『Tiếp theo, trận thứ ba sẽ sớm bắt đầu──!!』
Ở trên sân đấu, chủ tọa tộc Thỏ thông báo với giọng nói lớn không thua kém gì với những khán giả hưng phấn và hò reo náo động từ trận đấu khốc liệt từ ban nãy.
Yuu cười gượng trong lúc nhìn vào.
[Kuon em ấy…...Em ấy đã làm vậy.]
Yuu thật sự đã nghĩ rằng Kuon sẽ thua cuộc.
Những đòn tấn công của Kuon không xuyên qua đối thủ của em ấy được, tuy nhiên, nếu Kuon nhận lấy một đòn đánh thôi là em ấy bị loại ngay.
Nhưng, Kuon đã phản lại dự tính của Yuu và kết quả là đã giành lấy chiến thắng.
Yuu cảm thấy bực bội vì đôi mắt cậu chẳng tinh tế gì cả, nhưng cậu cũng vui về việc đó.
[Mình nghĩ đó là lỗi của mình vì đã khinh thường bùa chú của Kuon và xem nhẹ chúng…...Không, nhưng, làm gì có ai sẽ nghĩ rằng em ấy sẽ triệu hồi ra một Tinh linh cấp Vương chứ. Còn Nee-chan hấp dẫn kia, cô ấy chỉ mới thực hiện có một chiêu nên mình chẳng thể đánh giá được gì cả. Giả sử sức mạnh Ma thuật băng ngang hàng với Leo, rồi chiến đấu với tinh linh-nee-chan đó + một Kuon có thể dùng rỗng trí…...Ah, khó chịu thật. Trông có vẻ nhức nhối hơn mình nghĩ. Khó mà đạt được kết quả trăm trận trăm thắng rồi.]
Yuu lẩm bẩm trong lúc suy nghĩ.
Mặt cậu tươi lên như một đứa trẻ vừa nhận được đồ chơi mới.
[Cậu đang nói gì thế, nếu là Chủ nhân, cứ bắn cây Thánh kiếm ra là chuyện sẽ kết thúc thôi -jyaro ga!]
[Đừng có nói mấy thứ như bắn ra chứ! Hơn nữa, nếu tôi mà lấy thánh kiếm ra thì chẳng có ai thắng được cả đâu.]
Khi cậu cốc đầu Paimon đang trưng ra vẻ mặt khó chịu, Lililuri ngồi kế cậu ngược phía lại so với Paimon nhẹ giật áo cậu.
[Nn? Có chuyện gì à?]
[Trận tiếp theo, là trận của Yuu. Anh không đi, thay đồ à?]
Nhìn qua, cô gái đen toàn thân, giáp mũ toàn mặt mặc bộ leotard và đối thủ của cô ấy đã đứng trên sân đấu.
[Cám ơn, Lililuri. Vậy anh đi đây.]
[Cẩn thận. Yuu.]
[Đừng có thua nhé, Yuu! Ừ thì, tôi không nghĩ cậu sẽ thua đâu.]
[Chủ nhân, đi đá đít đối thủ của cậu và làm tên cậu vang danh đi -no jya!]
Nói cám ơn với Lililuri, Yuu còn nhận thêm lời ủng hộ của Lililuri, Tre và Paimon rồi hướng đến phòng chờ dành cho thí sinh.
◇
[Ah? …...Chuyện gì đang diễn ra thế?]
Sau khi chọn một nơi có vẻ không có ai và biến thành 『Chiến binh bóng đêm』, tôi đi đến phòng cho thí sinh và ở đó có một chút náo động.
Cô nhân viên chủ tọa của Giải đấu Ma võ thuật đang bận rộn chạy việc, và người đang nằm trên cán ngay giữa phòng chờ là một thí sinh đã mất cả hai tay đang được chữa trị.
Xung quanh trở nên ồn ào, và ngay cả những thí sinh thấy cảnh này cũng bắt đầu có cảm giác lo lắng cho chính họ.
[──Yashiro-aniki, anh đã thấy trận đấu vừa xảy ra ban nãy không?]
[Ah, ừ. …...Nhìn vào tình hình này thì có vẻ trận đấu kết thúc trong lúc anh đang thay đồ rồi…...Chờ đã,......ah.]
Cơ bản mà nói là tôi đang che đi thân phận của mình, nhưng tôi đã vô tình trả lời bình thường với Kuon, người vừa nói thấp giọng ở kế tôi.
[Haha, đúng là Yashiro-aniki rồi. Mặc dù mùi và sự hiện diện đúng là của Aniki, nhưng em lại thấy anh là một người hoàn toàn khác đó. Haa─, thật yên tâm.]
Kuon thở dài một hơi mạnh có vẻ cảm thấy nhẹ nhõm rồi cười gượng.
[(Ừ thì, đúng là không cần phải che đậy việc này với Kuon…...Nên, nên là không tính.) Kuon, anh đã xem trận của em rồi. …...Thành thật mà nói, anh ngạc nhiên nhiều lắm đấy.]
[!......Heheh, dù vẫn còn chưa lâu nhưng em vẫn là đệ tử của Aniki mà──Chờ đã, đây không phải lúc để nói như thế.]
Kuon gãi đầu trông có vẻ xấu hổ, nhưng rồi em ấy đột nhiên cứng biểu cảm lại.
[Aniki, tên khốn đó nguy hiểm lắm.]
Nhận ra ánh nhìn của Kuon là ở đằng sau tôi, tôi quay lại để nhìn theo sau thì,
[──......]
Đó là người phụ nữ giáp đen đang bước đi thanh thản mà không thèm để ý đến xung quanh đang ồn ào. …...Nếu tôi nhớ đúng thì cô ấy là Ryuune.
[Tên khốn đó, ngay lúc trận đấu bắt đầu, cô ta không hề di chuyển gì hết…...vậy mà cô ấy đã lấy đi hai cánh tay của đối thủ.]
Nói như thế, Kuon trưng ra vẻ mặt như đang đứng trước kẻ thù truyền kiếp của mình.
[Không di chuyển ư……]
[Hoàn toàn không di chuyển, Aniki. Cô ta chẳng hề nhích tay nhích chân gì hết và rồi cứ thế mà chế nhạo đối thủ!]
Kuon nói thế trong lúc lườm Ryuune một cách khó chịu.
Kuon hoàn toàn xem Ryuune như kẻ thù rồi…...Nhiều khả năng, em ấy sợ cô ta.
Trước một tồn tại mà em ấy chẳng thể hiểu được.
[Đó là do kiếm đấy.]
*Zah* Tiếng bước chân vang lên, tên tóc đỏ to lớn, Iibsal đứng kế bên tôi.
[Kiếm?]
[Anh, anh thấy được ư!?]
Kuon cao giọng ngạc nhiên trước những lời của Iibsal.
[Jou-chan, cô nhìn quá nhiều vào cánh tay của cô ta rồi đó. Cô có thể thấy được nếu nhìn từ góc độ cao hơn. …...Nhưng, ngay cả với đôi mắt vĩ đại của tôi, tôi cũng chỉ có thể thấy được hình ảnh mũi kiếm đâm vào vai và cắt mất cánh tay thôi. Tất nhiên, bản thân cô ta cũng chẳng di chuyển gì.]
Iibsal nói như thế với vẻ mặt nghiêm túc mà tôi chưa từng thấy trước đây.
[Không di chuyển, nhưng lại chém đứt bằng thanh kiếm ư? …...Tôi không tưởng tượng ra được.]
[Cứ như là cậu tưởng tượng được ấy. Ngay cả người nhìn thấy trực tiếp được như tôi còn không tin được nữa mà. …...Kuhaha.]
Cậu ta cười có vẻ vui.
Cái tên cuồng chiến này, cậu ta muốn đấu với Ryuune đây mà.
[Này, Yuu, có lẽ cậu đang nghĩ đây như là vấn đề của người khác, nhưng giữa những người ở đây, người phải đấu với cô ta nhanh nhất chính là cậu đấy biết không?]
[Ah─......Đúng là vậy thật.]
Đối với Kuon và Iibsal, nếu cái người mặc đồ leotard đen tên là Ryuune hay gì đó cứ tiếp tục chiến thắng như thế này, họ sẽ đấu với cô ta ở chung kết, trong lúc đó tôi sẽ phải đụng độ với cô ta ngay trong bán kết. Đối mặt với sự thật gây sốc như vậy, tôi vô tình thở ra một hơi dài.
[──......]
Người mặc đồ leotard đen, aka Ryuune không hề biết rằng tôi đang chán nản mà bước qua tôi và,
khoảnh khắc mà cô ta đi qua,
[──......Yuu Yashiro.]
cô ta gọi tên của tôi.
[!?]
Cô ta nói thấp giọng cứ như đang thì thầm vậy, tuy nhiên đó là điều chắc chắn.
Cô ta rõ ràng đã gọi tên tôi.
[.........]
[Ah? Chuyện gì thế, Yashiro.]
Trong lúc tôi đang ngây người ra, Iibsal lắc vai tôi.
[......Cô ta vừa gọi tên tôi.]
[Tên cậu ư? …...Như vậy thì có gì lạ──]
[Bây giờ, tôi đang là 『Chiến binh bóng đêm』. Bộ trang phục này được niệm Cản trở Nhận diện đấy……]
Đúng, đúng vậy. Ngay lúc này, vẻ ngoài của tôi là 『Chiến binh bóng đêm』.
Thậm chí nếu cô ta có biết tên tôi thông qua dư luận, thì cũng không đời nào mà 『Chiến binh bóng đêm』, một người được phép Cản trở Nhận diện niệm lên lại có liên quan đến tôi, Yashiro Yuu cả.
Sylvia là ngoại lệ, nhưng về cơ bản, đáng lẽ hầu hết chẳng có ai có thể nhìn qua được.
Giống như cái cách mà Kuon dù có thể cảm nhận thấy mùi và sự hiện diện của tôi nhưng không thể nhận ra tôi ấy.
[Những thí sinh cho trận thứ tư xin hãy chuẩ~n bị ạ.]
Một nhân viên cao giọng lên tiếng.
Đối thủ của tôi liếc nhìn tôi và rồi bước ra sân đấu.
[......Cậu nghĩ quá nhiều rồi đó là thứ bây giờ không phù hợp để nói ra, nhưng nếu cậu nghĩ về những thứ khác, thì thảm đỏ sẽ trải dưới chân cậu thôi biết không?]
Dĩ nhiên, đó là lời của Iibsal.
[Ừ thì, tôi nghĩ bằng cách nào đó nó sẽ kết thúc một cách tốt đẹp thôi.]
[Tinh thần là thế, Yuu!]
[Zuu!?]
Iibsal đập lưng tôi bằng bàn tay cứ như đẩy tôi lên phía trước.
Đau lắm đấyyyyyyyy!! Thằng ngu này nó đánh tôi kìa!!
[Cái thằng…...Cậu sẽ phải hối hận vì việc này đấy!!]
[Kuhaha!! Nhanh lên và chiến thắng đi.]
[Aniki, em sẽ cổ vũ cho anh!]
Trong lúc phải hứng chịu cơn đau ở lưng, tôi bắt đầu bước tới sân đấu.
Khi đó, gần ngay cánh cửa sân đấu, Zappa tộc Asura với sáu cánh tay khoanh lại và nhìn tôi.
[......]
Im lặng. Hoàn toàn im lặng, ông ta hướng mắt đến tôi cứ như ông ta đang đánh giá tôi.
Bước vượt qua Zappa, tôi bước lên sân đấu.
Trên sân đấu được bao bọc bởi dòng nước biển nằm giữa, cô gái tộc thỏ và cậu đối thủ của tôi đang đứng đợi.
Bỏ đi những suy nghĩ rảnh rỗi của mình, tôi chỉ tập trung vào đối thủ đang đứng trước mặt mình.
Đối thủ trước mắt tôi, anh ta phải là một người dũng cảm tự tin vào kỹ năng của mình. Nếu anh ta có vài chiêu trò dấu tay thì cũng không có gì là lạ.
Vì thế, tôi sẽ kết thúc trận đấu này ngay tức khắc.
『Vậy thì, trận đấu thứ tư──』
*Su*──
Tôi rút hai thanh kiếm đá quý trên eo ra.
Thanh kiếm xanh lá và lam nhận lấy một làn ánh nắng từ trên trời và tỏa sáng như những ngôi sao.
Mục tiêu của tôi là vũ khí.
『bắt──』
Tôi đặt sức vào mũi chân. Những vết nứt nhỏ xuất hiện trên sân đấu ở dưới chân tôi.
Cơ bắp từ đùi đến bắp chân tôi căng lên.
『đầu──』
Ngay khoảnh khắc tiếp theo, tôi ngoạn mục lướt qua bên cạnh đối thủ của mình và dừng lại sau lưng anh ta một vài mét.
Tất nhiên, tôi không có lướt qua để chơi.
Ngay khoảnh khắc tôi lướt qua anh ta, tôi đã dùng 『Zantetsu』.
*Garan garan──!*
Bộ giáp làm từ thép, mũi kiếm, chúng phát ra tiếng động đó khi rơi xuống đất.
[......!?]
Đối thủ của tôi ngạc nhiên đến mức không thể thốt nên lời.
Và như vậy cũng dễ hiểu. Vì ngay khi anh ta nghĩ rằng kẻ thù vừa biến mất trước mắt mình thì giáp và kiếm đã không còn dùng được nữa.
[Chúng ta, tiếp tục chứ?]
Trận đấu này kết thúc với chiến thắng của tôi vì đối thủ đã đầu hàng.
Cùng với tuyên bố của cô chủ tọa tai thỏ, tôi được bao bọc trong tiếng hò reo chói tai.