Có rất nhiều cơ sở tạm trú ở thành phố tự do Galarie.
Chính là vì thành phố này là trung tâm thương mại hàng hải cộng thêm tràn ngập khách du lịch vì nhà tắm và đấu trường đã được chứng nhận bởi giáo hội.
Một khách sạn trong những cơ sở tạm trú, 『Halcure』.
Chủ khách sạn này từng là thành viên của nhóm lính đánh thuê mà Lãnh chúa của Galarie, Oisast thành lập, nơi này có dịch vụ chu đáo và rất nhiều thức ăn ngon với giá rẻ và tự hào tranh giành vị trí thứ nhất hoặc thứ hai trong số những cơ sở tạm trú không dành cho quý tộc.
Nhóm của Kaito đang ở một trong những căn phòng của khách sạn này.
[Và rồi khi nào lũ Ma tộc sẽ đến đây.]
Akane ngồi bắt chéo chân trên ghế mà không định che đi vẻ bất mãn của mình.
Thấy Akane như thế, Akira cười gượng.
[『Phù thủy thời gian』-san đã nói rằng là ngày hôm nay hoặc ngày mai.]
[Tớ đã biết phần đó trong cuộc thảo luận rồi.]
Akane khoanh tay lại.
[Vậy chúng ta phải ở đây bao lâu nữa đây?]
[Cho đến khi nào lũ đó đến tấn công thì thôi, tớ cho là vậy. Theo như 『Phù thủy thời gian』, tương lai rất dễ bị thay đổi, và nếu chúng ta hành động mà không có dự tính gì thì hành động của lũ Ma tộc cũng sẽ thay đổi theo.]
Lần này, Sakuya lại là người trả lời trong lúc đang bảo trì cho thanh kiếm đã được rút ra khỏi bao. Đó không phải là những thanh kiếm cong như dao rựa thông thường. Được làm ra bằng những kỹ thuật chế tạo đình đám của một đất nước thuộc thế giới này tên là Wakoku, đó là một thanh kiếm Nhật Bản được tạo ra từ một đất nước không phải là Nhật Bản.
[Uuugh, tớ biết rồi, jeez!]
Akane kêu rên hờn dỗi.
Thấy thế, Sakuya cười khúc khích.
[Miễn là chúng ta không biết được thời điểm chúng đến là khi nào, chúng ta chỉ còn cách ở yên đây thôi, nhỉ?]
[Nhưng…...Nó kiểu như, mình không biết phải nói sao luôn.]
[Cậu cảm thấy khó chịu nếu cậu không hành động gì hết, đúng vậy không?]
[Như thế thì đúng là giống Akane-chan thật.]
Bị Akira và Sakuya cười, mặt Akane ửng đỏ lên.
[Này, Kaito, còn cậu th……!]
Lần này, Akane phải giữ miệng lại khi định hỏi Kaito.
[......]
Cậu ấy đang trừng mắt.
Trừng mắt với bầu trời có thể thấy được thông qua cửa sổ phòng khách sạn.
Không phải là có gì đó có thể nhìn thấy được từ bầu trời. Cũng không phải là cậu ấy đang hướng mắt đến lũ Ma tộc được báo rằng sẽ xâm lăng vào hôm nay hoặc ngày mai.
(Yuu…...Thật ra cậu là ai?)
Cậu đang hướng đến cậu trai được triệu hồi từ Nhật Bản cùng với nhóm cậu và cuối cùng cậu ấy đã đi trên một con đường khác vì không có ma lực, Yashiro Yuu.
(Mình không muốn tin đây là Giáng thế. Nhưng, có thể theo được chiêu thức của Akane trong khi cô ấy còn cường hóa bằng ma lực nữa…...Thật khó mà tin được cậu ấy lại là một người bình thường.)
Sau khi nghe về trường hợp cô ấy đã gặp Yuu như thế nào từ ngày kia bởi Akane, nội dung của câu chuyện rất khó mà tin được.
(Bên cạnh đó, mình cũng cảm thấy lo lắng khi cô sơ đó có vẻ cũng biết về Giáng thế. …...Yuu đã vô tình bị ảnh hưởng bởi Giáng thế hay gì đó…...Chết tiệt, mình chẳng làm được gì ngoài đoán bừa cả.)
Cậu nhớ lại lần xuất hiện của Yuu khi gặp cậu ấy ở Lizwadia.
Vào lúc đó cậu ấy đã có thể đối đầu được với Akane chưa? Hoặc có thể là từ lâu trước đây rồi. Vị Guildmaster trông trẻ tuổi đó nói rằng bà đã dạy cho cậu ấy võ thuật phòng vệ, nhưng vào lúc đó có được không?
[......Mình.]
[Eh?]
[Nếu có ngày cậu ấy gục ngã trước bọn Ma tộc, liệu mình, có thể vung kiếm xuống cậu ấy không.]
Không phải như là cậu đang nói điều đó với bất kỳ ai cả. Có thể chỉ nói với chính bản thân cậu, và là một dạng quyết tâm.
Nhưng, Sakuya, Akira và Akane rùng mình trước ý nghĩa của những lời mà Kaito nói ra.
Không có lời nào để nói về điều đó.
Im lặng bao trùm xung quanh.
Sau vẻ im lặng cực nhọc đó, một cô gái trẻ nói gì đó.
[『Khao khát linh hồn』......Kaito, Kaito trả lời tôi đi.]
Cô gái tóc màu tro ngồi trên ghế ở góc phòng từ cả lúc nãy, nhìn Kaito bằng đôi mắt màu tro.
[Tớ sẽ trở thành thanh kiếm của cậu. Đó là nghĩa vụ, của tớ.]
[Thậm chí nếu…...thanh kiếm thật sự có là kẻ thù.]
Bên trong đôi mắt màu tro của cô gái trẻ, có gì đó, một cảm xúc mạnh mẽ có thể thấy được.
◇
Kết quả trận thứ hai của Iibsal, vì sự áp đảo có thể dễ dàng tưởng tượng ra nên đã kết thúc với chiến thắng của Iibsal.
Dù không kết thúc ngay tức khắc như trận đầu tiên, vì võ sĩ đối phương cũng khá mạnh nên cậu ta bắt đầu chơi đùa (đúng như cái từ chơi đùa) với anh ta, Iibsal cố tình tiếp nhận những chiêu thức của đối thủ và sau khi bắt chước chính xác những chuyển động mà cậu tiếp nhận, cậu ta giành lấy chiến thắng.
Cậu là một thằng gian lận hay gì à.
[Tên người quen của Chủ nhân là một tên gian lận à?]
Paimon, cô không có tư cách gì gọi người ta gian lận đâu.
[Nắm đấm Thánh, phải không? Có vẻ như cái tên của anh ta không phải để trưng rồi.]
Tre-san hăng hái gật đầu một cách phấn khích. Bực mình thế nào ấy. Cảm giác như tôi đã bị hạ trong chính cái trò của mình bởi thằng ngu Iibsal này.
[Dù họ hành động hầu như gần giống nhau hết, nhưng tốc độ và sức mạnh lại hoàn toàn khác biệt…...Những chuyển động đó cứ như anh ta đã biết hết ngay từ đầu rồi vậy.]
Lililuri, người có thể dùng được 『Ma thuật thời gian』, đưa ra lời bình luận.
Tuy nhiên, về việc liệu cậu ta có biết được ngay từ đầu hay không. Những kỹ thuật của đối thủ, đó là loại kỹ thuật dùng để phá hủy nội tạng. Chúng giống với những kỹ thuật ngắm vào huyệt đạo. Giống như ○kuto Shinken vậy.
Những kỹ thuật trông rắc rối như thế, chuyện tên Iibsal tập luyện từng chút một…...có thể đã có rồi. Suy cho cùng tên đó có một phần khắc kỷ khi nhắc đến võ thuật tay không mà.
Nhưng trong lúc tôi có cái linh cảm khó chịu như vậy, tôi cũng có một niềm tin kỳ lạ.
Rằng tên hề đó đã đi bắt chước, nhất định là vậy.
[Hén ta cũng khóa lém chứ, Yashiro-fan.]
Cô đang cầm vài cái xiên nướng trong tay kìa, Bernadette! Thịt bò rồi thịt gà, ngô nướng với mực nướng, kẹo bông và kẹo táo, que chuối sô cô la với mấy xiên dango, vậy mà vẫn còn nữa!?
Cứ như thế, nhóm chúng tôi giết thời gian trước trận thứ hai của Kuon.
[Nhiệu Fuon cóa nhơ họi chuyến thoắng khung?]
[Một là ăn hai là nói thôi.]
[*Mosha mosha mosha*.]
[Con nhỏ này lại chọn ăn kìa trời!!]
[Liệu cô gái đệ tử của Yuu có cơ hội chiến thắng hay không?]
Lililuri tiếp lại những lời của Bernadette.
[Không hề đâu.]
Tôi dứt khoát phủ định.
[......Đánh giá khắc nghiệt quá đó, Yuu.]
Thì làm gì còn cách nào khác, Tre-san.
Kuon mạnh thật. Nhưng, với em ấy hiện tại, em ấy sẽ không địch lại Iibsal dù em ấy có cố thế nào.
[Tre-san, liệu cô có cơ hội chiến thắng nào nếu đấu với kẻ mạnh nhất nhân loại, Leonhart không?]
[......Leonhart à, đừng nói ý cậu là Kỵ sĩ bầu trời Azure, Leonhart Clasion đó nha?]
Tre-san nhìn tôi bằng ánh mắt trách móc.
Khi tôi trả lời “Yup” và gật đầu, Tre-san thở dài một hơi mạnh và lắc đầu sang bên.
[Tôi làm gì thắng được chứ. Từ những gì tôi nghe được, không phải anh ta là một con quái vật có thể chiến đấu ngang cơ với một cấp Công tước à?]
[Chính xác hơn, phải là anh ta 『sẽ không thua trước một kẻ địch cấp Công tước đâu』, nhưng mà dù có thế nào thì một con người bình thường không thể thắng trước anh ta dù có cố thế nào. Hơn nữa, ngay cả tôi cũng không thể thắng nếu có đánh trực diện.]
Tất nhiên, vấn đề chính là tôi không có thanh Thánh kiếm.
[Thậm chí nếu Kuon có dùng đến Tinh linh cấp Vương đó, trong một trận đấu về phép thuật đóng băng, Leonhart rất có thể sẽ là người chiến thắng. Chính như thế, thằng hề Leo đó có thể chiến đấu cùng một thanh kiếm trong lúc có thể dùng phép thuật cấp cao mà không cần niệm phép. Hắn ta đúng là một tên gian lận. Một thằng gian lận. …...Chính là thế, khi mà tôi đấu với Iibsal, cậu ta mạnh đến mức khiến tôi nghĩ rằng mình đang đối đầu với Leonhart đấy. Người ta thường có câu như 『sự mềm mại khuất phục sự cứng cáp』 và 『sự cứng cáp cắt đứt sự mềm mại』 mà, nhưng cậu ta vận dụng cả hai đến mức khó mà nói được là cậu ta thuộc loại nào, và vì thế tùy vào loại đối thủ mà cách chiến đấu của cậu ta luôn thay đổi…...Dù có là khả năng thể chất, tài năng hay nhận thức, tất cả đều bị gạt đi hết. Đây đã là thứ sức mạnh không thể bị lật đổ trừ khi cô làm điều gì đó như 『dừng thời gian』.]
Dù tôi đã rất ngạc nhiên khi chẳng nghe gì ngoài những thứ như anh ta là Nắm đấm Thánh hay Hoàng tử đế quốc Valanshel lúc mới lần đầu đến thành phố này, cũng cùng lúc đó tôi lập tức hiểu ra ngay tại sao lại như vậy.
Vì giống như cái cách cậu ta nói rằng cậu ta [tưởng tôi sẽ ngay lập tức nổi tiếng] với tôi, tôi cũng nghĩ [tôi có nhìn cậu như thế nào thì cậu chẳng giống một võ sĩ vô danh tí nào].
[Chẳng có một yếu tố nào có thể giúp em ấy thắng được hết. Em ấy không địch lại cậu ta đâu.]
[Vậy nếu em ấy dùng 『Zantetsu』 mà cậu đã cố dạy cho em ấy thì sao, Yashiro-san?]
[Dù em ấy có dùng được thì vẫn không thắng được. 『Zantetsu』 chỉ khiến cho việc lưỡi kiếm cắt xuyên một cách dễ dàng dù cho đối thủ có khó nhằn thế nào. Nếu không trúng thì chẳng gây sát thương được.]
Bernadette cảm thấy thất vọng. Nhưng tôi nghĩ trận này sẽ trở thành một điểm cộng lớn với Kuon.
Kuon đang tràn đầy tài năng. Em ấy cũng có một tinh thần chiến đấu bất chấp lấy hoàn cảnh. Những người như thế sẽ không kết thúc mọi chuyện chỉ vì vấp ngã đâu.
Em ấy sở hữu sức mạnh sẽ kiên trì bật dậy với sức sống ngang với lúc vấp ngã.
[Chà, trận của em ấy với Iibsal là trận sau trận kế tiếp, vì thế em ấy nên tập trung vào trận này trước. Nếu em ấy thua trận tiếp theo, thì đoạn nói chuyện vừa nãy sẽ trở nên hoàn toàn vô nghĩa mất.]
Nhìn về phía sân đấu được bao bọc bởi nước biển, Kuon và đối thủ của em ấy xuất hiện.
Đối thủ của em ấy choàng một chiếc áo choàng trắng tinh cao gấp đôi em ấy. Anh ta chưa cao đến hai mét nhưng anh ta khá là to.
[Kuon-sa-n! Em không được thua đâu đó─!!]
Khi Bernadette cao giọng bên trong tiếng hò reo của khán giả và cổ vũ, đôi tai của Kuon chuyển động *piku* và hướng đến chỗ ghế mà chúng tôi đang ngồi.
Như mong đợi từ đôi tai của Kuon, không ngờ là em ấy có thể bắt được giọng của Bernadette bên trong tiếng hò reo phấn khích……
Sau khi vẫy tay có vẻ ngại ngùng về phía chúng tôi, Kuon quay lại với đối thủ của em ấy.