[Ta chắc là ngươi đã nhận ra rồi nhưng……Thời tiết bên ngoài trở nên kỳ lạ là do ta làm đấy.]
Hướng đến tầng 31 của mê cung dưới lòng đất, chúng tôi đi xuống dưới cầu thang dài.
Công chúa Ma cà rồng Paimon dẫn đầu, tiếp là tôi, Bernadette, Kuon, và tam ngốc ngếch rồi đến Silber, và cuối cùng là Fiona.
[Ừ thì, tôi biết rồi.]
Chỉ là trực giác thôi, nhưng cảm giác khá là chắc chắn, tôi gật đầu mà không ra vẻ bất ngờ chút nào.
[Ta chỉ vừa tỉnh giấc, ngươi thấy đấy……Mặc dù ta đã cố gắng để khắc phục cái thời tiết sụp nát này, đã rất lâu rồi kể từ lúc ta kiểm soát được Ma lực, nên ta đã gặp khó khăn.]
Cô nhóc đang nghiêm túc nói rằng mình chỉ vừa tỉnh dậy khi đã hai tuần trôi qua kể từ lúc mọi thứ bắt đầu xảy ra……Như thường lệ, tầm ảnh hưởng của Ma tộc lớn thật.
[Để lấy lại cảm giác của mình, ta cần một hậu duệ miko như ngươi tiến hành nghĩa vụ của chính ngươi. ……Kikiki!]
Khi chúng tôi đi xuống cầu thang dài đến mức khiến tôi nghĩ rằng “không phải cái này dài ngang hai hoặc ba cái cầu thang cộng lại à?”, rồi đột nhiên chúng tôi thấy lối ra.
[Nghĩa vụ? ……Chờ đã, cái, gì chứ?]
Đi xuống xong cái cầu thang và đến tầng 31, thứ trải ra trước mắt chúng tôi là một căn phòng không gian rộng lớn và những bức tường đen trải dài che hết tầm nhìn của chúng tôi.
Đây là một căn phòng không có cửa dẫn đến tầng tiếp theo, và cho dù có nhìn chỗ nào đi nữa thì chỉ có những bức tường sáng bóng.
Không, cái gì đây? Có gì đó ở trên tường……
[?......Cái này là gì thế? Có vài loại chữ viết ở trên tường……!? Đ, đó là, Thánh thư à. Đó là Thánh thư đó, Yashiro-san!]
Nhận thấy có những dòng chữ được khắc trên những bức tường đen, Bernadette chạy đến cái tường, và cao giọng lên.
[Thánh thư? Cái gì thế?]
Nghe về Thánh thư, Angelica nghiêng đầu.
[Đó là một loại ngôn ngữ ma thuật cổ xưa. Một trong những ngôn ngữ rất khó để học, và chỉ những người trong nhà thờ mới có thể nhớ được thôi. Nhân tiện đó, tôi không đọc được nhé.]
Và ma thuật dùng đến Thánh thư là một loại ma thuật được gọi là『Thánh thuật』, và nó là một ma thuật đủ mạnh để đứng trên tất cả các ma thuật khác nếu liên quan về mặt ma quỷ.
[Đúng thế, ……Đây là căn phòng『Đá nguyên khối』được khắc『Thánh thư』. ……Nơi này là, phần sâu nhất của mê cung vĩ đại Nordyord.]
Đá nguyên khối……Là một tượng đá trông như di tích và rất ít khi được khai quật.[note20865]
Thường rất nhiều nội dung được khắc lên đó, mấy thứ như lịch sử của một đế chế đến bài hát của một người từ thời cổ đại viết ra.
Chúng là cấu trúc nhân tạo với giá trị lịch sử.
Một căn phòng bao bọc bởi đá nguyên khối……Có gì được viết trên đó chứ?
[Dù mọi thứ vẫn chưa giải thích hết, nhưng tôi hiểu được rằng mê cung này là một thiết bị phong ấn có『Ác thần』bên trong.]
Ahh, nghĩ lại thì, cô ấy đã nói cái đó ngay lúc đầu. Dù yếu hơn Quỷ vương, nó vẫn là một đối thủ rắc rối cần phải đánh chặn……
[Chính xác hơn khi nói rằng nó đã “bị” phong ấn rồi.]
[Đã bị phong ấn? ……Vậy, lúc này, Ác thần không ở đây sao?]
[Umu. Kẻ bị phong ấn sau khi『Ác thần』biến mất là ta cơ mà. ……Kiki!]
Khuôn mặt méo mó đi, khóe miệng của cô nhóc nâng lên.
[Trải qua hàng ngàn năm, thật là tốt khi ngươi xuất hiện trước mặt ta! Kiki, hậu duệ của miko, giải phóng ta khỏi phong ấn này, và tuân lệnh của ta đi nào!!]
Cái vẻ hưng phấn mà có thêm âm thanh *Baba-n!* vang lên thì hợp vãi luôn, Paimon tuyên bố như thế. ……Nhưng,
[Không đời nào, chán thật đấy.]
Tất nhiên, tôi sẽ không chấp nhận rồi.
[Fue!? Ta, tại sao?]
[Nếu cô có hỏi tôi tại sao thì làm gì có ai chấp nhận việc đó sao khi đột nhiên nghe một câu chuyện như vậy chứ.]
Khi tôi từ chối, nụ cười bạo dạn của Paimon biến mất, và thay vào đó, cô nhóc trông bối rối và cái mặt thì như sẽ bật khóc bất cứ lúc nào.
[Ý, ý ta là! Sora đã nói rằng cô ấy sẽ đưa ta ra khỏi đây đó ngươi biết không!?]
[Tôi không có biết đến việc đó! Hơn nữa ai là Sora cơ chứ?]
[Ngươi không biết đến Sora sao, đồ ngốc! Ngươi là con cháu của cô ấy cơ mà!]
[Con cháu……phải, việc đó. Tại sao tôi lại là con cháu của cái người Sora đó chứ?]
Chúng tôi đã phải chật vật đi đến được đây rồi để bị gọi là hậu duệ miko hay gì đó, nhưng tôi không nghĩ rằng tôi có tổ tiên đâu. Trước hết, tôi không phải đến từ Reynbrook và được sinh ra ở Nhật Bản trên Trái đất cơ.
[Ya, Yashiro-san……Cậu không biết『Sora』-sama sao!?]
[Eh……Cô ấy nổi tiếng vậy à?]
Bên cạnh tôi, Bernadette hỏi như thế với vẻ mặt trông như bị sốc văn hóa vậy.
Uumu, Sora, Sora, Sora……Tôi không biết cô ấy.
[Eh, Aniki, anh không biết đó là ai à!?]
[Này này, cái tên đó ngay cả tôi còn biết đó cậu biết không?]
[Kuon và Angelica, cả hai người cũng biết cô ấy sao!? ……Đó là tên của vị vua ở đâu đó à?]
Không hay rồi, thậm chí cả hai người họ còn biết cô ấy, chắc đó phải là người khá là nổi tiếng rồi. ……Nhưng, tôi thật sự không có một ký ức nào về cái tên đó cả.
[Vivianne Minato Sora Angelic……Đó là cái tên vẻ vang đầu tiên trong Thế hệ Thánh nữ-sama đầu tiên đấy.]
[Ca, cái gìììì cơơơơ!?]
Này này, nghiêm túc đó sao? Nếu đó là Thế hệ Thánh nữ Đầu tiên, vậy đó là thời của Baba-chan đúng không? Vậy bà ta được gọi là Sora sao……Cảm giác như nếu nhìn vào phần giữa tên, trông giống với tên của một người Nhật Bản lắm.
Không, bà ta là người Nhật sao? Nhìn từ thế giới này thì Luxeria rất am hiểu về Trái đất, một thế giới khác.
Mặc dù họ không có ý định đi đến thế giới khác, nhưng lại có Ma thuật Triệu hồi có thể gọi một Anh hùng từ Trái đất.
Cái khả năng Thế hệ Thánh nữ-sama Đầu tiên cũng được triệu hồi tới đây bởi Ma thuật Triệu hồi hay gì đó cao lắm.
[Kikiki, thế nào, thế nào, Sora nổi tiếng lắm đúng chứ?]
[Thế quái nào cô lại tự hào về việc đó thế.]
[Tất nhiên rồi, Sora đang có dự định tuân lệnh của ta cơ mà! Kikiki, con Elf lùn đó đã cản trở ta nhiều lần rồi, nhưng cuối cùng, trái tim Sora vẫn hướng về ta thôi!]
Con Elf lùn……Rất có thể đó là Baba-chan. Dù chỉ là dự đoán mà thôi.
[Có dự định? ……Vậy cuối cùng, ngài ấy chưa trở thành thuộc hạ của ngươi sao?]
Khi Fiona hỏi thế, Paimon gật đầu, và khi đó, vẻ hứng khởi của cô nhóc giảm xuống và trông rất buồn rầu.
[Ngay trước khi kết thúc với『Quỷ vương』, Sora đã nói như vậy.「Ngày nào đó, tôi chắc chắn sẽ đến để giải phong ấn, vậy đến khi đó, chờ ở đây nhé.」……ngươi thấy đấy. Rồi cuối cùng Sora vẫn chưa đến giải ấn cho ta……]
*Shobo-n* Ngồi thụp xuống, Paimon bắt đầu viết vẽ trên mặt đất. Với tình trạng này thì có vẻ cô nhóc đã bị quyến rũ bởi người tiện nhiệm-san rồi.
Nhưng mà, Thánh nữ lại đầu hàng trước một Ma tộc, à. ……Tiền nhiệm-san không muốn như thế và quyết định phong ấn Paimon trong mê cung này sao?
……Không, nhiều khả năng không phải là thế. Vì Baba-chan cũng phải đi khắp nơi, nếu họ thật sự chú trọng vào việc này, thì Paimon sẽ thật sự có thể bị giết rồi.
Nhưng họ lại không làm như thế……Ngược lại, có thể nào họ phong ấn cô nhóc vì họ không muốn giết cô nhóc không?
Paimon và Tiền nhiệm-san rất là tin cậy lẫn nhau. Đủ mạnh để cô nhóc tin tưởng như vậy mặc dù người đã phong ấn cô nhóc ở đây vẫn chưa đến và giờ hàng ngàn năm đã trôi qua, rằng con cháu của Tiền nhiệm-san đến để mở phong ấn.
[Ờm, lúc này, không sao đâu. Hậu duệ của Miko Sora, đưa cho ta một ít máu. Có thể mở phong ấn chỉ với việc đó thôi.]
Paimon đưa tay ra phía chúng tôi. Và rồi,
[Cô bảo, chúng tôi phải tin vào điều mà một Ma tộc nói sao?]
Bernadette chỉa mũi Súng ma thuật vào Paimon. Giọng nói lạnh lùng dữ tợn.
[Này, Bernadette!]
[Làm ơn đừng để bị hoang mang bởi những lời của Ma tộc, Yashiro-san. Bên cạnh đó, không đời nào Thánh nữ-sama lại đầu hàng trước một Ma tộc cả! Hơn nữa, nếu là tôi, để làm gì đó đối với Ma tộc mà tôi ghét, tôi sẽ không thể làm việc như vậy đâu.]
Bernadette đặt sức vào đầu ngón tay.
[Đừng mà, bình tĩnh đi, Bernadette.]
[Ngược lại, tôi muốn hỏi cậu cái này. Tại sao, tại sao cậu lại có thể bình tĩnh được cơ chứ?]
Khi tôi chặn nòng Súng ma thuật lại bằng tay, Bernadette trừng mắt nhìn tôi.
[Con người có những cảm xúc căm ghét với Ma tộc. Và cũng ngược lại như vậy, người ta nghĩ rằng con người và Ma tộc sinh ra là đã căm ghét lẫn nhau rồi.]
[? Cô đang nói cái gì thế……]
[Chỉ duy nhất『Anh hùng』và『Thánh nữ』là không hề như thế. ……Ngay cả Olivia, ngài ấy không hề có chút cảm xúc căm ghét gì với Ma tộc cả.]
Đúng vậy, cũng như con người có những cảm xúc căm ghét với Ma tộc, Ma tộc cũng có những cảm xúc ghê tởm đối với con người.
Tuy nhiên,『Anh hùng』là tôi và『Thánh nữ』là Olivia, chúng tôi là những người duy nhất không áp dụng sự sắp đặt này.
[Tại, tại sao cô biết điều đó chứ?]
[Tôi đã nói trước đây rồi nhỉ? Tôi “biết” chứ.]
Tôi không biết liệu đây có phải là một sự sắp đặt hợp lí không. Nhưng, tôi chắc chắn hiểu được.
[Nếu cô thấy máu tôi ổn, thì hút đi, Ma cà rồng.]
[Kiki, trả lời tốt đó……Vậy thì.]
*Busuri*
Răng nanh của Công chúa Ma cà rồng cắm sâu vào tay tôi.