Sendai Yuusha wa Inkyou Shitai

chương 77: anh hùng tiền nhiệm và câu chuyện anh hùng

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

[Tôi bảo rồi mà! Cậu hiểu nhầm rồi! K, không đời nào tôi nhìn lén cậu với mấy cái ý nghĩ không biết xấu hổ đâu!]

[À~, ừ. Tôi bảo là ổn mà. Nhìn xem, Bernadette, cô cùng tuổi với tôi mà, nhỉ? Hứng thú với cơ thể người khác giới thì rất dễ hiểu mà. Nên là đừng để việc đó làm phiền lòng cô nữa!]

[Uwah~n! Hoàn toàn không phải vậy mà!]

Một lúc sau khi tôi thực hiện việc luyện tập một mình mà tôi làm vào sáng sớm, mặc dù đã đến giờ bữa sáng ở nhà trọ, Bernadette vẫn tiếp tục giải thích về vụ việc nhìn lén bê bối.

Dáng vẻ cô ta bối rối với khuôn mặt ửng đỏ trông rất vô tư và dễ thương đấy chứ.

Và vì thế, tôi đã đi quá trớn nhưng……

[Hahaha. Yuu, không phải tha thứ cho cô ấy thì sẽ ổn thôi sao?]

Tôi nghĩ là hơi kỳ khi một kẻ khơi mào vụ trêu chọc Bernadette lại binh cô ta đấy, biết không?

[Ừ thì, được thôi. Đến lúc chúng ta nên vào câu hỏi chính thôi. ……Jean, cậu có quan hệ với Vodan-shi mà, đúng chứ.]

Vì tôi nhận ra cái cây nhiệt kế của Bernadette đã TỐI ĐA, tôi thay đổi chủ đề.

Khi tôi hỏi thế, Jean cười với vẻ mặt đẹp trai vô nghĩa. Im lặng thế này giống cậu ta hơn đấy.

[Tại sao không để chúng tôi gặp ông ta vậy? Nếu cậu là người quen với Vodan-san, việc này có thể hoàn thành mà không cần phải lòng vòng xuất hiện trong Trình diễn Ma Võ thuật đâu.]

[Hahaha. ……Thành thật luôn, chẳng có lý do nào quan trọng hơn vụ việc bắt cóc mà cậu nói cả, Yuu.]

[Nhưng, đối với cậu, có thứ còn quan trọng hơn cả thứ như “bắt cóc”, nhỉ?]

[Đương nhiên.]

Tên Jean Jacquez Eustace mà tôi biết là một tên có tính con người hơn bất cứ ai khác. Vì bản chất tự nhiên của cậu ta không phải như ác quỷ, cậu ta là một tên rất ích kỷ và luôn cho mình là trung tâm hơn bất cứ ai.

[Cậu chẳng bao giờ thay đổi ha.]

[Cả cậu nữa, cậu đã thay đổi một chút rồi. Nếu là trước đây, đây sẽ là lúc mà cậu gầm gừ với tôi. ……Cậu đã trưởng thành rồi, tôi có nên nói thế không nhỉ?]

[Đừng có chọc tôi.]

Đúng vậy, sự thật là tôi đã không còn ở cái tuổi sẽ vung thanh kiếm vì công lý hay bất cứ thứ vô nghĩa nào khác.

[Ế, ể? Ng, nghĩa là sao?]

Bernadette nghe thấy cuộc hội thoại của chúng tôi và hỏi tôi vì cô ta chẳng hiểu gì hết nhưng,

[Có lẽ là, con của Vodan-san……Kuon, nhỉ? Nếu chúng ta gặp hắn, chúng ta sẽ hiểu thôi, đúng chứ?]

[Chính xác là vậy đấy.]

Tôi cũng chả hiểu luôn.

[[[Chào mừng, chúng tôi đang chờ cậu đấy!!]]]

[T, tại sao lại cám ơn vậy chứ.]

Cái đang đợi chúng tôi ở dinh thự của Vodan là một đống thành viên bộ tộc Heleott lên đến hàng chục người!

Tộc sói, với một khuôn mặt đáng sợ đến nỗi chỉ một cái trừng mắt thôi cũng khiến lũ côn đồ cong đít về nhà, chào chúng tôi với vài người.

……Uwah, họ thật sự đang trừng mắt nhìn chúng tôi kìa. Sợ quá, đáng sợ quá.

[Nhưng Gilley thì ghê hơn họ, nhỉ?]

[Không, ờm, đúng rồi.]

Đúng như Jean thì thầm, Gilley-Ossan có bản mặt nghiêm khắc còn hơn mấy người này, và cũng có tham vọng nữa.

[Nhưng dù ông ta như thế, tại sao ông ta lại cưới được một người vợ đẹp vậy nhỉ……]

[Tôi cũng nghĩ thế đấy.]

Tôi biết rằng Gilley-Ossan không phải là một người xấu.

Nhưng tôi thật sự không hiểu lý do tại sao ông ta có thể kết hôn với cái bộ mặt đó.

Tôi nghĩ Mareeda-san thật sự là một người còn hơn cả nữ thần nữa.

[Cả hai người, thô lỗ lắm đấy……]

Bernadette, ít nhiều cũng biết Gilley-Ossan, thở dài trong khi chỉ trích chúng tôi.

[Hahaha. Ây chà, để lại vụ Gilley vào lúc khác nhé. ……Kuon ở đâu nhỉ?]

[Trong phòng đạo tạo ấy.]

[Tôi hiểu rồi. Cám ơn.]

Hoàn tất cuộc nói chuyện, khi Jean hỏi những thành viên, những thành viên mở đường và cuối đầu thêm lần nữa.

Jean……Cậu, thế quái nào mà lại được đối xử như VIP thế.

Khi chúng tôi đi bộ một chút, bên cạnh tòa nhà trông như nhà chính, có một phong cách Nhật Bản rất lộng lẫy……Này này, tại sao lại có một võ đường mái ngói mà không còn ở Nhật Bản hiện đại lại dựng lên ở đây trong thế giới Reynbook này thế?

[……Fumu, vậy, như mong đợi, chúng ta bị để ý rồi.]

Khi tôi nhìn vào võ đường và hơi ngạc nhiên, Jean, ở kế tôi, lẩm bẩm trông như vui lắm.

[Bị “để ý” á……Bởi gì cơ?]

[Vì rất nhiều người đến, sự xuất hiện của chúng ta đã bị Koun-kun trong võ đường để ý rồi. Trời ạ, dù chúng ta chẳng xóa đi sự hiện diện của bản thân, kinh ngạc thật đấy.]

[Này này, chúng ta vẫn còn rất là xa đấy, cậu biết không? Nhận ra chúng ta chỉ bằng sự hiện diện thì……]

[Khả năng nghe của cậu bất thường lắm đấy, biết không?]

[Đồ ngu, đây là dịp xấu để “so sánh” nó với tôi đấy à.]

Năm giác quan mà tôi đạt được vượt xa so với người bình thường.

Tôi sở hữu giác quan ở cấp độ của động vật, không, hơn cả thế cơ.

Cạnh tranh với khả năng thính giác của tôi mà không thua kém mới là lạ đấy.

[Cậu đang nói cái gì thế?]

[Nn. Không có gì.]

Bernadette nghiêng đầu khi thấy chúng tôi cãi nhau với giọng nhỏ.

Đương nhiên là tôi không thể trả lời thật với cô ta rồi, tôi trả lời như thế và khi đó, Bernadette chỉ vào tôi.

[Nói dối! Yashiro-san, mỗi khi cậu nói dối, thì mạch máu sẽ nổi lên chóp mũi của cậu đấy!]

Cô dùng Stand nào thế.

Nếu tôi mà giật mình và chạm mũi ở đây, Bernadette sẽ ồn ào và nói「Cậu bị dụ rồi! 」 hay gì đó.

Tuy nhiên, tôi không có cái thói quen đó đâu. (Mặc dù, theo Sylvia, mắt tôi thì có vẻ sẽ choáng váng).

[Cũng như cô thôi, mỗi khi cô nói dối, tai cô sẽ giật đấy.]

[Ế!? Có, có thật không!?]

[Ahh, tất nhiên là xạo rồi. Nhưng tôi đã phát hiện ra rằng con Sơ đần độn lại bị lừa trong khi lại đang cố lừa người khác.]

[Cá……Th, thật không công bằng, Yashiro-san! C, cho tôi một cơ hội khác đi!]

[“Cơ hội” gì cơ, đồ ngốc.]

Khi tôi làm ngơ Bernadette ồn ào và tiếp tục đi, tôi thấy hình bóng tên tai cáo tóc vàng, con của Vodan-shi, Kuon Heleott, đang đợi ở võ đường trong tư thế seiza.

[……? Tên đó, hắn đang ngồi trong tư thế lạ nhỉ.]

Ý cô là seiza ấy à? Khi Bernadette lẩm bẩm thế, Jean nở một nụ cười mỉm.

[Nếu tôi không lầm, thì đó được gọi là seiza đúng không?]

[……Đúng vậy, nhưng tại sao cậu lại nhìn tôi thế?]

[Là mỗi khi mà cậu bị mắng, thì cậu luôn ngồi như thế, whoa.]

*Pukususu*. Đá vào chỗ sau đầu gối Jean, người đang vừa cười vừa nhớ lại, tôi đứng trước hiên võ đường trong khi hạ cậu ta.

[Có đúng nếu tôi cởi giày ra không?]

[Hee……Vậy là anh cũng biết cách cư xử trong phòng tập luyện nhỉ.]

Khi tôi hỏi, Kuon Heleott lẩm bẩm hứng thú.

[Vẫn mang giày thì không chấp nhận đâu nhé.]

Trong khi Bernadette giữ bản thân lại ngay khi cô ta định bước lên mà vẫn mang giày bên cạnh tôi, tôi cởi bỏ giày của mình và đứng vào hiên.

[Tôi đến đây sau khi nghe Jean nói nhưng……]

[Anh đến đây nghĩa là anh sẽ chiến đấu với tôi, nhỉ?]

Kuon Heleott há hốc mồm như thể nói rằng “tôi đang đợi việc này đây” vậy.

[……Ờm, đó là việc mà tôi cũng định làm đấy.]

[Vậy thì nói nhanh thôi!]

Khi Kuon Heleott đứng dậy, những thành viên đang mặc bộ dougi. Phải trên mười tên.

Và họ cầm rất nhiều vũ khí trong tay. Kiếm, thương, rìu……có rất nhiều vũ khí kỳ quặc, quạt sắt.

[Chọn cái nào mà anh thích đi. Cái nào cũng vô nghĩa thôi.]

Không, tôi muốn một cái gì đó không gây sát thương kể cả có đâm như một cây kiếm gỗ ấy (dù một cây kiếm gỗ sẽ khá là đau đấy) nhưng……Ờm, tôi nghĩ là chịu thôi nhỉ.

[Nếu vậy thì tôi sẽ chọn vũ khí này.]

Từ những thành viên (xuất hiện chớp nhoáng) đã xếp thành hàng, tôi chọn hai vũ khí.

[!......]

Và rồi, ngay lúc mà tôi giữ hai cái vũ khí đó, ánh nhìn của tên đó thay đổi. ……Kiểu như, giống một đứa trẻ nhận được quà giáng sinh mà mình muốn vậy……Là kiểu mắt đó đấy.

Và rồi, tôi đã nhận ra được. Cái lý do tại sao Kuon Heleott biết tên tôi và tại sao hắn ta cứ dai dẳng đòi chiến đấu với tôi.

[Ừ, đúng thế. Đây là thế nguyên bản của tôi.]

Tôi vào thế như chỉ để khoe cho Kuon Heleott.

Mỗi tay cầm

kiếm và thương.

Đó là thế nguyên bản mà tôi đã dùng trong trận chiến cho đến khi tôi phong ấn lại Quỷ vương ba năm trước và nó đã ăn sâu vào người tôi.

Một thế táo bạo mà tôi đã cật lực từ giả thuyết khó hiểu của “Tầm ngắn và tầm trung , vì nó có thể xử lý được cả hai, nên nó mạnh nhất!” mà tôi còn lại trong những ngày đó.

Đó là một thế ý định chung chung mà tôi đã đạt được để dùng chuyển động bốn chân, Shukuchi, và cả hàng tá thứ khác mà tôi, một kẻ hoàn toàn là Chuunibyou vào lúc đó, đã nghĩ ra.

[『Thế【Kamui】 hoàn thiện』……Một cái tên hoàn toàn vô nghĩa nếu đó là tôi nói.]

Cây thương ở sau lưng, và đỉnh kiếm chỉa vào đối thủ.

Trong khi có cảm giác tồi tệ từ Kuon Heleott người đang nhìn tôi với đôi mắt lấp lánh, tôi nhìn thoáng qua và liếc Jean.

Ra là vậy, sau cùng cậu vẫn là một nhạc sĩ mà nhỉ……Cậu có lẽ đã gọi nó là câu chuyện anh hùng, ca hát nó, và dạy cho hắn ta, đúng chứ.

Tôi chắc chắn sẽ đập cậu sau việc này.

Thấy Jean đang cầm một cây viết lông và trang bìa cứng trắng của cuốn sách và mỉm cười vui vẻ, tôi thề sẽ làm như thế.

Truyện Chữ Hay