[C, Cô đã làm gì thế nàyー!]
Làm thế nào mà loli Ma cà rồng này lại làm điều như thế này chứ? Tôi không biết cô nhóc làm chiêu trò gì nhưng cô nhóc biến……biến tôi trở thành một đứa nhóc học sinh tiểu học rồi đấy!
[Kiki! Đây là tác dụng từ thuật bí truyền của ta đấy.]
[Ta, tại sao cô……Cô dám biến tôi thành như thế này!]
Tôi chẳng muốn chiến đấu với cô nhóc vì cô nhóc có vẻ ngoài của một cô gái nhỏ, nhưng có vẻ như cô nhóc cần phải bị trừng phạt một chút rồi.
Bằng đôi giày quá cỡ đối với mình, tôi đá cái túi bốn chiều đã từng nằm trên eo của tôi nhưng giờ đã rơi xuống mặt đất vì cơ thể của tôi đã nhỏ hơn, tôi đút tay vào túi và lấy ra một thanh kiếm pha lê.
[Nếu cô mà biến tôi trở lại bình thường ngay bây giờ, tôi sẽ tha thứ cho cô. ……Nhưng nếu không.]
[Kiki. ……Nếu ta không?]
Tôi tự mình tháo cái vỏ kiếm ra vì quá khó để rút thanh kiếm ra khỏi vỏ, rồi tôi chỉa mũi kiếm vào Paimon.
Chưa hết, mặc dù mũi kiếm đang chỉa vào mình, vẻ mặt Paimon vẫn không thay đổi.
[Vậy thì……Chuẩn bị mất một cánh tay đi, uoh!?]
Khi tôi cố lao lên và vung kiếm, thanh kiếm trượt ra khỏi tay tôi, và dính trên trần nhà.
Nguyên nhân là vì kích cỡ tay cầm thanh kiếm quá khó để cầm với bàn tay của một đứa trẻ.
[Nếu ngươi muốn trở lại bình thường, vậy thì đến chỗ của ta đi. ……Ta sẽ đợi, dòng dõi của miko à! Kiki, kikikiki!!]
Để lại những lời đó cho chúng tôi, Paimon biến thành vô số những con dơi rồi bay vào cổng mê cung và rời đi.
[……Ca, cái quái gì chứ.]
Đột nhiên xuất hiện, rồi đột nhiên rời đi. Hơn nữa, còn tự do tự tại biến một người thành trẻ con.
Nhưng tôi nghĩ việc thái quá thế này mới giống với một Ma tộc……
[Đúng là……Chúng ta đã có thêm lý do để vào mê cung rồi đấy.]
Khi tôi lẩm bẩm như thế trong lúc bẻ cổ, *Pon*, một bàn tay đặt lên vai tôi.
[Nn?]
[K, không cần trở lại bình thường đâu, Yashiro-san!]
[……Hả?]
Khi tôi quay đầu lại, một Bernadette đỏ má và thở hồng hộc đang ở đó.
……Erm……Huh? Là Bernadette đó mà, đúng không? Tôi không có nhìn nhầm đâu đúng không?
[Be, Bernadette-san? Có chuyện quái gì với cô vậy? À, nghĩ lại thì có vẻ như thuật thôi miên đã được gỡ──.]
[Haa…Haah……, ……Làm ơn nói……O, Onee-chan nào.]
Cô đã đánh mất hình tượng mà gần đây cô đang gầy dựng rồi đấy.
H, hơn nữa, chuyện gì thế này? Vẻ kỳ lạ này của Bernadette……Có thể nào là có loại mê hoặc nào đó đã được niệm nên cơ thể tôi mới trở thành thế này không ta!?
[Fiona! Tôi có ngầu không!?]
[……Hả? Cậu đang nói điều ngu ngốc gì vậy?]
Được rồi, cái phản ứng thế này thì có vẻ như không có thuật mê hoặc hay gì đó rồi.
Hơn nữa, tôi đùa thôi, đừng có nhìn tôi bằng cặp mắt lạnh lẽo như cô đang nhìn mấy con heo trong trại vậy chứ.
[Uwahー, uwahー! Yashiro-san, Yashiro-san! Cậu dễ thương quá! Yashiro-san, tôi từng nghĩ mặt cậu chỉ trông bình thường với cặp mắt biến thái, nhưng khi cậu nhỏ lại, cậu dễ thương quá đấy!]
[Cô có thể ngừng cào xé trái tim người khác bằng cái vẻ mặt chẳng gì ngoài cười đó không!? H, hơn nữa, tránh xa tôi ra! Tính cách của cô bắt đầu lạ-mofuu!?]
[Tôiーkhôngーmuốn! Ahaha! Tôi rất hạnh phúc vì giống như là tôi vừa có được một đứa em trai vậy đó!]
C, cô gái này, đối xử với người ta như đồ chơi……N, nhưng, bị ôm giữa bộ ngực khủng bố tuyệt quá. Rất là phê……Đợi đã, mình đang nghĩ cái quái gì thế này.
[K, Kuon! Giúp anh với, chết tiệt!]
[Àー, nhưng mà chúng ta nên làm gì đây? Đi xuống như thế này……Chúng ta không thể đâu, đúng không?]
Khi tôi gọi Kuon vừa ngớ nguời ra trong lúc đang vật lộn bên trong vòng tay của Bernadette, Kuon lảng mắt khỏi tôi trong lúc gãi má và bắt đầu nói chuyện với Fiona.
Nhìn đây này, anh là sư phụ của em đó biết không? Anh, chính xác là sư phụ của em đó đúng chứ?
[Đúng như vậy. Ít nhất, hiện tại là không thể. Vấn đề là Yuu có thể chiến đấu được như thế nào kìa……Có vẻ như Trận đồ Ma thuật dịch chuyển mà tôi đặt ra trước đó đã mất khả năng hoạt động rồi……Không, trông giống như trận đồ ma thuật bị biến mất hơn.]
Này, vì có vẻ như đằng đó đang nói chuyện nghiêm túc, nên là thả tôi ra coi, Berandette!
[Tam ngốc ngếch, giúp tôi một tay nào!]
[Fu fu fu fu fu. ……Có vẻ như Tóc đen, kẻ hay ngáng đường chúng ta giờ có một vẻ ngoài vô cùng đáng yêu nhỉ! Cậu nên nhận lấy tình yêu của cô Sơ hết mình đi. Người ta gọi đó là nhận lấy những gì mình xứng đáng đó!]
[[Nhận lấy những gì ngươi xứng đáng!]]
[Mấy người……]
Chết tiệt, mỗi và từng người trong số họ đều vô dụng hết!
[Yuu, chơi đùa đủ rồi đấy, chúng ta sẽ tạm thời rời khỏi đây. ……Thật đáng thương, nhờ ai đó mà tất cả chúng ta đều tốn thêm thời gian.]
[Tôi không có chơi đùaー! Hơn nữa, là do ai đó đâu phải tôi đâuー, đúng chứ!]
Fiona quay trở lại con đường mà chúng tôi vừa đi cùng Kuon và Tam ngốc ngếch ở đằng sau.
Này, chết tiệt, tôi đang bảo mấy người là làm gì với Bernadette đi đó!
[Si, Silber ơi!]
[Kukehー]
Ah! Mày, chờ đã, đừng có lơ đi chủ nhân của mày vậy chứ!
[À, đúng rồi. Chúng ta cần phải mua cho Yashiro-san thêm mấy bộ đồ phương tây mới nữa. Dù có vẻ nếu là mấy bộ đồ dễ thương thì sẽ tuyệt hơn.]
[Đúng là bộ đồ mà tôi mặc đến giờ đã không còn vừa nữa. Nhưng, tuy nhiên! Tôi chắc chắn sẽ không mặc mấy thứ dễ thương đâu, biết chưa hả!?]
[Ufufu, hãy để hết cho Bernadette-one-chan này đi! Đầu tiên, chị cần phải đo kích thước đã……]
[Chờ đã, cô, cô chạm vào đâu đấy……Áー!]
Hôm nay, ngay ngày hôm nay, tôi đã nếm trải cảm xúc như đã đánh mất thứ gì đó quý giá.
◇
Ngày tiếp theo, chúng tôi tụ tập lại ở quán ba một lần nữa, nhưng có một người lạ mặt xuất hiện.
[Hawaa……Cậu thật sự bị teo lại nhỉ. Như thế này thì cậu không thể vung kiếm bằng một tay được nữa rồi.]
Đó là cô gái thợ rèn với chiều cao thấp một cách bất thường, Ahato.
……Không, dù tôi có bị biến thành trẻ con, tôi vẫn lớn hơn cô đấy, biết không? Tôi không biết là mình có nên nói thế với cô ấy không nữa?
[Aniki vẫn cao hơn cô đấy.]
Kuon đang ngồi trên ghế nói thay tôi.
Bị bắt phải ngồi đợi mặc dù em ấy nghĩ rằng chúng tôi vẫn có thể đi xuống Hầm ngục được, nên có vẻ em ấy đang trong tâm trạng xấu.
[Đ, đó là do tôi thuộc tộc Người lùn mà.]
Àー, vậy cô ấy thật sự thuộc tộc Người lùn sao. Trong số các chủng loài, loài có chiều cao thấp và chuyên xử lý công việc với sắt đó là tộc Người lùn và Hobbit.
Cả hai đều làm những công việc chi tiết tinh xảo, nhưng những thợ rèn lại bắt đầu với những thanh kiếm trước phần lớn lại là thuộc về bên tộc Người lùn (cũng có vài thợ rèn tộc Hobbit nữa).
[Vậy, tại sao Ahato-san tộc Người lùn lại ở đây?]
Giọng của Bernadette phát ra từ phía trên tôi. Tuy nhiên, nếu tôi có nhìn lên trên thì tôi sẽ không nhìn thấy được mặt của cô ta. Chính là do bộ ngực khêu gợi chắn mất tìm nhìn của tôi. ……Tôi nghĩ rằng một trong những lợi ích của việc bị hóa nhỏ là cảm giác như mọi thứ lớn hơn theo đúng nghĩa cơ thể.
Nhờ cái lợi ích đó, bộ ngực của Bernadette ban đầu đã to rồi giờ còn trông to hơn.
To lớn dữ dội. Không gì hợp hơn cái cụm từ này cả.
Và rồi, đây là một lợi ích chỉ hiệu nghiệm với Bernadette thôi nhưng, có vẻ như Bernadette có xu hướng shotacon và bây giờ đối xử hoàn toàn dịu ngọt với tôi kể từ lúc tôi bị biến nhỏ.
Nếu tôi làm một vài việc đặc biệt vì bị sức nặng của bộ ngực trên đầu tôi gợi dục, tôi trước hết sẽ bị chỉa súng vào người.
Nhưng, khi tôi hiện tại làm thế, Bernadette còn không từ chối cơ. Hơn nữa, cô ta sẽ ôm lấy tôi và phục vụ tôi bằng cái ôm với cái cơ thể tuyệt vời của cô ta!
……Thành thật mà nói, tôi bắt đầu cảm thấy cứ ở cái dáng vẻ này cũng được rồi đấy.
[Tôi nhận một yêu cầu từ Fiona-san để sáng chế ra một món vũ khí cho một người quen đã bị biến nhỏ của cô ấy có thể sử dụng.]
Khi Ahato quay đi và liếc mắt, Fiona đang nhìn vào tấm bản đồ ngẩng đầu lên.
[Kỹ năng của cô ấy là hàng thật đó. Tôi đảm bảo.]
[……Không lẽ tôi nghe nhầm về chuyện tộc Elf và Người lùn không hòa đồng với nhau sao?]
Lần lượt nhìn Fiona rồi đến Ahato, Angelica cười gượng.
Đúng như Angelica nói, sự thật về chuyện Elf và Người lùn có mối quan hệ rất khủng khiếp với nhau rất nổi tiếng đấy.
Mặc dù không đến nỗi là sẽ nổ ra chiến tranh, nhưng mấy việc như những cuộc giao tranh vẫn thường xuyên xảy ra, và nếu xảy ra ở trong thành phố, nó đủ tệ để dẫn đến một cuộc chiến lớn đấy.
……Vì thế, khi tôi nhớ ra được sự thật này, tôi cũng bị ngạc nhiên bởi lời nói của hai người họ.
[Cái kiểu suy nghĩ vô nghĩa quê mùa đó cứ như tộc Elf là một tộc chỉ biết sống trong rừng thôi vậy. Ngày nay và thời đại này, xem thường ai đó chỉ vì họ là Người lùn hay một Con người, rồi đắm chìm trong sự tự mãn của mình chỉ còn từ thời nguyên thủy thôi.]
Ahato cười nhẹ vì Fiona tuyên bố điều vô cùng bất ngờ.
[Có lẽ vì tôi lớn lên trong vòng tay của ông nội ở thành phố của con người, tôi thật sự không tiếp xúc với những việc đó. Ông đã nói rằng『Ngoài những người mà con giao phó thanh kiếm mà mình rèn ra, thì họ đều như nhau cả!』.]
Đúng là một người nghệ nhân rập khuôn mà.
Có tốt hơn nếu tôi nói đó là một hình mẫu không nhỉ?
[Chúng ta đi trệch chủ đề rồi đấy. ……Vậy, cô có loại vũ khí gì mà Yuu có thể sử dụng không?]
Fiona liếc qua và nhìn tôi.
Cơ thể tôi bây giờ có kích cỡ như một học sinh tiểu học.
Về sức mạnh thể chất, dù tôi đã bị yếu đi, nhưng vì tôi vẫn vượt trội hơn một người bình thường ngay cả trong tình trạng này, nên tôi có thể dễ dàng sử dụng vũ khí nếu đó là một thứ vũ khí vừa phải.
Tuy nhiên, nếu không phải một món vũ khí mà bàn tay của trẻ con có thể cầm được, thì chuyện từng xảy ra với thanh kiếm pha lê sẽ lặp lại.
[Vâng. Tôi đã xem xét rất nhiều thứ, nhưng tôi vẫn nghĩ rằng thứ giống như một thanh kiếm dài vẫn sẽ an toàn hơn.]
Thứ mà cô ấy lấy ra trong lúc nói như thế là một thanh kiếm với lưỡi kiếm như thể bị băng cắt vậy.
[Một thanh Kiếm ma thuật được tạo ra từ Đá ma thuật Băng, tên nó là『Băng kiếm』! Đây, nhìn đi!]
Tôi nhận lấy thanh Băng kiếm mà tôi đã luôn muốn!
……Đó là một cái tên đơn giản y như vẻ ngoài của nó, nhưng hiệu năng của nó là một cái gì đó khác.
Khi tôi nhảy ra khỏi lòng của Bernadette, tôi cầm lấy thanh Băng kiếm.
[……Nó nhẹ hơn tôi tưởng đấy. Có phép Giảm tổn thất sao?]
[Đúng vậy.]
Khi tôi vào thế cầm cả hai tay, vì vóc dáng của tôi nên có cảm giác như nó là một thanh kiếm lớn vậy, nhưng trái với vẻ ngoài của nó, nó rất nhẹ, đến mức tôi có cảm giác như mình không nên vung nó ấy.
[Vậy điểm ấn tượng của nó là chém mọi thứ bằng khả năng sắc bén của nó thay vì chém mọi thứ bằng trọng lượng của nó à……Nó là một thanh kiếm tốt đấy nhưng vì có vẻ như nó sẽ dễ bị lấy cắp, nên cho qua đi.]
[Không phải ý thích của cậu sao?]
[Không phải là tôi không thích, nhưng……Đ, đúng vậy. Cô có thứ gì đó chắc chắn hơn không? Tôi chẳng thể làm gì ngoài cảm thấy sợ hãi vì nó có thể sẽ bị gãy mà.]
[Nếu là vậy, cái này thì sao……Một thanh Kiếm ma thuật làm từ xương sống của Rồng quỷ sống trong núi lửa, nó tên là『Voltaire』!]
Thứ cô ấy đưa tiếp theo là một thanh đơn kiếm làm từ xương rồng.
Đừng xem nhẹ vũ khí làm bằng xương. Lưỡi kiếm được làm ra từ sự sắc bén của xương có thể dễ dàng cắt qua da bằng cách nhích nhẹ ngón tay xuống và khiến máu bắn ra đấy.
Vì từng có một giả thuyết rằng xương rồng rất chắc chắn, thanh kiếm này trông có vẻ ổn thậm chí nếu tôi có sử dụng một cách thô bạo.
……Tôi nghĩ như thế đấy nhưng,
[Whoa!? ……L, lửa sao?]
*Boh!* Chỉ vung nó có một chút, những ngọn lửa trông như có thể nhấn chìm một người lóe ra từ thanh Kiếm ma thuật.
[Ahaha……C, chỉ bằng cách vung nhẹ nó thôi, lửa sẽ bắn ra đấy.]
Không phải đây là sản phẩm thất bại à!? Nếu tôi mà vung mấy thứ giống thế này, tôi sẽ là người bị thiêu mất!
[Nếu là thế, nó không phải là thứ mà tôi đã rèn ra nhưng……]
Từ đống kiếm mà cô ấy mang theo, cô ấy đưa ra một thanh kiếm bọc trong một cái bao kiếm trông bẩn thiểu và rách rưới.
[Nn? ……Bao kiếm này, nó là dạng mở ra à?]
[Nó được tạo ra để khi cậu gắn nó trên eo, bằng cách gỡ chốt ra, thanh kiếm sẽ “rớt ra” đấy.]
Có một cái chốt gắn vào cái bao kiếm mà cô ấy đưa, và khi tôi gỡ chốt ra, vỏ kiếm mở ra giống như cách mở văn kiện và thanh kiếm lộ ra.
Chiều rộng thanh kiếm hơi ngắn nhưng nó dày, và khi tôi thử vung nó bằng hai tay, nó thật sự vừa với đôi tay của tôi.
[Cái này……một thanh kiếm tốt đấy.]
Lưỡi kiếm được đánh bóng tốt phản chiếu mặt tôi, và nhẹ nhàng tỏa sáng.
Nó có trang trí hơi đơn giản, nhưng cái cách nó được tạo ra loại bỏ đi những thứ vô dụng khiến nó có ấn tượng thuận tiện hơn.
……Yup. Chính là cái này. Tôi sẽ lấy cái này.
Quyết định như thế, tôi định cất nó lại vào trong vỏ trong khi nghĩ về giá của thanh kiếm này thì,
[……Ngay lúc ta nghĩ rằng mình sẽ trở lại cái thế giới thối nát này sau một thời gian dài, ta đã không nghĩ rằng mình lại bị một tên nhóc như ngươi cầm lấy đấy. Này, nhóc con, ta không phải là một thanh kiếm để cho một tên nhóc như ngươi cầm đâu! Lấy thanh khác đi!]
từ cái thanh kiếm, một giọng nói xúc phạm tôi vang lên.
[M, một thanh kiếm có trí thông minh sao, một Thanh kiếm Trí tuệ kìa!?]
Đúng vậy, thanh kiếm này khác trong số những thanh Kiếm ma thuật. Nó là một thanh kiếm biết nói với trí thông minh có thể so sánh với một người bình thường.