Sendai Yuusha wa Inkyou Shitai

chương 107: anh hùng tiền nhiệm, tiến vào hang núi lửa!

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Khi đá Beholder văng vào tường, Yuu giang tay ra chỗ Kuon.

[Kuon! Đưa anh thanh kunai!!]

Kuon đáp lại cứ như là cô vừa quay trở lại thực tại bởi những lời hối thúc cô.

[Ah,

Aniki!]

Kuon ngây người ra bởi những cú sốc liên tiếp mà suy nghĩ của cô không theo kịp.

Trong lúc cảm thấy xấu hổ vì sự thiếu kinh nghiệm của mình, cô ném một thanh kunai về phía tay Yuu.

[Cám ơn. …...Tao tới đây!]

Đặt ngón trỏ xuyên qua cái vòng ở cuối tay cầm thanh kunai, Yuu xoay thanh kunai vòng vòng, và khi cậu cầm nó bằng cách ngược tay, cậu đạp xuống đất và tiến lại gần Beholder.

Khi khoảng cách chỉ còn vài bước nữa là cậu chém được nó, Yuu đột nhiên dừng lại.

[......Tôi biết là việc này có thể mà.]

Đối mặt với sự tồn tại như một bức tường lớn, Yuu hủy bỏ thế của mình.

[Kikiki…...Đúng như mong đợi từ một trong những dòng dõi miko. Không ngờ ngươi lại có thể chiến đấu đến thế này với Beholder từ thời đại của các vị thần đấy.]

Cô gái Ma cà rồng bé nhỏ, Paimon xuất hiện cứ như để chặn giữa Beholder và Yuu.

[......Cách nói chuyện đó, và cái cách mà cô canh thời gian để xuất hiện. …...Ngay cả Beholder tồn tại từ thời đại của các vị thần, cũng là thuộc hạ của cô…...Ý cô là vậy đúng không?]

Trong lúc xoay thanh kunai bằng ngón tay, Yuu hỏi thế mà không rời ánh nhìn khỏi Paimon một giây nào cả.

Đáp lại, Paimon chỉ cười 「Kiki」

.

Tuy nhiên, khóe miệng cô nâng lên, đôi mắt đang cười dù miệng cô không mở ra, cô hùng hồn nói với cậu.

Việc đó, đúng như vậy đấy.

[......Vậy? Đánh với cô tiếp cũng được mà nhỉ?]

*Chaki*.

Nắm lấy thanh kunai đang quay, cậu chỉa nó vào Paimon.

Tuy nhiên, dù cậu nói thế, Yuu theo bản năng nghĩ rằng cậu có lẽ sẽ không thể chiến đấu với Paimon được ngay ở đây và lúc này và cảm thấy rằng việc này giống với cái gì đó khác.

(Cùng loại với Aquadine và Umbra, cô nhóc là loại mà mình ghét nhất.)

Đối thủ này không phải là loại sẽ đè bẹp đối phương mà không nói lời nào. Cô nhóc có lẽ là loại sẽ chuẩn bị một màn đấu và lo lắng về hiệu suất trận đấu.

[Kikiki. …...Ta là người đã bị phong ấn bên trong hòn đảo này nhiều năm tháng, mang theo lòng hận thù và sự căm hờn, và đã khắc nhớ vô số những lời nguyền. …...Tuy nhiên, lúc này, mục tiêu của ta không phải là giết tất cả các ngươi.]

Dựng ngón trỏ lên, Paimon nở nụ cười.

[Chỉ cần một cuộc chiến sinh tử với dòng dõi kình địch mà thôi. …...Ki, kiki! Kikiki!]

Khoảnh khắc mà cô nhóc tuyên bố như thế, Paimon bị bóp méo cùng với Beholder rồi biến mất.

Có vẻ như họ đã thật sự biến mất, dấu vết bóp méo đã không còn ở xung quanh nữa.

[Kuon. Còn dấu hiệu nào về Beholder nữa không?]

Khi tôi hỏi thế trong lúc đi về phía Kuon để trả lại thanh Kunai cho em ấy, Kuon ngay lập tức chú ý đến xung quanh.

[......Không, có vẻ như nó đi rồi. Cảm giác kỳ lạ trước đó đã không còn nữa.]

Dựng tai lên và tìm kiếm dấu vết xung quanh, rồi Kuon lắc đầu. Có vẻ như họ thật sự rời đi rồi. Khi tôi theo phản xạ thở dài nhẹ nhõm, Tam ngốc ngếch vội vã chạy đến tạo ra tiếng lạch bạch.

[Tóc đen! Tôi từng nghĩ cậu là một tên làm việc bừa bãi, nhưng không ngờ là cậu có thể đánh bại một con quái vật như vậy đấy! Đúng như mong đợi từ phó thuyền trưởng của 『Cướp biển hoa hồng đen 』 mà!]

[Từ khi nào mà tôi trở thành phó thuyền trưởng vậy, đồ ngốc này.]

Bật bàn tay đang vỗ đầu tôi của Angelica, tôi nhảy đến chỗ của Ravenbrand vẫn còn dính trên trần nhà, nắm lấy và kéo hắn ra.

[Phewー, cảm giác như chân ta cuối cùng cũng được chạm mặt đất vậy.]

Khi tôi kéo thanh Kiếm ma thuật ra và đáp đất, Raven nói thế cùng một cái thở dài.

[Ngươi im lặng quá đấy. Chuyện gì đã xảy ra à?]

Thanh Kiếm ma thuật tôi cầm trên tay về cơ bản là một tên ồn ào. Tuy nhiên, trong suốt trận đấu với Beholder, thanh Kiếm ma thuật này chẳng hề nói lấy một lời nào.

[Ta là một thanh Kiếm ma thuật. Giống như một cánh cổng sử dụng cơ chế ma thuật, nếu ma thuật không dùng được, thì ta cũng không thể nói được.]

Không, tôi không hề biết đấy. Tôi rốt cuộc cũng chỉ biết được chút ít về ma thuật mà thôi. Tôi không rành gì về lĩnh vực Kiếm ma thuật cả. Khi tôi tra Raven vào trong vỏ, Fiona đang cầm quyển sách hướng dẫn mê cung trong một tay và tiến lại gần tôi.

[Tôi đã cảm thấy nhẹ nhõm hơn khi thấy cậu không đần đi vì nền hòa bình đấy.]

[Tôi được Baba-chan giúp đỡ kịch liệt kể từ khi tôi đến đây mà. …...Vậy, chúng ta làm gì sau chuyện này đây?]

Khi tôi hỏi thế, Fiona mở cuốn sách hướng dẫn ra và cho tôi xem.

[Tôi sẽ đặt một trận đồ ma thuật ở tầng tiếp theo. Sau đó, chúng ta sẽ lại tiến qua mê cung tiếp, nhưng môi trường sẽ thay đổi kể từ tầng sau trở đi đấy.]

[Môi trường á? …...Này, này, cái thứ trông như một vùng đỏ trên đầu bản đồ là gì đây?]

Tôi chỉ vào cái thứ được vẽ trên bản đồ mà sách hướng dẫn chỉ tới. …...Đúng vậy, nó giống như Vùng Nguy hiểm mà bạn thường thấy trong các game ấy.

Giống mấy thứ rào cản như một màn núi lửa──

[Là dung nham]

Khi chúng tôi ra khỏi mê cung, nơi chúng tôi đến là một hang núi lửa──phong cảnh đã hoàn toàn biến thành thứ khiến tôi phải nói như vậy.

Sau khi chúng tôi hạ gục Beholder, chúng tôi tiến vào căn phòng nối giữa tầng mười và tầng mười một, làn hơi nóng cảm giác như muốn đốt cháy da chúng tôi phà vào.

Cho đến tầng mười, mê cung này là một cấu trúc nhân tạo trông giống với một di tích lịch sử nổi bật, nhưng tầng này thì ngược lại và trông giống một thứ gì đó tự nhiên mà bàn tay con người không thể với tới được.

[Cái này…...trông có vẻ sẽ dữ dội lắm đây.]

Các tầng cho đến tầng mười thì, nói thẳng ra, một cấp độ mà một mạo hiểm giả có vừa đủ kinh nghiệm có thể dễ dàng vượt qua được, nhưng đó là nhầm lẫn của tôi khi độ khó đột nhiên nhảy vọt sau khi qua tầng mười một sao?

[Những tầng từ tầng mười một này được gọi là 『Thấy là chết 』đấy. Dù không có bất cứ cái bẫy nào, chiều cao của dung nham thay đổi lên xuống như thủy triều vậy, và lúc cậu nhận ra thì đã quá trễ rồi…...Mấy việc như vậy thường xảy ra lắm.]

Có một sợi dây chuyền sử dụng viên đá quý như đá Saphir trên cổ Fiona, người đã giải thích mà chẳng đổ một giọt mồ hôi nào.

Ah, cô gái này đang sử dụng công cụ ma thuật chống nhiệt đây mà!? Khi tôi đang nổi cáu với Fiona người đủ thông minh chỉ để chuẩn bị mỗi công cụ ma thuật chống nhiệt cho bản thân, thì Bernadette im lặng nãy giờ bước lên.

[Gió, bao bọc bọn ta và chống lại cái nóng……『Làm mát』!......Phew, với cái này thì trở nên thoải mái hơn rồi.]

Ngay lúc mà cô ta bước lên trước, Bernadette sử dụng ma thuật. Khi đó, một làn gió mát lạnh thổi ra, và bao bọc chúng tôi.

[Ohh! Là ma thuật sao?]

[Vâng. Dù không có gậy, tôi vẫn có thể sử dụng ma thuật ở cấp độ này đấy.]

[Kuuー! Cám ơn nhé, Sơ-nee-chan. Em gần như chết vì nóng rồi đó.]

Angelica và Kuon hào hứng với Ma thuật Làm mát của Bernadette.

Khi tôi cũng định nói cám ơn với Bernadette, Bernadette tiến lại chỗ tôi.

[Vì tôi đã không làm gì được lúc vừa nãy, nên tôi ít nhất cần phải làm được như vầy.]

[Cô không cần phải lo lắng về việc đó đâu. Chỉ là vấn đề đúng người đúng thời điểm thôi mà cô biết đấy, đúng người đúng thời điểm.]

Khi tôi cười và đáp lại Bernadette người vừa có cảm giác tội lỗi, Bernadette trông còn buồn hơn.

[......Yashiro-san, đang chết dần, vấn đề đúng người đúng thời điểm à?]

Tôi theo phản xạ nín miệng lại vì những lời thì thầm đủ để tôi không nghe được của Bernadette.

[Yashiro-san, tôi biết là cậu không thể chết…...và cậu dùng nó để chiến đấu như một món vũ khí. …...Nhưng, dùng đến nó cứ như đó chỉ là điều tự nhiên như vậy…...Thấy như thế, nó làm tôi đau lòng lắm đó.]

Truyện Chữ Hay