[Anh đến nhà tắm rồi làm cái gì thế hả?]
*Gogogogogo* (Hào quang đe dọa)
Nữ hoàng của đất nước ma thuật Leezelion to lớn, Sylvia, đang mỉm cười.
[Em không có mời anh đến nhà tắm chỉ để cho anh đi nhìn trộm đâu, Yuu.]
Cô ấy đang tỏa ra một lượng lớn sát khí với tôi.
…...Xin chào, tôi đây là người đã đóng vai Anh hùng rất lâu trước đây, Yashiro Yuu.
Khi tôi đi nhìn trộm rồi thất bại ở nhà tắm công cộng, việc đó đã bị tiết lộ đến với người bảo hộ (Sylvia) của tôi, và giờ tôi đang bị mắng đây.
Địa điểm đang là ở một quán cà phê cách xa một phố chính một chút, và việc mắng mỏ đang diễn ra trên sân thượng không mái của cửa hàng.
[Thành thật mà nói, anh đúng là……]
Sylvia phồng má, và cô ấy điên máu lên (sát khí).
Ngày xưa, Sylvia là kiểu người sẽ ngay lập tức động tay động chân, nhưng có vẻ như cô ấy đã thay đổi một chút trong ba năm qua vì cô ấy chẳng đả đụng gì đến tôi cả.
Nhưng, tuy vậy, thay vào đó là nỗi sợ ùa vào tôi.
[Xin, xin lỗi, Sylvia.]
[Nếu anh nghĩ chỉ xin lỗi là xong thì nhầm to rồi đấy, đồ đại ngốc! Hôm nay là ngày em sẽ không tha cho anh đâu!]
Ahh, tôi biết mà. Có vẻ nó sẽ rắc rối hơn việc bị ăn đập mà……
Không, ờm, dù tất cả đều là lỗi của tôi.
[Trước hết, tại sao anh chẳng nghĩ gì khác ngoài những việc làm đồi bại như vậy hả!]
[......Đang nói về triết lý của anh hay gì đó à?]
Tại sao tôi lại biến thái. Là vì tôi là một chàng trai Nhật Bản, hay chỉ đơn giản tôi là một tên biến thái. …...Uumu, tôi không biết nữa. Có phải là, mấy thứ kiểu “tôi đã là biến thái rồi” không?
[Không phải thế, đồ ngốc!]
[Ouch! Vậy là em vẫn đánh anh!]
Tôi nhận một cú cốc đầu.
Cú cốc đầu đó được cường hóa với Ma lực. Cơn đau rát còn đọng lại còn khó chịu đựng hơn cơn đau từ cú Va chạm trước đó.
[Em đã hạnh phúc vì anh chẳng thay đổi gì trong ba năm qua nhưng……
Thành thật mà nói, em muốn mấy cái thói quen xấu đó thay đổi đấy.]
[Vì chẳng có lý do gì để thay đổi chúng cả. Trong ba năm đó anh đã sống một cuộc sống buông thả đó.]
[Buông thả…...Anh còn chẳng nghĩ đến việc làm gì đó ư?]
Tôi có chứ. Trong khi nghĩ về việc đó, chẳng có gì tôi muốn làm ở Nhật Bản cả.
[Anh chẳng nghĩ gì khác ngoài việc muốn sống ở thế giới này. Anh đã chấp nhận những thứ sau ba năm trôi qua, nhưng chẳng có gì để anh theo đuổi cả.]
Dù ngay khi tôi đã chấp nhận sự thật rằng mình không còn có thể quay về thế giới này, thì tôi lại bị triệu hồi một lần nữa.
[Em hiểu rồi……]
[Ừ, đó là tại sao anh đã vui khi được quay lại thế giới này…...Dù được triệu hồi với vai trò Anh hùng thì thật là tệ luôn.]
Nghĩ lại thì, gần hai tháng trôi qua kể từ lúc tôi quay lại thế giới này…...Cứ có cảm giác kiểu cũng ngắn nhưng cũng khá dài.
[Vậy, tại sao chúng ta lại ở đây thế? Em còn bảo Marco về nhà nữa.]
Đúng vậy, những người hiện tại đang ở quán cà phê này là tôi, Sylvia, và ba nữ Lính hoàng gia hộ tống. Không ai khác ngoài năm chúng tôi.
Khi Sylvia nói rằng thằng nhóc không cần phải hướng dẫn chúng tôi trong ngày hôm nay nữa, Marco rời đi trong lúc chào nghiêm với một kẻ đã đánh mất giấc mơ như tôi.
Hơn nữa, còn là bằng tay trái nữa chứ.
[Muu…...Anh đang định thay đổi chủ để đấy đúng chứ?]
Làm thế nào mà cô ấy nhận ra thế! Thậm chí tôi còn thêm mấy câu chuyện nghiêm túc để đánh lạc hướng chuyện nhìn trộm nữa!
[Anh, anh hoàn toàn~ không có nhé! Để làm gì chứ?]
[......Đáng buồn thật.]
*Jiro*, Sylvia mím mắt lại lườm tôi, rồi, *fuu*, vẻ sắc lẹm giảm đi.
[Em nghĩ rằng chúng ta có thể nói chuyện với những Anh hùng đương nhiệm-dono sau việc này.]
[Ha? Cùng với anh ư? …...Chờ đã, tiền nhiệm, ý em là “ngay bây giờ” á!?]
[Chính xác. …...Amagi Kaito, em dự định gặp họ. Ngồi ở quán cà phê này chỉ là để giết thời gian thôi.]
Nghĩ lại thì, lý do mà tôi tham gia vào giải đấu là để cho cô ấy gặp Kaito và những người khác mà.
[Giết thời gian à…...Vậy nếu là thế, giờ chúng ta đang rảnh đúng không?]
[Đúng là rảnh nhưng…...Gì thế? Anh lại nghĩ đến thứ không đứng đắn nữa đúng không?]
[Anh không có, sao em cứ nghi ngờ anh thế! Em thật sự không tin tưởng anh đến thế sao!? Chúng ta là đồng đội…...đã du hành cùng nhau ba năm trước đó!?]
[Im đi, con mèo nhìn trộm.]
[Anh thật sự xin lỗi mà―!!]
Tôi tự mình đào mìn luôn rồi.
[......Anh sẽ kể cho em lý do nhé?]
Huh? Bãi mìn không nổ. Nó bị tịt ngòi rồi.
[Không, ừ thì, cái lúc mà anh nhìn trộm nhà tắm nữ ấy em biết chứ? Cảm giác như…...Anh đã thấy ai đó quen lắm.]
Nhảy lên cao bằng sức mạnh thể chất vượt xa một con người bình thường, tôi đáng lẽ ra đã có thể nhìn trộm một cách dễ dàng.
Tuy nhiên, tôi đã thất bại. Nhiều khả năng, đó là do cô bé với mái tóc xanh lá mà tôi thấy đã ra tay.
Việc đó thật quá đột ngột, và tôi đã không thể nhìn kỹ được vào lúc đó nhưng…...Nhiều khả năng, đó là……――.
[Cảm giác như?]
[Anh chỉ thấy được có một xíu, nên anh không thể xác nhận được đó đúng là cô bé. Dù rằng, vì cô bé có cùng màu tóc, anh nghĩ rằng có lẽ đó cùng là một người.]
[Em hiểu rồi…...Và thế, ý anh nói rằng là anh muốn tìm cô bé đúng không?]
[Ừ. Nếu cô bé đúng là người anh quen, anh nghĩ rằng cô bé cũng đang đi tìm anh.]
Mặc dù có lẽ cô bé kinh tởm tôi.
[Ra vậy, nếu là thế――]
[Không cần như vậy đâu.]
Trước khi Sylvia nói xong những gì định nói, thứ gì đó màu trắng nhẹ nhàng xuất hiện ở rìa tầm nhìn của chúng tôi.
Việc đó quá bất ngờ, cứ như là rơi xuống từ trên trời vậy, và sau khi tôi nhìn lên theo bản năng thì tôi thấy cái gì đó màu trắng.
Tại cái bàn mà tôi và Sylvia đang ngồi đối mặt nhau, nó ngồi ngay vào một ghế trống.
Cái thứ đó, bao phủ trong một cái áo choàng trùm đầu màu trắng, nhấp một ngụm ly cà phê sữa của tôi (đầy đường luôn) bằng bờ môi được che dấu bởi cái mũ trùm.
[Ngươi là ai!]
[Dừng lại.]
Trong một nhịp, lính hộ tống của Sylvia nắm lấy chuôi kiếm nhưng Sylvia đã ngăn họ lại.
[Nếu ngươi mà rút kiếm ra là bay đầu ngay đấy.]
[Oya, vậy là cô nhận ra tôi à? …...Đúng như mong đợi từ 『Kỵ sĩ công chúa』-sama.]
Tiếp đó là một giọng nói quyến rũ vang lên và một người phụ nữ xuất hiện từ cái bóng ở gần đó.
Làn da rám nắng và tóc vàng, và cơ thể cân xứng khiến cho mọi ánh mắt của đàn ông đều phải nhìn vào.
Người phụ nữ đó, là ai đó mà tôi nhận ra.
[Tre-san!?]
[Lâu rồi không gặp, Yuu.]
Nữ Mạo hiểm giả mà tôi gặp ở Luxeria, Tre.
Đã một tháng trôi qua kể từ lúc chúng tôi chia tay, nhưng tôi có thể cảm nhận một vẻ bình tĩnh giống với những người có sức ảnh hưởng phát ra từ Tre-san hiện tại.
[Xin thứ lỗi cho tôi. Tôi chỉ là một người hộ tống, ừ thì, giống với một người bảo vệ hơn, tôi nghĩ vậy. Nếu cô không định gây chiến, tôi cũng sẽ tương tự.]
Khi Tre-san ngồi xuống một cái ghế còn trống, cô ấy nở nụ cười và nhìn tôi.
Tre-san là một người hộ tống à…...Vậy có nghĩa là người mang áo trùm đầu màu trắng này thật sự là……!
Khi tôi nhìn vào cái mũ trùm màu trắng có vẻ như đã được kéo xuống, nó…...Không, cô bé đã tự cởi mũ trùm ra, và để lộ mặt ra cho chúng tôi thấy.
[Lâu rồi không gặp, Yuu. …...Em không muốn có cái kiểu đoàn tụ như thế này đâu.]
Trong lúc phồng má, cô bé Elf, Lililuri nói như thế.