[Chào buổi sáng, Yuu.]
[......]
Khi tôi vừa mở mắt tỉnh dậy, nụ cười rạng rỡ của một tên Trai đẹp tóc vàng che gần hết tầm nhìn của tôi.
Cái kiểu tra tấn gì đây.
[Ôi trời, có vẻ tâm trạng cậu không tốt lắm ha. Mặt cậu trông đáng sợ cứ như cậu vừa cắn phải thứ gì đó chua lắm ấy biết không?]
[Và đó là lỗi của ai hả, của ai?]
Khi tôi ngồi dậy, tên Trai đẹp tóc vàng lùi lại vài bước.
[Cậu muốn gì từ tôi thế?]
[Chẳng có gì cả~, tôi chỉ nghĩ rằng sẽ cho cậu một màn thức giấc sảng khoái vào một buổi sáng tươi tắn thôi.]
Tên Trai đẹp tóc vàng, Leonhart Clasion nói thế cùng một nụ cười tươi vui.
Nhưng tuy nhiên, tôi biết được rằng còn một bộ mặt khác nằm bên dưới cái nụ cười này.
[Bớt chém, chắc chắn phải có gì đó.]
[Có vẻ tôi không được tin cậy lắm.]
[Là vì tôi đã phải chịu một sát thương vô cùng khủng khiếp rồi, thằng tội phạm chết tiệt kia.]
Đúng vậy, thằng này, Leonhart, một kỵ sĩ của Leezelion, trái ngược với ngoại hình của mình, hắn chính là một tên tội phạm sẽ làm mọi thứ miễn là nó thú vị.
[Haha, Yuu, cũng khá lâu rồi kể từ lúc tôi bị cậu nói như vậy đấy.]
[Tôi từng mong rằng cậu sẽ sửa cái nét đó của mình trong ba năm qua đấy. …...Vậy? Cậu muốn gì?]
Cuối cùng vẻ ngái ngủ cũng biến mất, tôi mặc lại cái áo choàng 『Chiến binh bóng đêm』 đang treo trên cái móc áo.
Cái áo choàng này dùng một chất loại vải tốt khiến tôi dễ chịu khi mặc vào. Đó là chỉ nếu khi bạn không màng đến cái vẻ ngoài của nó thôi.
[Vậy tập luyện một chút với Bệ hạ sau một khoảng thời gian lâu như vậy nghe thế nào?]
[Với Sylvia ư?]
Khi tôi đáp lại câu hỏi, Leo gật đầu.
[Vì có vẻ ngài ấy không ngủ được nhiều, nên ngài ấy đang tập kiếm từ sáng sớm rồi.]
[Và rồi cậu đi nói với tôi? Không phải là cậu thì cũng đc à, Leo? Thực ra, nếu là tìm người tập kiếm thích hợp, Leo, suy cho cùng thì cậu kỹ thuật hơn đấy.]
[Đúng như tôi nghĩ, đó là những gì mà cậu sẽ nói......Yuu, cậu vẫn như thường, chẳng hiểu được tâm tư của một thiếu nữ tí nào cả.]
Mặc dù thở dài, Leonhart lại nói thế nghe như phần nào của việc đó vui lắm.
Điều đó, không phải là thứ mà mấy thằng khốn bình thường không nên nói ra ư?
[Vậy thì, thử nghĩ theo một cách khác xem. Coi nào…...Nếu là cậu, Yuu…...Cậu sẽ làm gì nếu một người phụ nữ ngực bự mông to đến cám dỗ cậu vào buổi tối hả?]
[Không, ờm, tôi sẽ nghĩ rằng mình muốn ở cùng với gái đó cho đến sáng luôn nhưng…...Tâm tư thiếu nữ là mấy thứ như vậy ư?]
[Cả nam và nữ chẳng khác nhau là mấy đâu, đặc biệt là liên quan đến tình yêu và ham muốn tình dục đấy.]
Tôi thật sự muốn cậu dừng nói chuyện dơ bẩn đó lại, như cái ham muốn tình dục đó đấy. Thì là do tôi vẫn 16 tuổi mà. Dù chuyện đó chẳng ai nhớ cả!
[Ừ thì, vì bây giờ tôi chẳng có gì để làm lúc này nên tôi nghĩ là được thôi…...Cậu vừa nói rằng là cô ấy ở trong vườn ư?]
[Ừ. Đã khoảng mười phút kể từ lúc ngài ấy bắt đầu vận động cơ thể rồi. Khởi động xong rồi nên ngài ấy đang ở trong tình trạng tốt nhất đấy.]
[Mặt bên này thì là một người với tình trạng tốt nhất, và mặt còn lại thì là người vừa mới tỉnh giấc. Tôi thật sự nghĩ rằng như thế thì khác nhau quá đó.]
[Oya, tôi còn chẳng nhận ra được như thế nữa.]
Thằng chém gió, cái thằng này ấy, rõ ràng là hắn đến đánh thức tôi dậy ngay lúc mà Sylvia vừa khởi động xong đây.
Chà, được thôi. Cũng chẳng phải chúng tôi sẽ đấu một trận sinh tử mà chỉ cần sơ hở là chết đâu. Cũng chỉ là một trận giao đấu nhẹ nhàng thôi.
[Vậy thì, tôi nghĩ là chúng ta nên đi thôi.]
Thu xếp lại trang bị của mình, tôi rời khỏi căn phòng mà tôi đã ở để qua đêm.
◇
[Wow]
Bước ra sân trong, thứ trải ra trước mắt tôi là một cảnh tượng gây sốc khiến tôi phải vô tình lùi lại một bước.
[Mu? …...Ohh, ra là Yuu à. Anh làm gì vào sáng sớm như thế này vậy?]
Sylvia đang mặc bộ trang phục như một cái áo lót dây và quần dài làm từ chất liệu vải denim để thuận tiện cho việc di chuyển. Và trên hết tất cả đó là, cả hai tay cô ấy đều đeo găng tay.[note24384]
[Không, đúng hơn, câu hỏi nên là có chuyện gì với em thế…...Em đang làm gì vậy?]
[Nhìn thôi cũng không biết sao? Em đang tập luyện vài đường với Lính hoàng gia của em thôi.]
Khu vực xung quanh Sylvia, người đang trông rất vô tư, là hình ảnh những người lính mặc giáp nằm la liệt khắp nơi.
Tất nhiên là họ vẫn còn sống, nhưng có thể vì bị đập cho ra bã, nên họ đang rên rỉ đau đớn.
Kiểu như, đó là một cảnh tượng có thể miêu tả như ở địa ngục hay xứ quỷ vậy.
[Giờ thì, người còn lại duy nhất đó là…...Mu? Em không thấy bóng dáng Leo đâu cả. Thậm chí em đã nói rằng bọn em sẽ có một đợt tập sau khi em tập xong…...Thôi thì, được rồi. Yuu, nếu anh có rảnh, anh có thể làm bạn tập với em được không?]
Khi cô ấy nói thế, Sylvia chỉa mũi của thanh kiếm chưa bị nát phần lưỡi vào tôi. Cái vẻ mặt trông thật hoạt bát. Trông cô ấy chẳng giống một Nữ hoàng đã đánh gục chính Lính hoàng gia của mình tí nào.
Nhưng, cái thằng hề Leo kia, tôi cá rằng dù hắn phải là người làm việc này, nhưng thay vào đó lại đi đánh thức tôi dậy vì hắn nghĩ rằng nếu hắn trở thành đối thủ của Sylvia thì phải rắc rối lắm đây mà, chắc luôn.
[Ừ─, như vậy cũng được.]
Vì tôi đã có ý định là tham gia vào trận đấu ngay từ đầu rồi, nên tôi gật nhẹ đầu, và tôi lấy ra thanh kiếm xanh lục và lam của mình, cặp kiếm nam thanh nữ tú.
[Hou, Kiếm ma thuật à.]
[Em biết ư?]
Tôi có thể biết được vũ khí của đối phương có phải là Kiếm ma thuật hay không nhờ việc giao đấu với nhau. Tuy nhiên, tôi không thể nhận ra chỉ bằng một cái liếc mắt được đâu.
[Em không thể nói trước được thành phần là gì nhưng……Phải có công thức kỹ thuật nào đó được khắc vào rồi.]
Tất nhiên là tôi không thấy được rồi, nhưng tôi có từng nghe rằng trong thế giới này, có những người sở hữu đôi mắt có thể nhận thức những thứ mà người bình thường không thấy được. Và Sylvia có lẽ là một trong số đó.
[Không phải là nhờ vào Mắt ma thuật đâu anh biết không? Nhiều khả năng là từ dòng máu của em.]
[Ra vậy, như thế thì anh đồng ý.]
Sylvia và Alicia, dòng tộc Leezelion có vẻ như đã thừa hưởng dòng máu Tinh linh.
Đó là một trong những lý do tại sao họ được gọi là kẻ nắm giữ sức mạnh ma thuật to lớn.
[Giờ thì…...Lâu rồi chúng ta mới giao đấu với nhau nhưng, kỹ năng của anh không bị mài mòn đi đâu, đúng chứ?]
Sylvia lắc mũi kiếm và khiêu khích tôi. Có vẻ việc tôi nghĩ rẳng cô ấy đang tự mình thưởng thức là sai lầm của tôi rồi.
[Anh đã không đụng đến kiếm trong ba năm rồi, nhưng kể từ khi anh quay lại đây, anh chẳng bao giờ gặp rắc rối trong việc tìm chỗ tập kiếm. Thậm chí nếu anh có bị tuột lại sau, anh không nghĩ nó đến mức quá tệ đâu.]
[Em hiểu rồi…...Vậy thì, tiến hành thôi!]
Khi cô ấy nói thế, Sylvia thực hiện chiêu Shukuchi trong lúc vẫn còn chỉa mũi thanh kiếm ngắn vào tôi.
Dùng Ma lực để sử dụng chiêu 『đạp mặt đất, và thu hẹp khoảng cách với đối thủ trong một bước』, điều mà tôi phải ép buộc khả năng cơ thể của mình, rồi biến nó thành thứ mà người bình thường cũng làm được chính là 『Shukuchi』.
Đó cũng là một chiến thuật mà Sylvia đã nghĩ ra cho những trận đấu ác liệt với Ma tộc.
Dùng Shukuchi, Sylvia tiến lại gần tôi với tốc độ mà tôi khó lắm mới nhận ra.
[!]
Ngay khi tôi vung kiếm kịp lúc để phản lại, Sylvia hoàn toàn dừng lại ở khoảng mà thanh kiếm của tôi không với tới.
[Hou, vậy ra đây là khoảng dừng à.]
Đột nhiên tăng tốc rồi đột nhiên dừng lại mặc dù đang dùng 『Shukuchi』. Ra vậy, trong số những đối thủ của tôi, chưa có ai rắc rối được như thế này.
[Vũ khí chuyên dùng của anh cũng chẳng thay đổi ha!]
Khi tôi bước lên trước một bước để lấy thêm không gian cho cặp kiếm, Sylvia thu hẹp khoảng cách.
*Giin!!* (Kim loại va chạm!!)
Thanh kiếm báu màu lam của tôi và thanh kiếm rapier va vào nhau, rồi âm thanh kim loại vang lên.[note24385]