Sendai Yuusha wa Inkyou Shitai

chương 117: anh hùng tiền nhiệm và lũ quét?

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

[Kikiki……Một chút nữa, chỉ một chút nữa mà thôi.]

Trong một nơi sâu thẳm, tăm tối, có một cô gái nhỏ. Công chúa Ma cà rồng Paimon.

Đang cầm một quả cầu pha lê to bằng một quả bóng mềm trong tay, cô nhìn vào quả cầu, và vì niềm vui sướng đang trào dâng, khóe miệng cô biến thành một nụ cười.

[Chỉ một chút nữa……Điều ước của ta sẽ thành hiện thực!]

Thứ phản chiếu lại trong đôi mắt cô là cậu trai và cô gái tóc đen.

[1200 năm, ta đã đợi……!]

Nhớ lại, nỗi tức giận trào dâng.

[1200 năm bị miko phong ấn lên mảnh đất này,

và bị con phù thủy đó tước đi sức mạnh……Cuối cùng, điều ước của ta……Điều ước quý báu của gia tộc ta sẽ thành hiện thực!!]

Gồng sức vào nắm tay, quả cầu pha lê vang lên tiếng, rắc, và vỡ ra. Tuy nhiên, không thể ngừng nghĩ về việc đó, cô nâng tay qua đầu.

[Dòng dõi Miko『Sora』, đến trước ta đi. Với sự hiến tế của ngươi, ta sẽ nở rộ một lần nữa với danh “Kẻ điều khiển Ác quỷ”!! Tổ tiên, hãy quan sát cháu. Miko, hãy quan sát ta, và Phùy thủy, rửa cổ ngồi đợi ta đi. Ta, sẽ thống trị thế giới này!!]

Đôi mắt vàng óng của cô lấp lánh đáng sợ bên trong bóng tối.

Sau khi qua đêm trong lều, chúng tôi tiếp tục tiến qua tầng với một sức sống tràn trề.

Là vì, so với những tầng khác cho đến giờ, số lượng lũ quái vật xuất hiện dần dần ít đi.

Và rồi, khi chúng tôi sắp đến gần cổng boss, thì cuối cùng lũ quái vật không xuất hiện nữa.

[Lạ thật, bình thường thì chúng sẽ cứ lao ra một cách rất là khó chịu chứ nhỉ.]

Fiona lẩm bẩm trong lúc nhìn xung quanh.

Không có gì ngoài những bức tường, trần nhà, sàn nhà và với

dòng nước lên đến mắt cá chân chúng tôi, còn hình bóng lũ quái vật hay cản trở chúng tôi thì lại không thấy đâu cả.

[Chúng ta gặp may khi chúng không lao ra ha…..Tôi đoán kiểu suy nghĩ đó không hợp lý đâu đúng không?]

Không phải là khả năng đó không thể xảy ra, nhưng suy nghĩ của Bernadette có lẽ cũng không đúng.

Đối với một người đi vào mê cung này nhiều lần như Fiona đã cảm thấy có gì đó, thì phải có gì đó đang xảy ra.

[!......Yashiro-aniki, có gì đó ở đây.]

Đôi tai cáo dựng lên và em ấy trở nên thận trọng, Kuon đưa tay đến thanh kiếm ngắn trên eo.

Khi tôi nắm lấy chuôi Kiếm ma thuật để hành động theo, Kiếm ma thuật Ravenbrand rên lên「Umu」.

[Gì thế? Tự nhiên làm giọng lạ vậy.]

[……Nhóc, đây có thể là một đối thủ khủng khiếp đấy.]

[Ah?]

Khi tôi định mở miệng nói, cứ như để hợp với những lời nói của Ravenbrand, thứ đó đột nhiên xuất hiện.

[!? Mọi người, ra đằng sau tôi!!]

[Eh……]

Một âm thanh ầm ầm và đáng ngại nhấn chìm xung quanh, và ngay khoảnh khoắc tiếp theo, một dòng nước với chiều cao vượt qua chúng tôi trào lên lao vào chúng tôi.

[Mâ, mấy thứ đột ngột như thế này là sao vậy chứ!?]

Angelica hoảng hốt vì dòng nước trào lên với một lực quá sức tưởng tượng. Tất nhiên cô ấy sẽ ngạc nhiên rồi. Chỉ vừa nãy, không, chỉ vài giây trước, đang yên đang lành thì tự nhiên thứ này xuất hiện mà.

[Kuon, dùng『Zetsuei』đi!!]

[Để đó cho em, Aniki!]

Rút thanh kiếm ngắn ra, Kuon đứng ngang hàng bên cạnh tôi, và đưa Ma lực vào thanh kiếm ngắn.

[『Zetsuei』!]

[Uooohhhh]

Kuon bắn ra lưỡi kiếm Ma lực ngay lúc em ấy vung kiếm, và tôi bắn một cú chém xung kích từ việc vung Ravenbrand xuống.

Lưỡi kiếm Ma lực và cú chém xung kích xé nát dòng nước……Và dòng nước bị xé nát đó biến thành những cây thương rồi đâm xuyên qua vai tôi.

[Ma thuật sao!?]

Không, đó không phải là ma thuật. Tuy nhiên, “thứ” mà tôi nhầm thành ma thuật đó đã đâm xuyên qua tôi.

[Uwaah!?]

[Kuon! Tsk!!]

Những mũi thương nước cũng tấn công người chém nát dòng nước ở bên cạnh tôi đó là Kuon, và chúng đâm xuyên qua đùi và chân trái của em ấy.

[Yashiro-san! Kuon-san!!]

[Dùng Hồi phục cho Kuon đi! Tao sẽ không để mày tấn công lần hai đâu!!]

Để lại Kuon cho Bernadette, tôi xé nát những mũi thương nước tấn công chúng tôi lần hai.

Khi tôi chém đứt khoảng mười mũi thương nước, đột nhiên đợt tấn công dừng lại, và thay vào đó, dòng nước dưới chân chúng tôi rút đi, rồi cuối cùng biến mất.

[Cái quái gì đang xảy ra thế này.]

Khi tôi tra thanh Kiếm ma thuật vào vỏ, tôi nhìn Fiona.

[Tôi không cảm thấy sức mạnh tinh linh nào cả. ……Nhiều khả năng, đó là một đối thủ có kỹ năng thao túng nước.]

[Tôi cá thế.]

Ma thuật là một thứ kỳ diệu thu hút những tinh linh xung quanh lại và rồi sẽ khai triển phép. Vì có một người có thể cảm nhận những tinh linh gần đó như Fiona nói như thế, nên không cần phải nghĩ ngợi gì cả.

Nếu là thế, chỉ có một thứ khác tôi có thể nghĩ đến đó là『Kỹ năng』.

Những cái như『Tước đoạt』của Zephyr, hay『Nhìn trước tương lai』của Baba-chan và Lililuri, chúng xảy ra mà không cần đến sức mạnh của tinh linh, và chúng là hiện thân kỳ diệu như phép thuật nhưng lại hoàn toàn khác.

[Tuy nhiên, nếu vậy……thì là Ma tộc à?]

Ban đầu là Agniera và Terakio, hầu hết những kỹ thuật chiến đấu của Ma tộc đều là những khả năng cá nhân của họ. Agniera có thể thao túng lửa, và Terakio có thể cường hóa cơ thể cứng như thép.

Nếu là một Ma tộc, tự do thao túng nước không phải là không thể.

[Là do nhóc Ma cà rồng đó làm sao?]

[……Chắc chắn, không phải rồi.]

Cô nhóc đó giống với Baba-chan về kiểu thích xem phản ứng của người khác với những việc làm của mình. Nếu là Paimon, cô nhóc sẽ đợi trong phòng boss thôi.

[Này, nhóc, cho ta vài giây được không?]

Trong lúc tôi đang lo lắng, Ravenbrand gọi tôi.

[Có chuyện gì thế?]

[……Ta biết nó là gì đấy.]

Tôi bị ngạc nhiên bởi những lời của thanh Kiếm ma thuật đã im lặng một chút trước khi trả lời.

[Ngươi biết nó là gì sao!? Chờ đã, tại sao ngươi lại biết nó là gì chứ?]

[Ta đã từng chém nó trước đây rồi. Nó mạnh, và bọn ta đã không thể hạ gục được nó nhưng……Chắc chắn là tên đó.]

[Ngươi bảo là chém nó á……Tên nó là gì?]

Khi tôi hỏi thế, Ravenbrand nói từng chữ bằng giọng trầm.

[Vua Rồng biển Leviathan……Nó là một Ma tộc cấp Hầu tước.]

Truyện Chữ Hay