAHAHAHAHAHAHA.”
Đó là một tràng pháo tay đầy chế giễu, dành cho kẻ đã nhảy múa trong lòng bàn tay của em ấy.