Trận thứ ba của vòng hai, trận chiến giữa tên tộc Dragonnewt Do Ijun và cô gái kỵ sĩ che mặt Ryuune diễn ra khốc liệt và đang ở thế bế tắc.
[Hmph!]
Do ijun tiến công trong lúc đẩy lùi thanh kiếm lao tới với tốc độ cực nhanh bằng tấm khiên và những chiếc vảy.
[......]
Đáp lại, Ryuune đối đầu với anh ta mà không hề di chuyển một bước.
Để cản trở việc tiến công của Do Ijun, thanh kiếm nhanh nhẹn của Ryuune, thứ sẽ chém đứt đầu nếu để lộ sơ hở phóng về phía anh ta, và khi anh ta phá nát thành lũy kiếm đó và lao về phía giữa, Do Ijun dùng khiên và lớp vảy rắn chắc bao quanh cơ thể mình lao vào cơn mưa kiếm.
Vào ngay lúc mà anh ta chỉ cần thêm một bước nữa, thì anh ta bị ép lại bởi cơn mưa kiếm được tăng lên dữ dội, Do Ijun sẽ lấy lại chút khoảng cách, rồi tiếp tục tiến lên để lại bị đẩy lùi.
Trận chiến khốc liệt giữa một Do Ijun phải rút lui khi tiến công và Ryuune sẽ phản đòn nếu bị tấn công, như đã nói trước đó, rơi vào thế bế tắc.
[Này, này, cứ thế này thì trận đấu sẽ không kết thúc mất.]
Iibsal tặc lưỡi trông có vẻ chán nản.
Khán giả hò hét vì trận chiến khốc liệt khiến họ phải nắm chặt bàn tay đầy mồ hôi của mình, nhưng còn thằng hề này thì xem trận này có vẻ chán nản.
[Kah―, chuyện gì với cái cô che mặt ngực to kia thế, cô ta chỉ biết đứng yên mà điều khiển kiếm thôi. Kiếm chạm kiếm với nhau mới là đàn ông chứ!]
Zappa hét lên trong lúc nốc rượu trong chai bầu.
Đáng tiếc là cô gái che mặt ngực to-san đó là phụ nữ, cho dù ông có nhìn thế nào cũng vậy.
[Uwa…...Cái quái gì thế kia.]
Vì Kuon cũng khá là mạnh,nên em ấy đã có thể nhận thức được chuyện gì đang diễn ra trước mặt mình, nhưng em ấy lại cạn lời trước trận chiến khốc liệt ở trên sân đấu.
Vô số thanh kiếm được bắn đi với tốc độ mà mắt thường khó có thể nhìn được, và tên tộc Dragonnewt cứ lặp lại việc tiến công trong lúc đối phó với chúng.
Trên sân đấu đã thực sự trở thành chiến trường.
Chống lại một đội quân vô số lính, và một đội quân chỉ với một người kỵ sĩ, đó chính là chiến tranh.
[Xem kỹ đi, Kuon. …...Nhiều khả năng đây là cuộc chiến giữa những kẻ mạnh ngang ngửa với ba người bọn anh đấy.]
Iibsal đã từng đấu với tôi (trong một trận tay không) và hiện đang dẫn trước tôi và Zappa có vẻ đã từng thắng giải đấu này bốn lần liên tiếp.
Tên Dragonnewt và cô gái ngực to đó…...cô gái kỵ sĩ che mặt, họ cũng giống với chúng tôi và cũng là những kẻ siêu phàm đã đặt một bước chân vào việc được xem như một con quái vật.
[......Nhưng mà đúng là cứng thật đấy, lớp vảy đó.]
Tôi theo bản năng kinh ngạc bởi thứ bất khả xâm phạm không thể bị chém đứt dù cho anh ta có nhận vào bao nhiêu đòn tấn công.
[Ngang bằng cả với loài rồng mà, đúng như mong đợi, nói ra thì có hơi quá nhưng nó còn cứng hơn cả thép bình thường nữa đó.]
Khác với tôi, Iibsal cười có vẻ thích thú.
[Vậy nên cậu phải nhắm vào mắt hoặc là ở phía bên trong miệng…...Không đâu, không đời nào. Mình không muốn đấu với cái thứ cứng như thế đâu.]
Khi tôi thở dài, tôi bị ai đó kẹp cổ ở phía sau.
[Gì chứ, nhóc! Nói cứ như cậu đã thắng ta rồi ấy!]
Chính là Zappa đã kẹp tôi trong khi người đầy mùi rượu.
[Ugh, guh…...ông nồng mùi rượu thôi…..Hơn nữa, bỏ tôi ra coi!]
Sau khi tôi chật vật thoát khỏi thế kẹp của Zappa, có lẽ tìm thấy gì đó thú vị, Zappa cười hô hô và lại nốc rượu.
[Tên say rượu chết dẫm này……]
[Aniki, Aniki!]
Khi tôi thở dài, Kuon tiến lại gần tai tôi và nhỏ giọng gọi tôi.
[Nn? Gì thế?]
[Ờm, là về lớp vảy của cái tên Do Ijun ấy…...Nếu là anh, Aniki, cả anh cũng không thể chém xuyên qua lớp vảy đó à?]
Em ấy cẩn thận nhỏ giọng để không bị lộ ra cho hai người kia.
[Ừ thì, nếu nghĩ đến việc chém xuyên qua chúng, vậy thì anh có thể làm được…...Chỉ là, anh không thể chém người được mà thôi.]
[?]
Cười gượng trước Kuon đang nghiêng đầu vì thứ khó hiểu mà tôi vừa nói, tôi một lần nữa hướng mắt đến sân đấu.
◇
Do Ijin dần mất kiên nhẫn.
Trong lúc đẩy lùi mũi kiếm đang lao tới mình như những viên đạn bằng tấm khiên và lớp vảy đỏ thẫm trên người, Do Ijun dần mất kiên nhẫn với tình huống mà ông ta không thể lật ngược được.
(Ngang tài ngang sức…...Không, mình đang là người ở thế bất lợi.)
Trái ngược với người đang phải di chuyển loanh quanh là Do Ijun, đối thủ của anh ta không chuyển động đến mức phải gọi là kỳ lạ.
Anh ta vẫn còn dồi dào thể lực, nhưng nếu chuyện cứ tiếp tục như thế này, nhiều khả năng anh ta sẽ thua cuộc.
Theo lý luận, chỉ là theo lý luận thôi. Nếu người thao túng những thanh kiếm này phóng kiếm đi với tốc độ mà mắt có được cường hóa bằng Ma lực hay bằng thể lực cũng khó lắm mới thấy được, vậy thì anh ta vẫn có thể nhìn ra được đường sống.
Tuy nhiên, trực giác bảo với Do Ijun rằng 『phải loại bỏ sớm kẻ thù』.
(Nhưng……)
Nếu anh ta phi nhanh vào những thanh kiếm đang bay lượn kia và tiến lại gần kẻ thù,
――Zugagagagagagaga!!
(Guuu!!)
Phải nhận lấy cuộc tấn công dữ dội từ những thanh kiếm được phóng ra với tốc độ vượt qua cả tốc độ âm thanh, Do Ijun chỉ còn biết rút lui.
Thậm chí nếu lớp vảy của anh ta có đẩy lùi được những thanh kiếm, tác động va chạm của những thanh kiếm vẫn được truyền đến anh ta.
Những thanh kiếm được phóng ra với tốc độ mà anh ta chỉ có thể theo được bằng mắt. Ảnh hưởng tạo ra từ chúng chắc chắn sẽ gây thương tổn cho Do Ijun.
(Mình chẳng còn cách nào, ngoài chịu đựng hết)
Thứ anh ta có duy nhất chỉ là tứ chi, tấm khiên và chùy cùng bộ giáp mà thôi.
Nếu là thế, anh ta không còn cách nào khác ngoài việc phải tin vào chúng và cố gắng chịu đựng.
Do Ijun lấy chút khoảng cách và vào thế chịu đựng sống hoặc chết.
Tuy nhiên――
[?......Nó không tới?]
Cơn mưa kiếm đã ngưng lại. Anh ta không biết lý do tại sao. Tuy nhiên, cơn mưa kiếm đó chắc chắn đã dừng lại.
[......Thật rắc rối.]
Một giọng thì thầm vang lên. Đối thủ của anh ta nói ư?
Ngay sau đó, đối thủ của anh vẫn không chịu di chuyển đến mức phải gọi là cứng đầu. Đưa bàn tay hướng đến chỗ Do Ijun, thể hiện động tác cứ như cô ta đang nắm lấy thứ gì đó, một thanh kiếm mờ nhạt đã nằm trong tay đối thủ.
Thanh kiếm đó là thanh kiếm mà anh ta chưa từng thấy trước đó.
Chiều dài của nó bằng một thanh trường kiếm, nhưng lại có những đường rãnh chạy dọc thanh kiếm như mạch máu và có ánh sáng màu đỏ chạy dọc theo những đường rãnh đó.
[――『Khao khát linh hồn (Thèm khát linh hồn ta)』]
Từ những đường rãnh tạo cảm giác như đó là những mạch máu, ánh sáng màu đỏ phát ra.
Thứ ánh sáng đó bao phủ lấy thanh kiếm, và rồi――
[Né điiiiiiii!!!]
Ngay đó, ý thức của Do Ijun đã tan vỡ.
Và rồi, thứ ý thức đó, không bao giờ vực dậy nữa.