『Zantetsu』
Một tuyệt kỹ kiếm tuyệt đỉnh mà tôi đã từng hợp tác với một người vào phút cuối của cuộc trận chiến sinh tử.
Một kỹ thuật kiếm tối thượng có thể chẻ đôi một Ma tộc sở hữu cơ thể cứng hơn cả đá, sắt, hay thép.
◇
Cú vung kiếm xuống của tôi cắt qua gió. Thanh kiếm chẻ đôi Kuon ra không hề có lấy một giọt máu nào, dừng ngay tại đùi của Kuon, người đang tròn mắt ngạc nhiên.
[Ế……Ah, vừa nãy, em……]
Kuon rên rỉ trong khi vẫn còn đứng đực ra, và cùng với việc đó, *pachin*, âm thanh gài nút của bao kiếm vang lên. Tôi đã tra thanh kiếm vào bên trong vỏ.
[Vừa nãy là『Zantetsu』đó. Thế nào? Có đau chỗ nào không?]
[……Không, không đau chỗ nào cả. Nhưng Aniki, vừa nãy, em đã chắc chắn là……bị chém rồi, đúng chứ?]
Đúng là có cảm giác bản thân bị chém. Tuy nhiên, cái cảm giác bị chém và cơn đau, Kuon không cảm thấy hai thứ đó.
[Không, anh không có chém em đâu biết không? Trước hết là anh không bao giờ muốn chém một cô gái cả. Thứ mà anh chém là……Uhehe.]
[Ế……Hea!?]
*Fu* (Phấp phới) Kuon cảm thấy có gì đó đang rơi xuống khỏi người em ấy.
Và rồi, khi em ấy nhìn xuống chân, em ấy mới nhận ra cái cảm giác lạc lõng đó, rồi mặt em ấy ửng đỏ lên.
[『Zantetsu』không phải là một kỹ thuật dùng để chém những thứ cứng như sắt đâu. Nó sẽ chỉ chém những thứ cần chém. Chính là như vậy đó. ……Và nếu sử dụng kỹ thuật này, chỉ như vậy, chỉ chém vào “đồ lót” của em là c──]
[U, uwaaaaah!]
[Buberah!?]
Tôi bị em ấy đấm vào mặt, lộn hai ba vòng trên mặt đất, và đâm vào tường.
……Chết tiệt, cú đánh vừa nãy, do sơ suất nên tôi mới không nhìn thấy thôi! Cứ cho là tôi đang giải thích về kỹ thuật đi, nhưng không tin được là khoảnh khắc vừa rồi tôi đã không nhận ra cú đánh cho đến khi ăn trực tiếp cú đấm của Kuon……Fufu, em đã lớn rồi nhỉ, Kuon!
[A, Aniki, đồ xấu xa! S, s-sao anh dám làm việc như thế chứ!]
Kuon đỏ hết mặt đang mặc một bộ đồ với phần viền trang phục khá ngắn, và em ấy đang tuyệt vọng kéo phần viền trang phục lại để cố che khỏi ánh mắt của tôi.
……Mufufu, một cô gái rụt rè đúng là vẫn rất tuyệt dù tôi có nhìn thấy bao nhiêu lần đi nữa.
[Hyahya, ngươi cũng có hương vị tốt đấy, nhóc! Không tin được là ta lại được cắt đồ lót của một cô gái dễ thương thế này……Phước lành này là quá nhiều đối với một Thanh kiếm ma thuật rồi đó!]
Ravenbrand trong vỏ cười nhạo cái dáng vẻ của Kuon khi em ấy nhặt lên cái fundoshi ở dưới chân em ấy trong lúc cố kéo viền trang phục của mình lại.[note20153]
Nếu mà nó có vẻ mặt của con người, chắc vẻ mặt của nó trông đê tiện lắm.
[He, hehe……Vậy là ngươi cuối cùng cũng chấp nhận ta rồi sao, Kiếm ma thuật.]
[Đồ ngu, chỉ một chút mà thôi, nhóc. Một chút thôi.]
Nếu Ravenbrand có ngoại hình của con người, tôi và tên này có lẽ sẽ nắm chặt tay nhau và cùng đi bộ như những người động đội có cùng ý chí.
Là những gì mà tôi nghĩ khi có một cơn đau đột nhiên chạy qua đầu tôi.
[Ugh, oh, ohh, oohh.]
[Yuu……Tại sao cậu lại hiên ngang làm điều biến thái vậy chứ?]
Nguyên nhân khiến đầu tôi cọt kẹt đó là vuốt sắt của Fiona. Những ngón tay mảnh khảnh trắng trẻo của cô ấy bấu vào đầu tôi, và nhấc cái cơ thể trẻ con của tôi lên.
Uoooohh, nhờ việc này, mà thói quen của Elf, cô ấy dùng cái kỹ thuật quái dị này, ooooh!!
V, vỡ mất! Vỡ như trái cà chua mất!
[K, không, cô thấy đấy, để chính bản thân em ấy trải nghiệm thì-thì-thì!]
[Cậu biết không, không phải tôi giận vì cậu để cho em ấy tự trải nghiệm. Tôi hỏi là tại sao cậu lại cắt đồ lót em ấy hả? Cậu trả lời sai câu hỏi rồi.]
*Gogogogogogo* Fiona trưng ra bầu không khí vô cùng đáng sợ.
Đúng thế! Mấy kiểu trò đùa đó không qua mắt Fiona được mà! Tôi vừa nhớ ra luôn.
[Yashiro-san! Có cách thích hợp hơn để dạy thứ này mà! Kuon-chan cũng là một cô gái đấy em biết không?]
Bernadette trách mắng tôi, người đang bị Fiona nắm đầu giữ trên không, kiểu「Hư lắm nhé! 」giống như là cô ta đang mắng một đứa trẻ ấy.
[Ừ thì, ……Tôi xin lỗi.]
[Chị không phải là người mà em xin lỗi đâu biết không?]
[Ah~, ờm, ……Xin lỗi nhé, Kuon. Anh hơi kích động chút.]
Bị Bernadette thúc giục, tôi xin lỗi Kuon trong lúc vẫn còn bị nắm.
Mặc dù tôi không thể nhìn thấy cô ta vì tôi không thể di chuyển đầu được.
[……Nếu, nếu anh định làm mấy việc như thế này lần nữa, thì làm ơn nói trước cho em một tiếng đi, Aniki. Bị chém mất fundoshi dù em nghĩ rằng bản thân mình mới bị chém thì ngạc nhiên lắm đấy.]
Kuon nói thế trong lúc đỏ má và rụt rè vặn vẹo cơ thể.
……Tôi biết rằng làm việc đó là sai, nhưng một cô gái rụt rè thật sự rất là tuyệt!
[Jeez. Yashiro-san, em hư hỏng quá nha…… Fiona-san? Cô có thể bỏ Yashiro-san xuống được không?]
Mumumu……Cảm giác như Bernadette đã trở thành Onee-chan rồi ấy. Dù chúng tôi cùng tuổi.
Ờm, cũng được thôi vì tôi cũng được hưởng lợi mà.
[……Cô là Bernadette đúng không? ……Cô, là gì của Yuu?]
……Mu? Sức mạnh mà Fiona đang nắm đầu tôi yếu đi rồi, nhưng tôi cảm thấy có sự khát máu đến từ phía cô ấy.
Huh? Tôi đã nói gì đó không nên nói à? Tôi nhớ là mình đâu có định làm gì khiến cho cô ấy thật sự tức giận với tôi đâu.
[……Tôi là đồng đội của Yashiro-san. Có gì, không ổn với việc này à?]
[……Cô là, của Yuu, huh.]
Fiona nhìn Bernadette với cặp mắt như đang chắc chắn thứ gì đó.
? Erm……Có chuyện gì thế? Cái kiểu tình huống gì thế này?
Khi tôi đang bối rối vì tình huống hiện tại, tay của Fiona tách khỏi đầu tôi.
[Whoa. ……Fiona?]
Ngay lúc mà tay cô ấy tách ra khỏi đầu tôi, Fiona bắt đầu đi sâu vào bên trong mê cung.
Cảm thấy rằng bầu không khí của cô ấy kỳ lạ, tôi theo phản xạ gọi cô ấy.
[……Không, có gì. Nhanh lên nào.]
Fiona tiếp tục đi mà không thèm nhìn lại.
……Cái quái gì xảy ra thế? Không phải kiểu linh cảm xấu hay gì đó, nhưng tôi cảm thấy không dễ chịu gì.
◇
Một vài tiếng sau khi Fiona trở thành một người ít nói, chúng tôi cuối cùng cũng tiến đến trước cánh cửa tầng mười.
[Vậy đây được gọi là Trùm cuối tầng mười đúng chứ, Fiona?]
[……Ừ, đúng vậy.]
Cô ấy như thế này một lúc rồi đấy.
U~mu. Vì vài lý do, tâm trạng của Fiona chẳng khá lên là mấy.
Nghĩ lại thì, từng có lúc tình huống như thế này đã xảy ra trước đây rồi thì phải.
Khi đó thì……
[Này, nhóc con.]
[Mu. Gì thế, Rave. Bây giờ tôi đang tập trung suy nghĩ vài thứ đấy.]
Khi tôi đang nhớ lại, thanh kiếm trong vỏ Ravenbrand, cho gọn thì Rave, gọi tôi trong lúc lắc lư tạo ra tiếng lạch cạch.
[Bỏ chuyện suy nghĩ của ngươi sang một bên. …..Có vẻ tên bên kia cửa không phải là đối thủ mà ngươi có thể chống lại theo cách thông thường đâu.]
[Không thể chống lại theo cách thông thường. ……Vẫn là tầng mười mà đúng chứ? Tôi hiện tại có thể yếu, nhưng nó vẫn không phải là đối thủ của tôi đâu.]
Tôi nhẹ nhàng đáp lại Rave người đang có tông giọng vô cùng nghiêm túc, nhưng vì đã cảm nhận được gì đó, nên Rave giữ im lặng.
Nghĩ lại thì, tôi biết rằng hắn là một thanh kiếm mạnh mẽ và dễ dùng, nhưng kỹ năng riêng của tên này là gì chứ.
Rave là một thanh kiếm sắc bén, nhưng tôi không thể tìm ra được khả năng của một thanh Kiếm ma thuật dù tôi có vung hắn bao nhiêu lần đi nữa.
Nếu là kỹ năng tăng trọng lượng hay giảm tác động như Kiếm ma thuật của Falhart Enhans, thì chỉ bằng cách vung hắn thôi thì tôi sẽ tìm ra được.
Và chưa hết, mặc dù dùng hắn liên tục đến tầng mười, tôi vẫn không tìm ra được gì ngoài sự thật là bàn tay của tôi đã quen dùng với hắn.
[……Được rồi, tôi chắc chắn sẽ không sơ suất đâu.]
Khi tôi từ từ mở cánh cửa và tiến vào căn phòng, bên trong là một nơi vô cùng rộng rãi.
Tuy nhiên,
[……Nó không, ở đây sao?]
Có vài nguồn sáng bên trong căn phòng trông như những cây đuốc, nhưng sự hiện diện của con quái vật được gọi là Trùm không thấy ở đâu cả.
Trong mê cung, những con quái vật được gọi là Trùm sẽ được hồi lại.
Thậm chí nếu con Trùm có bị hạ gục, nó sẽ được hồi sinh lại sau một khoảng thời gian nhất định.
Lý do đó vẫn chưa rõ ràng, nhưng con Trùm sẽ xuất hiện hết lần này đến lần khác.
[Như vậy nghĩa là……nó đã bị hạ gục và chúng ta đến được đây trước khi nó hồi lại à?]
Bernadette lẩm bẩm trong lúc giữ một khẩu Súng ma thuật bằng một tay để chuẩn bị. Tôi cũng có cùng ý kiến, nhưng rồi tôi nhớ lại những lời của Rave trước đó.
[Kuon, em có thể cảm nhận được sự hiện diện nào không?]
Khi tôi hỏi Kuon như thế vì em ấy xuất sắc trong việc cảm nhận, em ấy gật đầu với một vẻ mặt khó khăn.
[Có, gì đó ở đây. ……Nhưng em không biết ở đâu cả. ……Sự hiện diện lạ lắm. Trông có vẻ thì nhỏ nhưng cũng lớn……]
Phát hiện hiện diện của Kuon rất tuyệt vời. Nếu cả Kuon cũng không thể xác định ra được vị trí, có nghĩa là tình hình hiện tại rất kỳ lạ.
[Nn? ……Này, Tóc đen. Cái gì kia?]
Khi chúng tôi đang thận trọng xung quanh, Angelica đang ở phía sau nhóm, chỉ vào một nơi trống rỗng.
Khi tôi nhìn vào chỗ mà cô ấy chỉ, chỉ vài giây trước thì chỗ đó không có gì, rồi một cái lỗ trông như hố đen xuất hiện.
[……Cái, gì thế……Một cái nhãn cầu sao?]
Khi tôi nhanh chóng rút kiếm của tôi và chuẩn bị, một cái nhãn cầu lớn xuất hiện bên trong cái hố đen giống như nó đang trồi lên khỏi mặt đất.
Kích thước đó, một kích thước to hơn cả xe tải hạng nhẹ, khổng lồ đến mức kỳ lạ.
Không, nó không có xuất hiện. Nó chỉ mở mắt ra mà thôi.
[C, có thể nào là……!!]
Nhãn cầu khổng lồ đó thả ra vô vàn những nhãn cầu nhỏ từ phần đầu của nó.
Mỗi một cái đều gắn vào phần cuối của xúc tu, và tất cả những nhãn cầu đó đều đã nhận ra chúng tôi.
Có lẽ vì cô ta biết đó là một thứ kỳ quái, độc ác, xấu xí, Bernadette hét lên cay đắng.
Tôi còn muốn hét lên nhiều hơn cô ta cơ, nhưng tôi lại cóng người vì sợ hãi.
Nếu có ai đó biết được sự tồn tại của thứ này, nếu ai đó biết được sự vô nghĩa của thứ này ở đây, từng người trong số họ cũng sẽ phản ứng giống như Bernadette và tôi thôi
Như thế cho thấy rằng sự tồn tại của thứ này là thứ mà bạn đừng bao giờ nên gặp.
[Be, Behol──]
[Cậu bảo là Dogezaemon sao!?]
[Ế?]